Tiếng vang từ giọng Lan Khê chấm dứt, cả căn phòng liền chìm trong sự an tĩnh, vắng lặng, chỉ còn âm thanh “tích tắc” của kim đồng đồ treo trên tường.
Mộ Yến Thần dường như hóa đá tại chỗ.
Toàn thân như bị rút đi không khí, gương mặt anh tuấn tràn đầy sự rúng động, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, tay anh mang sách khép lại đặt trên bàn. Lúc này anh mới từ từ nâng lên đôi mắt, không hề che dấu những tơ máu đỏ tươi giăng đầy trong đáy mắt. Hai ngọn lửa trong đôi mắt mạnh mẽ bùng lên như muốn đốt cháy, thiêu rụi sạch sẽ mọi thứ quanh mình.
Anh chân thành mà tha thiết nhìn vào khuôn mặt còn chưa kịp tan hết tức giận của cô. Tay anh nâng niu vẽ theo đường nét trên khuôn mặt cô như muốn yêu thương, an ủi, vỗ về. Sau đó dần dần luồn qua sau gáy cô, chậm thật chậm kéo gương mặt cô gần sát mình, đồng thời mặt anh từ từ cúi xuống.
Lan Khê còn chưa kịp hoàn hồn từ trong cơn kinh hãi thì một luồn áp suất ấm áp chính xác bao lấy xung quanh đôi môi cô. Mộ Yến Thần nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ tươi mà anh hằng khao khát. Hai đôi môi dán vào nhau chặt khít không còn một kẽ hở, dịu dàng ma sat lẫn nhau, dừng lại thật lâu mới khẽ tách rời.
“Đừng buồn. . . . . .” Môi anh nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, giọng khàn khàn đầy nóng bỏng “Anh sẽ luôn luôn cho phép em đeo theo bên người mình, chịu không?”
Giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ lại kèm theo sự sủng ái vô hạn như muốn dìm chết cô.
“Bùm” đầu óc Lan Khê nổ tung ra, não vỡ nát bét không thể tiếp thu chuyện vừa mới xảy đến.
Gương mặt từ từ trắng bệch như không còn một giọt máu nào, hàng mi dài liên tục run rẩy, run đến mức như muốn rụng rơi ra. Cả người chìm trong nỗi sợ hãi, cố lấy hai tay bặm chặt đôi môi mình, dùng hết sức chà lau nhưng lau đến rách môi vẫn không thể xóa đi hơi ấm của đôi môi anh lưu lại
Cô đẩy mạnh anh ra, theo bản năng muốn trốn chạy khỏi không khí đầy mờ ám, nguy hiểm mà anh tạo nên. Hai tay chống phía sau ghế, cả người cũng nhanh chóng nhích theo.
Kết quả chính là “Ầm” một tiếng, cả người và ghế đều té bật ngửa ra sau
Mặc kệ sự đau đớn, Lan Khê lồm cồm bò dậy, viền mắt đỏ lên, nước mắt đã dâng đầy, thở dốc nói: “Em. . . . . . em muốn đi vệ sinh!”
Như có ma quỷ phía sau lưng, cô hấp tấp vội vàng chạy về phía cửa, một chiếc dép bị rơi ra cũng không hay biết, lấy tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ để thoát khỏi nơi này.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trên khắp hành lang.
—— Không phải như thế.
—— Cô không có ý đó.
—— Cô nói thích anh, là thích của sự sùng bái, ngưỡng mộ.
Anh rất giỏi, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể làm. Anh lại luôn bao dung đối với cô, mặc kệ cô xấu tính đến mức nào vẫn luôn quan tâm, giúp đỡ cô. Trong lòng cô, từ lâu anh đã tồn tại giống như một vị Thần.
. . . . . . Nhưng Mộ Tến Thần, anh đã hiểu lệch ý của cô rồi.
Không để ý ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, cô nhanh chóng mở cửa phòng rửa tay, đóng chặt cửa lại nhốt mình phía trong, lúc này toàn thân mới cảm nhận được sự mệt mỏi, cô thở hổn hển từ từ ngồi xuống.
Đó là hôn.
Là nụ hôn tồn tại giữa những người yêu nhau.
Cô lấy mu bàn tay đặt lên đôi môi sưng tấy của mình, vẫn luôn có cảm giác mùi vị và hơi ấm của môi anh vẫn tồn tại quanh môi mình. Cô bực mình đi đến bồn rửa tay, vặn mở hết khóa nước, dòng nước liên tục ào ào chảy ra, người lập tức cúi xuống đến khi đôi môi chạm mạnh vào dòng nước và tiếp tục giữ nguyên tư thế ấy thật lâu, thật lâu……
Giờ phút này ở trong phòng ——
Mộ Yến Thần đờ đẫn dựa cả người vào chiếc ghế, cổ á sơ mi cởi ra hai chiếc cúc, những ngón tay thon dài cứ liên túc sờ đi sờ lại trên đôi môi nhưng vẻ mặt thì tràn đầy sự nặng nề, tội lỗi.
Ánh mắt anh bình tĩnh như nước , lâu lâu lóe lên những tia nguy hiểm như ánh mắt của loài thú dữ nhưng sẽ nhanh chóng tan đi.
—— Còn tưởng rằng có thể chịu đựng lâu hơn một chút.
Nhưng anh lại đánh giá quá cao bản thân mình. Đứng trước cô anh chỉ là một kẻ bại tướng không giữ nổi một quân lính nào.
Gương mặt trở nên lạnh lẽo, sắc sảo làm người ta hít thở không thông, anh đá mạnh cái ghế làm nó ngã xuống, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Cách ngày xảy ra việc đã hơn một tuần lễ, Mạc Như Khanh cảm thấy vô cùng hài lòng vì cuộc “nói chuyện” ngày hôm ấy đã có tác dụng rất lớn.
Con nhóc kiêu ngạo khó chịu nào đó rốt cuộc đã biết kiếm chế tính xấu lại một ít. Tuy vẫn gọi bà là “dì Mạc” nhưng rất tiếp thu những lời bà răn đe, luôn tận lực tránh xa Yến Thần.
Lan Khê xem anh như loài rắn rết, bò cạp nguy hiểm, tránh như tránh tà.
Khi thấy bóng dáng anh tuấn của anh xuất hiện trong tầm mắt của mình, cô liền trắng mặt, vội vàng chào hỏi qua loa, rồi cong đuôi chạy biến vào phòng, còn cẩn thận khóa cửa thật kĩ.
Mộ Yến Thần lại trở về con người của ngày xưa: đạm mạc, lạnh lùng, không quan tâm đến bất kì điều gì. Chỉ là khí thế của anh càng ngày càng chèn ép khiến người xung quanh ngộp thở, không ai dám đến gần tiếp cận.
Thời gian vô tình không vì một ai mà dừng lại, đảo mắt kì nghỉ hè đã chấm dứt, học sinh lớp mười hai bắt đầu quay lại trường học chuẩn bị kháng chiến dài kì cho một năm sóng gió. Trên bàn cơm, Mộ Minh Thăng nhíu mày vẻ không vui, hỏi: “Con muốn ở lại trong kí túc xá của trường?”
Lan Khê cắn chiếc đũa, nhỏ giọng nói: “Dạ. . . . . . Trường học có thông báo, học sinh lớp 12 nên ở kí túc xá.”
“Nhưng nhà chúng ta rất gần trường. . . . . .”
“Ba. . . . . .” Lan Khê cắt đứt lời ông, cầu khẩn, “Con không muốn mình đặc biệt hơn các bạn.”
Mộ Minh Thăng tuy có chút không muốn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, ngón tay giữa gõ gõ mặt bàn: “Một tuần trở về nhà một lần, nghe không?”
Lan Khê khéo léo gật đầu: “Dạ!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cầm chén lên ăn tiếp thì nghe một tràng tiếng bước chân cùng sự thông báo của người giúp việc: “Thiếu gia đã trở về ạ.”
Mí mắt cô lập tức giật giật, hàng mi dài theo chuyển động cũng run lên hạ xuống, cả người căng lên y như sắp phải ra trận chiến đấu với kẻ địch.
Mộ Yến Thần một thân tây trang nghiêm chỉnh, ngược ánh sáng chầm chậm bước đến, gương mặt đầy sự cô đơn, mệt mỏi. Mạc Như Khanh từ xa thấy con trai đã vui mừng đứng dậy, giọng kích động lại xen lẫn sự đau lòng: “Yến Thần, con lại làm thâu đêm nữa rồi! Mau mau lại đây ăn sáng với cả nhà đi con. Hôm nay, Lan khê trở lại trường học nên thím Trương làm điểm tâm từ sớm. . . . . .”
“Con lên lầu trước ” anh cắt đứt lời bà, giọng nói trầm thấp như sương đêm:”Tắm rửa xong sẽ xuống”.
“Ăn xong hãy tắm đi con, để lát thức ăn nguội lạnh, lại làm phiền thím Trương mất công hâm nóng lại ” Mạc Như Khanh tiếp tục khuyên, “Nào mau ngồi xuống đi.”
Mộ Yến Thần khẽ liếc mắt qua người nào đó, nín thở thật sâu, anh không cự tuyệt nữa mà giao túi xách cho người giúp việc bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống.
“Con thu thập đồ đạc xong hết chưa?” Mộ Minh Thăng tiếp tục trò chuyện cùng con gái.
“Dạ.” Lan Khê phục hồi lại tinh thần.
“Đến trường học có ai giúp con mang hành lí vào kí túc xá rồi sắp xếp cho ngăn nắp lại không?”
“Kỷ Diêu và anh Kỷ Hằng sẽ giúp đỡ cho con.”
“Vậy con lên lầu mang hành lí xuống, ba kêu chú Lưu. . . . . .” ông tiếp tục phân phó.
“Lão gia ” thím Trương vội xen vào nhắc nhở, “Ngài quên rồi sao, hôm nay trong nhà lão Lưu có chút việc, ông ta đã xin nghỉ phép rồi”.
“À đúng rồi. . . . . .” Mộ Minh Thăng lại chuyển hướng nhìn sang người đàn ông đối diện, “Vậy Yến Thần, con. . . . . .”
“Đừng anh ” Mạc Như Khanh vội cầm chặt tay ông, “Yến Thần vì vụ mua bán đất ở thành Bắc đã liên tục mấy đêm không ngủ được. Hôm nay con nó mới có chút thời gian về nhà tranh thủ nghỉ ngơi, anh đừng bắt con phải lái xe chạy đi chạy lại nữa. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!