“Các cậu xem kìa, tổng huấn luyện viên và chỉ đạo viên Trác đứng cạnh nhau trông xứng đôi thật, tổng huấn luyện viên của chúng ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã lợi hại như thế, còn trẻ như vậy mà đã lên làm tổng huấn luyện viên của Thần Long Vệ, chỉ đạo viên Trác cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại rất xinh đẹp, hai người bọn họ yêu đương với nhau, đúng là cực xứng đôi.”
“Nói đúng đó, tuy chỉ đạo viên Trác là người tình trong mộng của tôi, nhưng mà bây giờ tổng huấn luyện viên đến, tôi cảm thấy bản thân không thể so được với tổng huấn luyện viên, xem ra chỉ có thể nhịn đau từ bỏ thứ mình thích thôi.”
“Hậm mộ thật, chỉ đạo viên Trác chắc là đóa hoa xinh đẹp nhất trong quân đội chúng ta, nhìn cô ấy hình như cũng rất sùng bái tổng huấn luyện viên, lần này không biết có bao nhiêu anh em bị thất tình đây.”
Mọi người nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Diện và Trác Nhã, sôi nổi bàn tán.
“Im lặng hết cho tôi, quay về huấn luyện, nếu ai dám lén lút bàn chuyện của tổng huấn luyện viên nữa, lập tức đi chạy bộ mang thêm phụ trọng hai mươi ki-lô-mét.” Nhậm Thu Hùng trừng mắt nhìn những tướng sĩ trong Thần Long Vệ.
Mọi người lập tức ngậm miệng, không dám bàn tán lung tung nữa.
Nhậm Thu Hùng xoay người liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Trác Nhã, sau đó cũng lầm bầm nói: “Nhìn đúng là xứng đôi thật, chỉ tiếc tổng huấn luyện viên đã kết hôn.”
“Nhưng mà cho dù có nói như thế nào, lần này Thần Long Vệ có anh ta làm tổng huấn luyện viên, chắc chắn sẽ càng huy hoàng hơn xưa rất nhiều.”
Mặt Nhậm Thu Hùng lộ ra vẻ xúc động, đến tận lúc này, anh hoàn toàn bị thuyết phục bởi thực lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra.
Lâm Thanh Diện dựa vào thần niệm nghe mọi người nói chuyện nãy giờ, lập tức cảm thấy đau đầu, không tự chủ được lập tức cách xa Trác Nhã.
Trác Nhã thấy Lâm Thanh Diện nhích người sang bên cạnh, mặt mày còn rất kỳ lạ, lập tức nhích lại gần Lâm Thanh Diện hơn.
Lâm Thanh Diện thấy vậy không khỏi tăng nhanh bước chân hơn, xem cơ có cơ hội anh phải nói với Phương Tôn, bảo đổi cho anh một chỉ đạo viên nam.
Nếu không anh không biết anh lại chọc phải nợ đào hoa gì nữa.
Thật đúng là một người quá ưu tú cũng không phải luôn là chuyện tốt, điều này càng làm cho Lâm Thanh Diện thêm quyết tâm sau này phải khiêm tốn lại.
Qua không bao lâu, hai người đi đến bên trong trụ sở huấn luyện viên, Trác Nhã dẫn Lâm Thanh Diện đến nơi ở đã được chuẩn bị xong.
Bởi vì điều kiện ở Bắc Cảnh rất gian khổ, cho nên nơi ăn ở cũng không quá tốt, nhưng những điều kiện cơ bản đều thỏa mãn được.
Lâm Thanh Diện cũng không có yêu cầu quá cao về nơi ăn ở, chỉ cần có cái giường là được.
Anh bỏ đồ đạc xuống, quay đầu nhìn Trác Nhã còn đang đứng trong phòng, nói: “Cô có thể đi rồi, mấy chuyện còn lại tôi tự làm được.”
Trác Nhã nhanh chóng nói: “Tổng huấn luyện viên, tôi trải giường cho anh.”
Nói xong cô lập tức chạy đến mép giường, bắt đầu sửa soạn giường đệm cho Lâm Thanh Diện.
Mặt Lâm Thanh Diện đờ ra, nói: “Không cần, cô ra ngoài đi.”
Trác Nhã không nghe lời Lâm Thanh Diện, vừa trải giường vừa nói: “Không sao, tôi giúp anh trải, đàn ông các anh chắc chắn không cẩn thận bằng phụ nữ bọn tôi, tôi làm giúp anh để anh có thể ngủ thoải mái hơn một chút.”
Lâm Thanh Diện lập tức cạn lời, lạnh lùng nói với Trác Nhã: “Bây giờ tôi ra lệnh cho cô đi ra ngoài ngay!”
Trác Nhã thấy giọng điệu của Lâm Thanh Diện không đúng, sợ đến mức nhanh chóng dừng lại, quay đầu qua nhìn Lâm Thanh Diện, miệng méo xệch.
“Tổng huấn luyện viên, anh đừng có hung dữ như vậy có được không, người ta chỉ cảm thấy lúc trước có chút không đúng, cho nên mới muốn biểu hiện tốt trước mặt anh một chút, anh mạnh hơn những gì tôi tưởng tượng, tôi không nên có thái độ như thế đối với anh, anh tha thứ cho tôi có được không.” Trác Nhã đáng thương nói.
Tuy đã đến quân đội, nhưng Trác Nhã được cưng chiều từ bé, vào nơi này rồi vẫn luôn được che chở cẩn thận, cho nên tính tình của cô vẫn giống hệ như một đóa hoa, không thể so sánh với những chiến sĩ đã từng chiến đấu trăm trận được.
Lâm Thanh Diện thấy Trác Nhã sắp sửa khóc tới nơi, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, vì muốn đuổi cô đi thật nhanh, nhanh chóng nói: “Tôi đã tha thứ cho cô, cô mau đi ra ngoài đi.”
“Anh thật sự tha thứ cho tôi rồi?” Trác Nhã nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi.
“Thật.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Thấy Lâm Thanh Diện đã tha thứ cho cô, Trác Nhã lập tức nở nụ cười tươi rói, dáng vẻ yếu đuối đáng thương lúc nãy lập tức biến mất tăm.
“Vậy tôi đi trước nha, có chuyện gì cứ gọi tôi là được, ngày nào tôi cũng có thể đến trải giường cho anh.” Nói xong, Trác Nhã còn chớp chớp đôi mắt to.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng đẩy Trác Nhã ra khỏi phòng của anh, tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi đưa Trác Nhã ra ngoài, Lâm Thanh Diện cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không biết Phương Tôn nghĩ như tế nào mà nhất định phải sắp xếp cho anh một chỉ đạo viên thế này, thế này không phải là tự tăng thêm phiền phức cho anh sao.
Lâm Thanh Diện đến, làm cho các tướng sĩ ở Bắc Cảnh bàn tán vô cùng xôn xao, đặc biệt là chuyện anh một thân một mình nhảy lên vách đá cao trăm mét, lấy được cờ chiến cắm bên trên, đúng là làm mọi người sợ ngây ra.
Chuyện anh nhảy từ trên vách đá cao trăm mét xuống cũng đã trở thành một truyền thuyết ở Bắc Cảnh, gần như tất cả những người nghe được chuyện này đều chạy đến mảnh đất trống phía dưới vách đá nhìn thử, sau khi nhìn thấy nền xi măng vỡ vụn do Lâm Thanh Diện rơi xuống tạo thành rồi, mọi người đều điên cuồng xuýt xoa, thật sự không nghĩ ra được phải là cơ thể như thế nào mới có thể thừa nhận được lực phản chấn cực lớn như thế mà không hề bị thương dù chỉ một chút.
Bác sĩ đặc chiến của căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ thậm chí còn lén lút đi theo sau Lâm Thanh Diện mấy ngày, muốn quan sát thử xem anh có đang sinh hoạt bình thường rồi tự nhiên đột quỵ hay không.
Dù sao bên ngoài không sao, không có nghĩa là nội tạng bên trong cũng không sao, bọn họ cũng từng nhìn thấy không ít người rơi từ trên cao xuống nhưng vẫn đi lại bình thường, sau một khoảng thời gian những người đó đều chết hết, bởi vì thật ra nội tạng của họ đã vỡ vụn, chỉ là đại não vẫn chưa phát hiện mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thật sự bình an không có chuyện gì rồi, những bác sĩ đặc chiến kia mới yên tâm, đồng thời đều kinh ngạc trước cơ thể của Lâm Thanh Diện, thậm chí còn có chút xúc động muốn bắt Lâm Thanh Diện lại giải phẫu nghiên cứu nữa.
Đương nhiên, bọn họ đều đánh không lại Lâm Thanh Diện, cho nên cho dù có ý tưởng đó cũng không có cách nào biến nó thành hành động thực tế được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!