“Nhóc con, nhận thua đi”.
“Ha ha, viên đá nhỏ thế này, trừ khi trong đó toàn là loại thủy tinh, nếu không thì mày không thắng nổi đâu”
Nhưng làm sao có thể được chứ? Vật liệu đá to bằng bàn tay thì không thể có lớp ngoài một tầng mỏng được, ít nhất cũng phải gọt đi một nửa rồi. Vì vậy Tiêu Thiên thua là cái chắc rồi.
Bạch Hải nhìn Tiêu Thiên nói với vẻ kiêu ngạo: “Tiêu Thiên, mau quỳ xuống xin lỗi đi, thắng thua đã rõ, không cần lãng phí thời gian của mọi người nữa”, lúc này Bạch Ngọc Lan cũng với vẻ mặt tuyệt vọng, bốn mươi triệu thì thua chắc rồi. Còn ông cụ Bạch thì vuốt chòm râu, lúc này lông mày mới giãn ra chút, dường như rất hài lòng với vật liệu đá mà mình chọn.
“Ông Bạch còn muốn gỡ nữa không?” Ông chủ hỏi tiếp.
Ông cụ Bạch lắc đầu, nói: “Không cần nữa, như thế này thôi”. Loại phỉ thúy đan xen giữa loại nếp và loại băng, mặc dù không phải quá đặc biệt nhưng cũng là loại phỉ thúy thủy tinh rồi. Ba lần cược tăng, từ năm trăm nghìn tệ tăng lên bốn mươi triệu, giá cả đã tăng lên tám mươi lần. Ông ta còn gì không thỏa mãn nữa.
Cược đá với đánh bạc giống nhau, thấy lãi là thu lại, mặc dù khả năng dao thứ tư bị gãy là không lớn nhưng ông cụ Bạch vẫn quyết định dừng lại. Người phụ trách của Châu Bảo Hoa Hạ mua được với giá bốn mươi triệu tệ lúc này mặt mày nở hoa. Thật không ngờ ở trong nước mà có thể có được vật liệu tốt như này, ngọc lớn như vậy cộng thêm gia công thành phẩm thì ít nhất cũng bán được tám mươi triệu. Chuyển tay một cái là đã được lợi nhuận gấp đôi, còn gì vui bằng nữa? Còn những thương nhân đá quý như Chu Sinh Sinh và Lão Phượng Hoàng khi không có được nó thì tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, trong đám người không biết có ai lại hét lên một câu: “Tiêu Thiên! Mau quỳ xuống xin lỗi ông Bạch đi”. Chỉ một câu nói mà tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tiêu Thiên.
“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi ông cụ Bạch đi”.
“Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, Bạch tiểu thư đâu phải người mày có thể với tới được?”
“Mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với ông cụ Bạch đi, sau đó thì cút đi”. Trong đám đông, một người đàn ông gầy đét hô to nhất, gã nhảy dựng lên, hận nỗi không thể xông vào đó bắt Tiêu Thiên dập đầu nhận sai. Gã chính là ông chủ mà ban nãy bán đá cho Tiêu Thiên.
“Tiêu Thiên…”, Bạch Ngọc Lan sốt ruột, phải làm thế nào bây giờ. Nhưng Tiêu Thiên vẫn với dáng vẻ thản nhiên nên khiến cô lo chết đi được.
Thấy Bạch Ngọc Lan sốt sắng, Tiêu Thiên thản nhiên cười, nói: “Đừng vội, vội gì chứ, chẳng phải tôi vẫn chưa gỡ đá sao? Ngộ nhỡ gỡ ra được bảo bối thì sao?”
Mọi người lại lần nữa cười lăn ra: “Ha ha, thằng nhóc này vẫn chưa từ bỏ à”
“Viên đá cuội lại mong nó thành bảo bối, đúng là thằng ngốc”
“Tôi thấy, thằng nhóc này muốn kéo dài thời gian đây mà”, mọi người mỗi người một câu, cố gắng chế giễu Tiêu Thiên hết sức có thể, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay video: “Mọi người lại nhìn này, đại hội cược đá xuất hiện một tên ngốc, lấy đá cuội để mong nó thành bảo bối”, khi phát video lên thì rất nhanh đã thu hút rất nhiều người bình luận.
“Ha ha, tên này đúng là kẻ ngốc mà”
“Tôi thấy người này rất quen, đây chẳng phải là tên vô dụng ở rể nhà họ Trần sao?”
“Đúng thật là…”
Tiêu Thiên không thèm để ý đến đám người này, đi đến trước mặt ông chủ râu quặp, nói: “Ông chủ, ông có thể để tôi tự gỡ đá không?”
Ông ta ngây người ra, hỏi: “Anh biết gỡ đá ư?”
“Đúng thế, tôi biết một chút”, Tiêu Thiên gật đầu, nói.
Ông chủ râu quặp nhau mày, phải biết rằng gỡ đá không phải là chuyện đùa, không có kinh nghiệm hơn chục năm thì không làm được. Vì một chút bất cẩn thì có thể cắt vào ngọc và gây ra tổn thất không tính được cho vật liệu đá.
“Tiêu Thiên, đừng đùa nữa”, Bạch Ngọc Lan bước lại, thấp giọng nói.
“Gỡ đá không đơn giản như anh nghĩ đâu! Chuyện như này cứ giao cho người chuyên nghiệp làm đi”, là một người ngoài ngành như cô ấy cũng biết được, gỡ đá là chuyện vô cùng khó, Tiêu Thiên làm sao có thể gỡ được?
“Mọi người mau nhìn này, thằng nhóc này lại muốn tự mình gỡ đá?”
“Đúng là nghĩ viển vông mà, không phải hắn nghĩ gỡ đá cũng đơn giản như cắt đá đấy chứ?”
“Điên thật rồi, giờ thì hắn điên hoàn toàn rồi”
Lúc này, ông cụ Bạch thầm nhau mày, thầm nghĩ, sau trận này nói gì thì cũng sẽ không bao giờ để Bạch Ngọc Lan gặp Tiêu Thiên nữa.
“Tôi có nói với cô là tôi không biết gỡ đá không?”, Tiêu Thiên hỏi lại.
Bạch Ngọc Lan ngây người ra, đúng thế, Tiêu Thiên chưa từng nói là anh ta không biết cược đá, cũng chưa từng nói là mình không biết gỡ đá, trừ khi, anh ấy thật sự biết?
Ông chủ râu quặp thấy thái độ Tiêu Thiên kiên quyết nên nhường vị trí và dặn dò: “Chú ý, tay đừng để sát máy cắt quá, nếu bị thương thì đừng trách tôi”.
Tiêu Thiên gật đầu, nói: “Xảy ra chuyện tôi sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Ông chủ kia gật đầu rồi đi sang bên cạnh nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường. Còn Tiêu Thiên từ thùng nước bên cạnh lấy ra một gáo nước rồi làm ướt bề mặt đá. Ông chủ râu quặp kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, thật không ngờ cậu nhóc này còn biết cả bước này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc chắn cậu ta đã nhìn thấy trong lúc mình gỡ đá ban nãy, sau đó cậu ta học y lại vậy.
Tiêu Thiên mở công tắc máy cắt ra, sau đó nắm chặt tay cầm rồi khẽ ấn xuống. Đám người vốn dĩ ồn ào giờ đây dừng nói chuyện, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên.
“XOẸT XOẸT XOẸT”, nhìn thấy đốm lửa bắn ra bốn phía mà mọi người đều sững người. Tiêu Thiên không cắt mà là đang mài. Ông chủ kia cũng chau mày, thông thường mà nói, mài thì chỉ cần dùng máy cắt loại nhỏ chứ không dùng đến mấy loại to như này. Hơn nữa, mài chứng tỏ vật liệu đá đã hoàn toàn được gỡ, chỉ cần mài hết góc thừa là được. Thao tác này của Tiêu Thiên khiến mọi người đều không hiểu. Lẽ nào, vỏ ngoài vật liệu này rất mỏng sao? Ông chủ râu quặp đột nhiên có ý nghĩ này.
Nhưng rất nhanh ông vứt bỏ đi suy nghĩ hoang đường này. Sao có thể thế được, ông cụ Bạch đã nói rồi, đây là viên đá cuội thông thường, sao có thể…
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Lan đột nhiên kinh hãi hô lên: “Ôi, ra xanh rồi, ra xanh rồi…”, một câu nói mà khiến mọi người đờ đẫn ra rồi vội xúm lại. Quả nhiên ra xanh thật. Còn là một phỉ thúy xanh chính thống nữa.
Mọi người đều hít hơi lạnh, đây chẳng phải là loại nếp sao? Ông cụ Bạch cũng sững người ra, không ngờ lại mài ra xanh thật? Bạch Hải cũng kinh ngạc há hốc mồm, mẹ kiếp, tình huống gì đây? Chẳng phải ông nội nói đây là viên đá cuội sao? Sao lại mài ra màu xanh được? Đây…Đây là cược tăng sao?
Trong lúc mọi người kinh hãi thì Tiêu Thiên tiếp tục mài.
“XOẸT XOẸT XOẸT”, tay anh không run rẩy chút nào, thậm chí còn chắc tay hơn cả ông chủ kia. Rất nhanh, vật liệu đá to bằng bàn tay đã được anh mài hết một phần ba vỏ ngoài. Màu xanh cũng càng lúc càng đậm, càng lúc càng thuần.
Ồ…Ông chủ râu quặp không kìm nổi mà nuốt nước bọt. Trời ơi, đây…Đây là loại thủy tinh mà. Mẹ kiếp, đây là loại thủy tinh. Ông ta cảm thấy thế giới quan của mình như sắp sụp đổ rồi. Tiêu Thiên chỉ mài tầng ngoài mỏng mà không hao tổn 1% nào cả. Điều này chứng tỏ gì? Rõ ràng là vật liệu đá bằng bàn tay này, ngoài vỏ mỏng thì tất cả những phần còn lại đều là liệu tốt.
Lúc này, người biết nhìn hàng thì đã có thể nhìn ra. Bọn họ thầm kinh ngạc.
“Tôi ra giá mười triệu”, đại diện Châu Bảo Hoa Hạ lại hét lên.
“Mẹ nó chứ, Châu Bảo Chu Sinh Sinh ra giá mười lăm triệu…”
“Lão Phượng Hoàng ra giá mười tám triệu”, mọi người vẫn chưa có phản ứng thì mấy thương nhân đá quý trong nước đã tranh nhau. Lập tức giá đã tăng lên hai mươi hai triệu. Bạch Ngọc Lan định thần lại, kϊƈɦ động toàn thân run rẩy. Kỳ tích, đúng là kỳ tích. Nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa dừng động tác, vẫn mài tiếp. Rất nhanh, hai phần ba vỏ ngoài được mài sạch. Màu xanh thuần túy khiến mọi người hít thở cũng ngưng trọng hơn. Lần này thì kẻ ngốc cũng biết, vật liệu đá trong tay Tiêu Thiên là loại cực phẩm thượng đẳng nhất.
Mẹ kiếp, 2/3 loại phỉ thúy thủy tinh rồi kìa.
“Lão Phượng Hoàng ra giá ba mươi triệu”
“Ba mươi triệu mà muốn mua loại này ư? Nghĩ gì vậy?”, Tân Trụ Châu Bảo từ đầu đến giờ chưa lên tiếng giờ đỏ mắt nói: “Chúng tôi ra giá bốn mươi triệu”
Wao! Lời nói vừa dứt thì mọi người đều kinh hãi. Trời ơi, bốn mươi triệu, nói như vậy thì báo giá đã ngang với đá của ông cụ Bạch rồi? Nhưng trong lúc mọi người kinh hãi, Hoa Hạ Châu Bảo lớn tiếng khoát tay nói: “Năm mươi triệu, đừng ai tranh với tôi nữa”. Nghe thấy vậy mọi người không kìm nổi mà hít hơi lạnh.
“Năm mươi triệu…”, không phải đùa đấy chứ? Tất cả mọi người đều tưởng rằng mình nghe nhầm nhưng Hoa Hạ Châu Bảo sợ vật liệu đá bị cướp đi nên lặp lại lần nữa, lúc này mọi người mới biết là mình không nghe nhầm.
“Sao…Sao có thể thế được?”, tuyệt đối không thể nào. Bạch Hải cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, trong lòng thì run rẩy. Năm mươi triệu? Số tiền này đã vượt qua bốn mươi triệu của bọn họ rồi.
Gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, thấy Tiêu Thiên vẫn thản nhiên mài đá, trong đầu gã đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hay là giờ xông lại hủy viên đá quý đó đi? Nhưng suy nghĩ này vừa dấy lên thì lại nén xuống.
“Giả, đều là giả hết, vật liệu này chắc chắn là mày đã thông đồng với ông chủ vỉa hè kia rồi”, Bạch Hải lớn tiếng hô lên rồi xông ra định cướp lấy viên đá trong tay Tiêu Thiên.
“Á…Tiêu Thiên, cẩn thận…”, Bạch Ngọc Lan vội lớn tiếng hét.
Trong lúc này, Tiêu Thiên cũng ra tay. Anh đá trực tiếp một cái vào bụng của Bạch Hải.
“BỐP”, cú đá khiến Bạch Hải ngã trêи đất. Tiêu Thiên dùng khinh công, cú đá này, nếu như chưa hết mười phút thì Bạch Hải đừng mơ đứng dậy được.
“Ai yo”, mọi người vẫn chưa phản ứng lại thì Bạch Hải đã nằm trêи đất ôm bụng, toàn thân co rút lại như con giun. Rất nhanh, mọi người đều phản ứng lại, nhìn Bạch Hải nằm trêи đất không ngừng kêu gào thì ai nấy đều lui về sau hai bước. Thằng nhóc này muốn làm gì, họ không phải là kẻ ngốc, sao không rõ được chứ.
Ban nãy có không ít người đứng sau Tiêu Thiên, bọn họ đều biết, Tiêu Thiên căn bản không quen ông chủ kia, thậm chí ban nãy ông ta còn đùa giỡn Tiêu Thiên một phen nữa. Nhưng nể mặt ông cụ Bạch nên mọi người không nói gì.
Ông cụ Bạch sắc mặt tối sầm nhìn Bạch Hải trêи đất, cảm thấy mình sắp bị thằng cháu này làm mất mặt đến nơi rồi. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của mọi người dồn vào phía Tiêu Thiên. Chỉ thấy, Tiêu Thiên mặc kệ tất cả mà cứ ngồi mài. Còn lúc này, ông chủ râu quặp đã không còn ánh mắt khinh bỉ nữa.
Ông ta khoanh tay đứng bên cạnh Tiêu Thiên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay Tiêu Thiên.
Ông ta…Ông ta đang học hỏi. Đúng vậy, ông ấy đang học hỏi kỹ thuật mài đá của Tiêu Thiên. Người ngoài ngành đến xem náo nhiệt, người trong ngành học chuyên ngành. Thật nực cười, ban đầu ông ta còn tưởng Tiêu Thiên đang nói khoác, kết quả là chàng trai khiêm tốn này lại có tài mài đá như vậy, nếu như không có tài năng làm hai ba mươi năm thì không thể làm nổi như này. Cả Vân Thành đều không thể tìm ra nghệ nhân gỡ đá giỏi như Tiêu Thiên được.
Tiêu Thiên cũng không đuổi ông ta đi mà cứ chuyên tâm gỡ đá.
“XOẸT XOẸT XOẸT”, sau ba phút mà vỏ cuối cùng cũng được Tiêu Thiên mài sạch sẽ. Anh tắt máy cắt đi rồi đưa viên đá quý đã mài xong vào trong nước. Lúc anh lấy ra thì tất cả mọi người bị viên đá đẹp trong tay anh làm cho chấn động.