Sau khi giúp Thượng Sam Tinh Vũ mua quần áo, Lâm Thanh Diện cũng đi mua một bộ quần áo hợp với mình, tiện thể đi đến quán làm tóc chỉnh lại mái tóc đã rất lâu không cắt của mình.
Lâm Thanh Diện sau khi thay quần áo, đổi kiểu tóc có thể nói là vô cùng đẹp trai, lúc đầu khi tổ chức hôn lễ với Hứa Bích Hoài ở Thủy Tinh Thành, ngoại hình của Lâm Thanh Diện phải gọi là quá đủ xứng đôi với Hứa Bích Hoài.
Ngay đến cả Thượng Sam Tinh Vũ sau khi nhìn thấy tạo hình mới của Lâm Thanh Diện thì cũng phải kinh ngạc thốt lên khen ngợi: “Công tử, cậu đẹp trai quá.”
Sau khi thay đổi lại ngoại hình, Lâm Thanh Diện liền dẫn Thượng Sam Tinh Vũ đến một khách sạn có tiếng ở thành phố Đông Đô, khách sạn Anh Đào, muốn thuê một phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách.
Anh không tách Thượng Sam Tinh Vũ ra là bởi vì nơi này là Đảo Quốc, cũng có nghĩa là nơi này chính là địa bàn của nhà họ Thượng Sam, Thượng Sam Tinh Vũ xuất hiện rất có khả năng sẽ bị người nhà họ Thượng Sam phát hiện, nếu như người nhà họ Thượng Sam muốn ra tay với Thượng Sam Tinh Vũ, ở gần một chút, Lâm Thanh Diện cũng có thể hành động kịp thời.
Sau khi đặt xong chỗ ở, Lâm Thanh Diện dẫn Thượng Sam Tinh Vũ ra khỏi khách sạn, đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố Đông Đô, anh đã liên lạc với người đại diện của anh và Quan Lĩnh, hẹn gặp nhau ở quán cà phê này.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lương Cung.
Để ngăn cản Lương Cung Nhạn Sương chạy trốn, Lương Cung Tín đã sắp xếp rất nhiều bảo vệ canh gác bên ngoài gần biệt thự nhà họ Lương Cung, ngoài miệng thì nói là làm vậy để bảo vệ sự an toàn của Lương Cung Nhạn Sương, nhưng thực ra là vì để cấm túc Lương Cung Nhạn Sương ở trong biệt thự.
Lúc này trong phòng của Lương Cung Nhạn Sương, cô ta đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía cửa sau của biệt thự, nơi đó đang có hai người vệ sĩ đi tuần, lúc nào cũng quan sát tình hình bốn phía chui ra.
Một lúc sau thì nhìn thấy một người phụ nữ đội một chiếc khăn trùm đầu lén lút đi về phía cửa sau, hai vệ sĩ lập tức chú ý đến cô ta, đồng thời hét lên một tiếng với người đó.
Người phụ nữ kia dường như không để ý đến hai người vệ sĩ, sau khi nhặt một hòn đá từ dưới đất lên liền ném về phái đầu hai người kia.
Hai người vệ sĩ thấy vậy nhất thời đều mắng lên, vậy mà lại có người dám đến gây phiền phức ở biệt thự nhà họ Lương Cung, thật là không biết tốt xấu, hai người bọn họ lập tức đi về phía cô ta.
Người phụ nữ đó thấy vậy thì quay người chạy không hề có chút do dự nào.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng thắt xong ga giường thả xuống cửa sổ, sau đó trèo ra từ cửa sổ, leo theo dây thắt từ ga giường xuống.
“Tiểu Mỹ, lần này chỉ có thể để cô chịu ấm ức, đợi sau này có cơ hội thì tôi nhất định sẽ bù đắp lại.” Lương Cung Nhạn Sương tự nói.
Người phụ nữ khiêu khích bảo vệ lúc đấy chính là người hầu giả bộ ra ngoài mua bánh cho Lương Cung Nhạn Sương.
Quan sát kĩ bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, Lương Cung Nhạn Sương nhanh chóng chạy ra cửa, sau khi mở cửa ra, nhìn hai bên đường một lát liền chạy ngược lại hướng bảo vệ chạy.
Cho đến khi đến một con phố, sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo cô, Lương Cung Nhạn Sương mới dừng lại thở hổn hển.
“Cũng coi như trốn được ra rồi, mọi người muốn mình làm thân với nhà họ Thượng Sam, tôi cứ không nghe theo đấy, đến lúc đó không tìm được người, xem các người làm thế nào!” Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.
Sau đó với vẻ mặt đầy mệt mỏi, cô ta chạy vào một con ngõ nhỏ.
Bởi vì hôn lễ với nhà họ Thượng Sam đã định, Lương Cung Tín sợ Nhạn Sương chạy trốn cho nên đã cấm quyền ra nước ngoài của Lương Cung Nhạn Sương, bây giờ cho dù là máy bay, tàu hỏa hay thuyền, Lương Cung Nhạn Sương đều không đi được cái nào.
Cho nên cô cho dù trốn khỏi biệt thự, cũng chỉ có thể trốn ở trong Đảo Quốc mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Cung Nhạn Sương lấy ra một chiếc thẻ khách VIP của khách sạn Anh Đào, lẩm bẩm nói: “Tìm một nơi để ở trước đã rồi hãy tính, nếu như bị bắt được, tôi sẽ lấy cái chết để ép, dù gì tôi cho dù có chết cũng không đính hôn với nhà họ Thượng Sam.”
Nói xong, cô ta đi về phía khách sạn Anh Đào.
…
Trong quán cà phê.
Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ ngồi trước một cái bàn, ngồi đối diện bọn họ là một người đàn ông trung niên đeo kính.
Người này tên là Son Bản Thạch, là người phụ trách Quan Lĩnh ở Đảo Quốc, cũng là người dân bản địa trên đảo.
Bởi vì diện tích đất liền của Đảo Quốc không lớn, nền kinh tế và trung tâm nòng cốt của quốc gia này rất dễ kiểm soát, cho nên mặc dù Quan Lĩnh đã xâm nhập vào Đảo Quốc nhiều năm cũng không cách nào có được chỗ đứng ở đây.
Cả Đảo Quốc đều bị nhà họ Thượng Sam, nhà họ Lương Cung khống chế, Quan Lĩnh là người bên ngoài đến, mấy năm nay cũng chỉ xây dựng một mạng lưới tình báo cho mình ở Đảo Quốc, còn về thế lực thì vốn không phát triển.
Vì vậy, người phụ trách Quan Lĩnh tên là Son Bản Thạch này chỉ có thể cung cấp cho Lâm Thanh Diện một số thông tin, còn lại những chuyện khác chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Thanh Diện mà thôi.
“Thời gian gần đây nhà họ Thượng Sam cử rất nhiều người đi tìm trẻ em bị bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi và bệnh viện, mục đích cụ thể thì tôi không biết rõ, nhà họ Thượng Sam luôn bảo mật thông tin rất tốt, chúng tôi cũng đã mất nhiều công sức mới tìm hiểu được tin này.” Son Bản Thạch báo cáo tình hình gần đây của gia đình Thượng Sam bằng tiếng nước C cho Lâm Thanh Diện đầy thông thạo.
Nghe thấy những lời này của anh ta, ánh mắt Lâm Thanh Diện chợt ngừng lại hỏi: “Chuyện này từ lúc nào vậy?”
“Khoảng ba ngày trước dường như nhà họ Thượng Sam đã tìm đủ trẻ rồi nên mấy ngày nay đã dừng hành động.” Son Bản Thạch trả lời.
Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn Thượng Sam Tinh Vũ, sắc mặt cô ta đầy nghiêm trọng, mở miệng nói: “Chủ nhân của gia tộc là một người làm gì cũng nhanh chóng dứt khoát, sẽ không chậm trễ thời gian, nếu những đứa trẻ này nằm trong tay của nhà họ Thượng Sam thì có lẽ bọn chúng đã bị hãm hại.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!