Cái gọi là bí pháp, là một phương pháp tu luyện còn khó đạt thành công hơn công pháp, hơn nữa phương pháp tu luyện này cũng cực kỳ hiếm gặp.
Bí pháp có rất nhiều loại, căn cứ mục đích, hiệu quả cũng rất khác nhau.
Bí pháp được ghi lại trên miếng ngọc bội này, nhằm tăng thực lực của người tu luyện, một khi thi triển, kết hợp với thực lực của bản thân, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vốn dĩ có thể đột phá gấp ba lần, so với Khai Dương Hợp Khí Đan hiệu quả như nhau.
Nhưng bí pháp này so với thuốc hơi khác biệt, sau khi sử dụng bí pháp, tác dụng phụ thường gặp nhất là làm cho cơ thể suy yếu, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp tục sử dụng năng lực của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn có thể khôi phục.
Mà Khai Dương Hợp Khí Đan tác dụng phụ rất khủng khiếp, nhẹ thì làm cho tàn phế, nặng thì chết, cái nào mạnh, cái nào yếu, chỉ nhìn một cái là biết.
Tuy rằng trên người Lâm Thanh Diện còn có hai viên thuố có thể nói là không có tác dụng phụ, nhưng xét cho cùng thuốc là vật phẩm tiêu hao, dùng rồi sẽ hết, mà bí pháp lại có thể sử dụng vô hạn, chỉ cần thân thể đạt trạng thái yêu cầu, sử dụng sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên, điều này cũng không đồng nghĩa với việc có thể tùy tiện sử dụng bí pháp, nội dung ghi trên ngọc bội này có tính chất cường điệu, loại bí pháp này nguy hiểm ở chỗ phải đúng thời điểm mới có thể sử dụng.
Bởi vì bí pháp tuy có thể làm cho người ta trong thời gian ngắn bùng nổ năng lực, nhưng xét đến cùng thì đây là một loại áp bức con người, cho dù có thể khôi phục lại, sau khi sử dụng bí pháp, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, chẳng khác nào con cừu bị giết thịt.
Một khi đối thủ không bị hạ gục hoặc đối thủ còn có người khác giúp đỡ, không trốn thoát được chỉ có chết.
Lâm Thanh Diện đối với điểm này cũng không quan tâm lắm, nếu thực lực của anh có thể tăng lên gấp ba, ngoài những cao thủ đạt cảnh giới trên Tông Sư, anh nghĩ không ra còn có ai có thể lấy mạng anh.
Nhưng điều làm cho Lâm Thanh Diện hơi bất ngờ là bí kíp này luyện ra huyền kình, nếu chỉ sử dụng nội kình, căn bản không thể phát huy được hiệu quả của huyền kình.
Anh có được miếng ngọc bội này, xem như là may mắn trong may mắn, nếu anh không luyện thành huyền kình, bí pháp trên tay giống như một vật trang trí.
Hơn nữa đây là lần thứ hai anh biết đến sự tồn tại của huyền kình, ngoài bản bí tịch kia.
Lần đầu tiên biết được là từ miệng của Lôi Uyên Hành, theo như ông ta nói, gia phả nhà họ Lôi có ghi lại huyền kình, mà lúc này đây, huyền kình lại được thấy trên bí pháp này.
Theo lời Đại sư Thiên Long, toàn bộ những thứ kia được tìm thấy trong bọc vải của bộ xương khô trong một hang động, Lâm Thanh Diện hơi tò mò bộ xương khô kia khi còn sống rốt cuộc là ai, hắn ta và chủ nhân của ngôi mộ mà ba của Giang Trấn đánh cắp có mối quan hệ gì.
Lần này đến tại Thành phố An Dương, Lâm Thanh Diện thu hoạch không nhỏ, có được bí pháp này, hơn nữa còn có hai viên thuốc. Lâm Thanh Diện thấy rằng bản thân anh trong giới võ đạo cả nước, đều có đủ sức mạnh để nổi bật giữa đám đông.
Nhưng anh ý thức được sự tồn tại của huyền kình, giới hạn của võ đạo, căn bản không đơn giản như anh nghĩ.
Hơn nữa trên thế giới này, người biết đến sự tồn tại của huyền kình chắc chắn không chỉ có mình anh, cho nên mặc dù thực lực hiện tại của anh đã hiên ngang đạt Tông Sư trung cảnh, anh cũng phải cẩn thận.
Tiếp tục ở trong khách sạn nghỉ ngơi thêm một ngày, nghiên cứu thấu đáo bí pháp trên miếng ngọc bội, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng bắt đầu hành trình trở về nhà.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của một nhà hàng ở Kinh Đô, một đám người tràn đầy khí thế đang tụ tập ở đây, toàn bộ khách sạn đã được bao từ trên xuống dưới, tất cả khách đến ăn cơm đều được thông báo rời đi.
Nhân viên nhà hàng cẩn thận đứng núp ở trong góc, tò mò nhìn thấy nhóm người này không dễ gì trêu chọc, cho nên không dám ho he gì.
Cầm đầu nhóm người này chính là một người đàn ông lớn tuổi mặc áo dáng dài thờ cổ, tóc hoa râm, trên người phát ra khí thế không giận mà uy.
Phía trước ông già mặc áo dài còn có bốn người mặc bốn kiểu trang phục khác nhau, dáng người khác nhau, nhưng khí thế không thua kém gì ông già mặc áo dài.
Nếu là người có hiểu biết trong giới võ đạo, nhìn thấy năm người này, chắc chắn đều kinh hãi đến rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Bởi vì năm người này là Tông Sư giỏi nhất hiện tại, mà năm người bọn họ cộng lại, có thể đại diện cho toàn giới võ đạo nước C.
Võ đạo nước C đã truyền lại hơn ngàn năm, tới thời cận đại, bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, nên phải ẩn mình vào xã hội thế tục, nhưng điều này không làm cho giới võ đạo nước C xuống dốc.
Đến nay nước C từ nam xuống bắc, đều có thể thấy bóng dáng người tập võ nghệ, mà nổi bật nhất trong giới võ đạo hiện nay chính là sáu gia tộc cổ võ.
Sáu gia tộc cổ võ này có thể nói là sáu gia tộc có thế lực mạnh nhất. Người của sáu gia tộc này đều có nội lực thâm hậu, cùng với võ đạo được truyền nhiều đời, cho dù là các môn phái võ cổ truyền cũng không có tư cách sánh vai theo chân bọn họ.
Nhà họ La ở Giang Bắc, là một trong sáu gia tộc cổ võ.
Ở đây có năm người, đúng là sáu gia tộc cổ võ trừ nhà họ La ra, còn lại đúng năm vị chủ nhà.
Sáu gia tộc cổ võ phân bố khắp nơi ở nước C, mà hiện giờ bọn họ tập trung ở Kinh Đô, chính là có nguyên nhân, hai vị Tông sư của nhà họ La đã chết.
Bọn họ là vì Lâm Thanh Diện mà đến.
“Mọi người đã đến đông đủ, ta cũng không nhiều lời nữa, lần này triệu tập mọi người đến nơi này, vì nguyên nhân gì, ta cũng không cần nói nhiều.” Ông già mặc áo dài quét mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi mở miệng nói.
Ở đây, tất cả mọi người đối ông già mặc áo dài này có sự kính nể, bởi vì ông ta là người đứng đầu sáu gia tộc cổ võ, ông chủ nhà họ Vương, Vương Thủ Hạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!