Quả nhiên một quãng thời gian sau Hoàng Phong không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, không phải bởi vì hắn bỏ cuộc, mà là nhà chính đã bắt đầu bước vào cuộc chiến sống còn với hắn.
Quy luật rất đơn giản, hắn không còn chịu sự chi phối của ông nội nữa, thế lực của hắn cũng đang bành trướng mạnh mẽ, thế nên Hoàng Gia và Hồng Môn chính là mục tiêu diệt trừ của bọn họ, còn Hoàng Phong, hoặc là đầu hàng để trở về tiếp tục cuộc sống như con rối ở nhà chính, hoặc là phải chết, hoặc... cũng có thể...trở thành kẻ thống lĩnh cuối cùng.
Hắn chỉ có hai lựa chọn: giết và phải giết.
Minh và Hoàng Phong đã bàn bạc kỹ lưỡng, hiện tại các thế lực ở miền Bắc đã hợp tác với nhà chính hòng nuốt chửng Hồng Môn, nhưng đó chỉ mới là những băng đảng nhỏ lẻ, chưa thật sự đe doa được tới bọn họ, điều nên làm bây giờ chính là đánh được cốt lõi từ phía trong, nó đồng nghĩa với việc cả hai phải mạo hiểm mang người ra Bắc, và phải có được sự giúp sức từ một thế lực thứ ba.
Xé toang chiếc áo sơ mi một cách thô bạo, người đàn ông cau mày đứng trước gương nhìn những vết thương chằng chịt khắp cơ thể mình. Đã lâu lắm rồi, hơn một thập kỷ trôi qua, trên người hắn mới một lần nữa lại xuất hiện những vết sẹo dày đặc thế này.
Không biết lần này có còn thẩm mỹ được nữa không...
Điện thoại đặt trên đầu giường bỗng dưng rung lên mấy tiếng, là tin nhắn từ Minh gửi đến cho hắn:
"Ba giờ nữa sẽ xuất phát".Hoàng Phong đọc xong tin nhắn thì trầm ngâm một lúc, sau đó đứng dậy khoác áo đi ra ngoài, vết thương ở thắt lưng còn chưa kịp xử lý.
Quãng thời gian rời xa hắn đối với Mai Linh thật sự rất yên bình, cô giống như được trở về cuộc sống an ổn trước đây vậy, tuy là mỗi đêm sẽ cảm thấy lạnh lẽo, đôi lúc cũng thường nhìn vật nhớ người, nhưng trên tất cả, cô đã không còn phải ngày ngày cảm thấy khổ sở nữa.
Dù vậy, trong lòng vẫn có nơi nào đó cảm thấy trống rỗng.
Gần 12 giờ đêm, điện thoại đang nằm trên bàn ăn reo lên liên tục, Mai Linh bước vội đến xem là ai gọi vào giờ này, cô sợ rằng mẹ và em trai ở nhà xảy ra chuyện.
Đến khi nhìn thấy tên người gọi rồi cô mới có thể khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhưng lúc này thì lại chần chừ không biết nên bắt máy hay không.
Cuối cùng, cô đặt lại điện thoại xuống bàn, xem như không thấy, đợi vài giây sau thì tiếng chuông chấm dứt, chiếc điện thoại trở lại trạng thái tĩnh như lúc đầu.
Mai Linh hơi liếc sang nó, ngay lúc cô cho rằng đầu dây bên kia đã bỏ cuộc thì một tin nhắn được gửi đến, trong lòng cô chợt run theo tiếng thông báo, đồng thời cũng xua tan đi cảm giác trống rỗng vừa thoáng hiện lên.
"Anh biết là em chưa ngủ, em xuống đây gặp anh một chút đi, nhớ mang áo khoác vào, sương lạnh lắm, nếu em không muốn xuống, anh sẽ lên".Càng nhìn, hai đầu mày của cô càng nhíu chặt lại với nhau, đúng là giọng điệu ra lệnh của hắn rồi. Tên khốn này không biết lại muốn làm gì nữa.
Đọc xong tin nhắn, cô vội bước đến cửa sổ sát đất nhìn xuống, bên dưới vẫn còn ánh đèn sáng rực cùng dòng người qua lại thưa thớt, chiếc Maybach quen thuộc đang đậu dưới một tán cây được ít người chú ý, khoảng cách xa quá nên cô không nhìn rõ người chủ nhân của nó có ở trong xe hay không, nhưng chắc chắn, hắn sẽ lên đây nếu cô không xuống dưới đó.
Dưới lầu, Hoàng Phong đứng dựa người vào đuôi xe, điếu thuốc lá trên tay hắn lập lòe ánh lửa, chiếc áo sơ mi màu xám tro mỏng manh hắn đang mặc đã bắt đầu thấm hơi sương, nơi đầu vai và mái tóc cũng đọng lại vài giọt nước lạnh buốt, cơn đau đầu liên tục kéo đến khiến cho thần trí hắn trở nên mơ hồ rối loạn. Ngay khi hắn cho rằng nên lên lầu tìm Mai Linh thì đột nhiên tầm mắt vô tình bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.
Xuyên qua ánh đèn, ở phía xa xa, có một bóng người đang đi về phía hắn, chiếc áo len mỏng như có như không của cô đang bay trong gió.
Mai Linh đứng trước mặt hắn, điếu thuốc lá vẫn còn hơn một nữa đã bị hắn dụi tắt, vài cơn gió thổi qua làm cho mái tóc mềm của cô bay bay, Hoàng Phong khẽ nở nụ cười, hắn bước đến kéo cô vào lòng, siết chặt, đầu gác trên vai cô, vùi mặt vào phần cổ hít hà mùi tóc quen thuộc.
Đến khi gặp lại mới biết rõ bản thân đã nhung nhớ đối phương đến nhường nào.
Mai Linh cố vùng vẫy để thoát ra, thế nhưng sức lực của cô có hạn, thật sự không thể nào tránh khỏi vòng tay như gọng kìm của hắn được. Hơi thở lúc nặng lúc nhẹ phả vào cần cổ của cô nhồn nhột, cuối cùng cô đành để mặc cho Hoàng Phong ôm mình.
Đột nhiên, nơi chóp mũi xuất hiện mùi long diên hương quen thuộc nay lại xen vào thêm mùi tanh như mùi của sắt len lỏi vào khứu giác của cô.
Mai Linh ngờ vực tự hỏi, có phải hắn bị thương không?
Ngay lúc cô đang định lên tiếng thì Hoàng Phong bất ngờ thả lỏng vòng tay buông cô ra, hắn như mất sức dựa vào phần đuôi xe nhưng hai tay hắn vẫn để trên thắt lưng của người con gái, đôi mắt phượng nhìn cô yêu thương, mỉm cười dịu dàng:
- "Lâu ngày không gặp, có nhớ anh không?"
Vừa hỏi, tay hắn vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô, một vệt máu nhàn nhạt lưu lại nơi đuôi tóc.
Mai Linh quay mặt đi không trả lời câu hỏi của hắn, gió lạnh ùa đến làm đôi vai cô hơi run lên, lập tức, cô lại rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, một chiếc hôn nhẹ rơi vào đỉnh đầu, vào trán, vào má, lúc rời đi, hơi ấm từ hắn như vẫn còn vương lại da thịt cô. Lúc này, Mai Linh nghe rõ mùi máu tươi dày đặc từ phía người đàn ông, cô chống tay đứng thẳng người, ngẩng đầu lo lắng hỏi:
- "Có phải anh bị thương không? Tôi, tôi nghe thấy mùi máu, anh bị thương rồi có phải không?"
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, một dòng nước ấm áp len lỏi vào tim hắn, bỏng rát.
Một kẻ cha không thương mẹ không yêu, lăn lộn trong đống bùn dơ bao nhiêu ngày tháng chợt nhận được sự quan tâm yêu thương từ chân tâm mà một người con gái mang lại khiến hắn thấy mình như được tái sinh lần nữa.
Tuy không phải là người đầu tiên quan tâm đến hắn, nhưng cô là người thật lòng mong hắn được bình an, là người duy nhất dùng trái tim đối đãi với hắn, đáng tiếc, tình cảm chân thành đó đã từng bị hắn khiến cho thất vọng kiệt quệ, đến bây giờ khi hắn đã hối hận, khát cầu thứ tình cảm vốn dĩ đã từng thuộc về mình thì mọi chuyện đã quá muộn màn, sau ngày hôm nay, hắn không biết đời này kiếp này có còn được gặp lại cô hay không.
Nhìn thấy hắn một lúc lâu không trả lời, Mai Linh nhíu mày cắn môi, cảm giác vừa xót xa vừa tức giận đột nhiên tràn đến, cô đẩy hắn ra, bực dọc nói:
- "Nếu anh không có gì để nói thì tôi đi lên nhà đây."
- "Khoan đã, không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể thôi!"
Ngay khi cô định rời đi thì Hoàng Phong đã kịp thời kéo tay cô lại, hắn vẫn giữ cô trong lòng ngực, níu giữ khoảnh khắc thân mật cuối cùng của hai người.
- "Anh bị thương rồi, đến gặp bác sĩ đi, tôi..."
- "Suỵt!"
Hắn đưa tay lên môi, ra hiệu cho cô im lặng, ngón trỏ thon dài của hắn rời khỏi đôi môi ngọt ngào xinh đẹp, lần đến hàng nút tròn trên áo sơ mi, nhanh chóng mở ra ba nút phía trên.
Nhìn hành động của hắn, Mai Linh đỏ mặt:
- "Anh, anh làm gì vậy, đây là ở..."
Chợt cô im bặt, đôi mắt mở to thất thần, ngây ngốc nhìn hắn.
Ở ngực trái, nơi trái tim hắn đang đập, nằm đè trên vết sẹo nho nhỏ mà Mai Linh từng dùng bút bi đâm vào chính là dòng chữ tên cô được xăm lên da thịt màu đồng của hắn. Nhìn cô ngẩn người, Hoàng Phong để tay của cô lên trái tim mình, khẽ nói:
- "Đây là lời cầu hôn của anh, mỗi cuộc chiến, anh đều xem nó như bùa may mắn, qua ngày kia, nếu anh bình an trở về, anh sẽ đến nhà cầu hôn em một cách chính thức nhất, không cần biết em có đồng ý hay không, đời này kiếp này, anh chỉ xem một mình em là vợ của anh thôi".
Nghe hắn nói, Mai Linh ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt ầng ậng nước lấp lánh, tuy rằng người đàn ông này đã làm những việc khiến cô tổn thương, cũng làm những việc khiến cho cô cảm thấy thất vọng, nhưng giờ phút này, thứ tình cảm chân thật mà cô có thể cảm nhận từ hắn cũng đủ để cô nhận ra được rằng lòng mình gợn sóng.
Ngay khi Mai Linh định lên tiếng thì một âm báo tin nhắn phát ra từ điện thoại nằm trong túi quần của hắn, Hoàng Phong nhíu mày lấy điện thoại ra xem, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm dòng chữ, tay hắn siết lại, cảm giác luyến tiếc đánh tràn vào lòng.
Hoàng Phong cất điện thoại vào túi, mở cửa xe ra lấy áo khoác vest khoác lên cho cô, sau đó, hắn đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng, cẩn thận dặn dò:
- "Tập hồ sơ này là của em, em phải giữ cẩn thận, nếu hai hôm nữa anh không trở về, em lấy ra ký vào đây, sau đó cứ nghe theo lời của Minh, đừng sợ gì cả!"
- "Nhưng mà..."
- "Nghe lời, mẹ và em trai của em cũng sẽ không sao đâu".
Hoàng Phong mỉm cười vuốt tóc cho cô, rốt cuộc cũng không kìm lòng được mà rũ đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Hắn thầm nghĩ, giá mà thời khắc này cứ dừng lại mãi như vậy thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, tiếng chuông điện thoại trong túi quần hắn lại reo lên lần nữa, tựa như hồi chuông báo tử thúc giục đã đến lúc hắn phải rời đi.
Đặt vội lên trán cô một nụ hôn, hắn dịu dàng nói:
- "Em lên nhà đi, anh ở đây nhìn em lên".
Hoàng phong khoác lại áo cho cô, xoa xoa gò má bầu bĩnh vì thiếu không khí mà ửng hồng nóng hổi, Mai Linh vẫn không được biết cuộc chiến tiếp theo có thể sẽ tước đi sinh mệnh hắn bất cứ lúc nào, cô chỉ biết rằng có thể những gì sắp tới hắn phải đương đầu nhất định rất khó khắn.
Quay đầu nhìn lại một lần nữa, bàn tay trắng nõn hơi siết chặt tập hồ sơ, giọng nói dịu dàng vang lên khe khẽ:
- "Lên đường cẩn thận!"
Nói rồi, cô quay mặt bước đi, dù là những lúc quay đầu nhìn lại cô vẫn thấy hắn đang dõi theo mình vẫy tay tạm biệt, thế nhưng không hiểu vì sao trống ngực của cô cứ đập nhanh liên hồi, cảm giác bồn chồn không yên thi nhau kéo đến, khó chịu đến ngợp thở.
Bước vào thang máy trong chung cư, mùi Long Diên Hương quen thuộc nơi áo khoác vẫn luôn quẩn quanh bên người cô, cứ như hắn vẫn còn đang ở bên cạnh. Mai Linh nhíu mày khó hiểu nhìn tệp hồ sơ, linh tính mách bảo rằng cô nên mở ra ngay bây giờ hoặc là sẽ không cần mở ra nữa.
Nhưng Hoàng Phong dặn là hai ngày nữa nếu hắn không về mới được mở ra, liệu...
Thang máy bắt đầu di chuyển, số tầng trên bản điện tử lần lượt thay đổi. Mai Linh đắn đo không biết nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc trong này là thứ gì, sao tâm trí của cô cứ mãi xoắn xuýt không yên...
Cuối cùng, khi xấp giấy tờ được sổ ra, thứ đầu tiên Mai Linh nhìn thấy chính là giấy thống kê tài sản sỡ hữu, sau đó là giấy kết hôn đã được ký sẵn, cuối cùng là di chúc, toàn bộ tài sản hợp pháp của hắn sẽ được thừa kế bởi cô, trên danh nghĩa là vợ hắn nếu hắn chết đi.
Trong thoáng chốc, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, mí mắt bắt đầu giật liên tục, có một nỗi sợ hãi bất tận ùa đến, bàn tay cô đang cầm những thứ giấy tờ quan trọng đó cũng run lên không ngừng.
Thang máy theo như nút lệnh lúc đầu chạy đến tầng hai mươi lăm thì mở cửa, thế nhưng Mai Linh lại điên cuồng ấn nút để nó trở về sảnh tầng một.
Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không, sao Hoàng Phong lại đưa cho cô những thứ này được?
Vừa nhìn số tầng nhảy trên bảng điện tử, cô vừa cảm thấy sao thang máy ngày hôm nay đi lại lâu đến như vậy, có phải đã bị hư rồi không, sao lại đi xuống chậm như vậy được?
Chỉ mới vài phút trôi qua, thế nhưng bên trong thang máy, cảm giác bức bối khó chịu giày vò cô như thể đã trôi qua hàng giờ đồng hồ, ngay khi tiếng "Ting" vang lên, cửa thang máy từ từ chậm rãi mở ra trước mắt, Mai Linh lập tức vội vã cắm đầu lao ra ngoài, ngay khi vừa ra khỏi cửa lớn thì một chiếc Maybach quen thuộc chạy ngang qua, khiến cho cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo.
Rốt cuộc thì cô vẫn bỏ lỡ hắn.
Lúc này, bên trong xe, Hoàng Phong liên tục nhận được những tin nhắn thông báo, hắn lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt yêu thương ấm áp ban nãy và bây giờ tựa như không phải là cùng một người, nhịp tim hắn đang đập nhanh đến nỗi tựa như muốn vỡ tung.
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh không ngừng reo lên, hắn liếc mắt nhìn sang thì phát hiện là số của cô gọi đến, dù muốn hay không thì bây giờ hắn cũng không thể nào nghe máy được, bởi vì hiện tại hắn chỉ còn một con đường hướng thẳng đến sân bay.
Hoàng Phong là người hiểu rõ, mang người ra Bắc tiến mở rộng địa bàn là chuyện khó thành đến nhường nào, thế nhưng hắn không thể nào không thực hiện được, bữa tiệc Hồng Môn Yến đang chờ hắn, hắn không thể làm con rùa rút đầu trốn chui trốn nhũi, để mặc anh em luôn trung thành với hắn tự sinh tự diệt. Chỉ cần qua hai ngày này, dù hắn có chết hay không thì người luôn được hắn bảo vệ vẫn sẽ được an toàn.
Nhìn sang bên cạnh, chiếc điện thoại nãy giờ vẫn đổ chuông không ngừng, rốt cuộc hắn cũng phải cầm lên, nhưng lần này lại là để tắt nguồn, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Hoàng Phong cúp điện thoại của Mai Linh. Đặt chiếc điện thoại đã trở về trạng thái bất động xuống, hắn xót xa khẽ cười:
- "Bé ngoan lại không nghe lời rồi".
Hoàng Phong biết, người hắn yêu đang lo lắng cho hắn, thậm chí là có thể cô đang khóc vì hắn, nhưng đây là cách duy nhất hắn có thể giữ cho cô an toàn, Mai Linh vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời của tên ác thần này, không nên cố sức bước vào hố sâu để cứu rỗi hắn, thế nhưng tất cả đều đã không thể quay trở lại, điều duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ bông hoa cao quý mà hắn xem là tin ngưỡng khỏi vũng bùn dơ bẩn mà hắn đang lặn ngụp.
Trong đêm tối, chiếc Maybach của hắn lao một đường đến sân bay, cả khoảng trời mịt mờ tựa như tương lai phía trước của hai người bọn họ.
Một đêm không ngủ khiến cho sắc mặt của người con gái trở nên tái nhợt, cô không ngừng đi tới đi lui trong phòng, lo lắng đến mức không thể thở nổi.
Không thể gọi cho Minh và Ánh Dương, càng không thể liên lạc được với Hoàng Phong, Mai Linh thật sự sắp bị bức đến điên luôn rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn lại còn đưa cho cô những thứ này là ý gì nữa.
Người đàn ông khốn kiếp này luôn tự tiện làm theo ý mình, hắn chưa từng hỏi xem cô sẽ cảm thấy thế nào, cũng không thèm quan tâm đến việc cô có muốn hay không, chỉ một mực chủ động tự sắp xếp mọi thứ.
Cửa gỗ đột nhiên bị gõ vang mấy tiếng, Mai Linh giật mình quay đầu lại, cô vội chạy đến nhìn qua mắt mèo thì hoảng hốt khi thấy Quang Nam đang đứng cùng những tên đàn ông bặm trợn xa lạ khác trước cửa nhà cô.
Sợ hãi dâng tràn trong lòng, Mai Linh cố gắng nhẹ nhàng lùi về phía sau, thế nhưng cô lại vô ý vấp phải chiếc ghế gỗ ở sau lưng để nó phát ra tiếng động.
- "Mai Linh, mở cửa cho anh".
Là tiếng của Quang Nam từ bên ngoài truyền đến, anh ta đã nghe được động tĩnh ở bên trong nhà.
Mai Linh bịt chặt miệng, bị dọa đến mức nước mắt lưng tròng, biết là không thể nào tránh được, thế nên cô liền nhanh chóng chạy đi tìm những vật có thể phòng thân.
Khi cánh cửa gỗ bị phá mở, bên trong phòng khách chỉ có một mảnh im lìm, Quang Nam dẫn theo mấy người đàn ông xông vào nhà. Anh ta biết rõ, Mai Linh chắc chắn đang nấp ở đâu đó.
- "Mau tìm đi".
Hạ thấp giọng xuống, anh ta ra hiệu cho những người khác tản ra làm nhiệm vụ, bọn chúng cẩn thận dò dẫm xung quanh, ngay lập tức, một bóng người nấp sau bức tường xông đến, thứ ánh sáng bén nhọn trên tay cô nhanh như cắt đâm xuống.
Chỉ là một vết thương nhỏ trên cánh tay, Quang Nam đã tránh được đường dao đó của Mai Linh, nhưng lại để cô nhân lúc hỗn lọan chạy mất.
- "Mau đuổi theo".
Anh ta tức giận nghiến răng, mặc cho vết thương đang chảy máu không ngừng vẫn hạ lệnh để bắt cô lại cho bằng được.
Bàn chân trần trắng nõn xinh đẹp nay đã bám đầy vết dơ, Mai Linh không dám đi thang máy, cô chạy bằng lối thoát hiểm. Vừa chạy, cô lại vừa quay đầu nhìn lên xem có bị đuổi theo hay không.
Không cần biết bằng giá nào, cô nhất định phải sống, cô phải trở về tìm mẹ và em trai, trở về tìm người đàn ông mà cô yêu bằng cả sinh mệnh.
Nhất định, nhất định không thể để lọt vào tay bọn chúng được, cô còn phải gặp lại hắn, phải nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.
Thế nhưng cuộc đời đôi khi có những thứ không phải cứ muốn là được.
Đang trên đà lao từ trên xuống, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người khiến cho Mai Linh theo quán tính đâm sầm vào. Ngay lập tức, kẻ đó chặn cô lại, ngẩn đầu mỉm cười:
- "Chị Mai Linh, chị nhớ em không? Em là Hoàng Tường, là em trai của anh Phong đây, anh Phong nói em đến đón chị đi gặp anh ấy".
- "Sao..."
Lời còn chưa nói xong thì một chiếc khăn trắng từ phía sau đã bịt chặt miệng cô, mùi hương nồng nặc xộc tràn vào khứu giác, trước khi hôn mê, Mai Linh còn thấy được nụ cười âm hiểm đầy xảo trá của Hoàng Tường, ngay bên cạnh là ánh nhìn sâu xa khó đoán của Quang Nam.