Hơi lạnh của gió đêm xuyên vào từ cửa sổ của phòng vẽ tranh, rèm cửa màu trắng được vén lên có hơi bay múa. Tô Tình đang nhìn ra cửa sổ, tóc dài đến eo được búi hờ thành viên tròn nhỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp, tia sáng vàng ấm áp chiếu xuống một bên mặt càng lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người. Gió đêm thổi vào làm cô thấy có hơi lạnh, với cả vẽ cũng mệt rồi, thế là duỗi lưng một cái. Cô đứng dậy, đầu ngón tay miết qua giấy vẽ, bức họa này đã hao phí tâm huyết hơn nửa năm của cô, cũng sắp kết thúc rồi. Cuối cùng, cô cầm lấy vải che kín giá vẽ cao gần bằng một người kia, cũng che đi bức họa bên trong. Tô Tình quay người ra khỏi phòng vẽ tranh, đi vào phòng ngủ thứ, lấy điện thoại di động ra lướt mạng một lúc. Đã mười rưỡi rồi, nhưng Dư Sinh, chồng của cô vẫn chưa về. Cô vào phòng tắm rửa, mở chốt vòi hoa sen, nâng nhiệt độ nước cao lên mấy độ. Cô rất ít khi dùng phòng tắm vòi sen của căn phòng ngủ thứ này, vẫn luôn là anh dùng. Nhiệt độ cơ thể của anh hơi thấp, nhưng lại luôn thích điều chỉnh nhiệt độ lạnh mà tắm rửa. Kết hôn một năm, cô cũng gần như hiểu hết được sở thích của anh. Anh thích màu đen, không thích màu sắc sặc sỡ; lúc rảnh anh thích bơi lội, không thích leo núi; người anh thích là em gái cô, người anh không thích là cô… Lấy sữa tắm xoa thành bọt rồi bôi lên người, dòng nước ấm áp dễ chịu chảy xuôi từ trên xuống dưới, từ cái cổ trắng xinh đẹp đến hai bầu ngực không tính là đặc biệt đầy đặn, lại từ vùng bụng phẳng đến nơi riêng tư có lớp lông thưa thớt. Ngón tay trắng nõn cũng thuận theo dòng nước đi xuống, hai ngón luồn vào bên trong hoa huyệt. Mới cắm được hơn nửa ngón tay, cô muốn tiến thêm một bước nữa nhưng lại gặp khó khăn. Chỉ là ngón tay của cô tiếng vào tiểu huyệt thôi mà còn có thấy chặt và hơi đau. Thôi bỏ đi, cô sợ đau như vậy, cho nên không có xâm nhập vào lần nữa. Cô gỡ vòi hoa sen xuống, cột nước bắt ra từ vòi hoa sen cọ rửa mật huyệt, xung kích của dòng nước khiến cô cố gắng chặn ở hạt châu nhỏ… “Ưm a…” Tô Tình tắm rửa xong, lau sạch cơ thể, điều chỉnh nhiệt độ thấp đi rồi mới mặc váy ngủ đi ra phòng khách. Cô mở TV, bật đến chương trình du lịch vợ chồng đang hot gần đây, đã đến tập cuối cùng rồi. Thật ra cô cũng không có xem kỹ nội dung, chẳng qua cảm thấy các đôi vợ chồng trong đây thật yêu thương nhau. Tích tắc… Cô dựa vào thành ghế sô pha mềm mại, dần dần có hơi buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ. Hơn mười hai giờ rồi, đêm nay anh lại không có ý định về. Cuối cùng cô từ bỏ việc chờ đợi, kéo lê cơ thể mệt mỏi về phía phòng ngủ. Hơn hai giờ sáng. Cửa phòng ngủ bị mở ra, một dáng người cao ráo rắn rỏi đi tới. Bước chân rất trầm ổn, cũng không phát ra tiếng vang lớn. Cô gái nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu, cũng không biết người chồng mà mình chờ đợi đã về rồi. Dư Sinh vừa mới tắm vòi sen ở phòng ngủ thứ xong, đang buộc dây lưng ở áo ngủ, kéo cửa ra bước vào phòng ngủ chính, cũng cảm giác được từng đợt khí lạnh. Mày có hơi nhăn lại, cánh môi mỏng lạnh lùng nhếch lên… ra vẻ không vui. Cửa sổ trong phòng ngủ đang mở tung, nửa đêm gió nổi lên, nhiệt độ hạ thấp. Từng đợt gió thổi lên màn cửa, người phụ nữ dưới ánh xanh rực rỡ lại ngủ không biết gì. Anh đi tới khép cửa sổ lại, mượn ánh trăng nhìn người phụ nữ cuộn tròn trên giường, ánh mắt giống như ánh trăng mênh mông, lạnh lùng mà yên tĩnh. Đêm nay vừa mới xử lý xong một việc nan giải, anh cũng buồn ngủ nên đi tới một bên khác, mở chăn của mình ra, đưa lưng về phía cô, nằm xuống. Một cái giường, hai người, hai cái chăn, lưng quay về phía nhau mà ngủ. Đồng sàng dị mộng….
Chú thích: *Đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.