Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rơi vào mối tình thắm thiết


Tô Tình dọn dẹp xong thì tới phòng làm việc Trữ Tình. Sau khi tốt nghiệp, cô đã sáng lập ra phòng làm việc này, làm các công việc như thiết kế, quảng cáo. Phòng làm việc không lớn, nhân viên cũng không nhiều, thêm cả cô thì là sáu người. Mặc dù nhập không đủ xuất, nhưng cuối cùng nhờ sự kiên trì của mình thì cô cũng đủ bù đầu bù cổ. Cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng làm việc nhỏ bị mở ra. Tô Tình hơi ngẩng đầu, là trợ lý của cô. “Chị Tô, anh Đổng tới.” Cô mới nhìn đến Đổng Văn đang theo ngay sau trợ lý của mình. Dáng người như ngọc, khiêm tốn ấm áp. Cô đặt bút vẽ trong tay xuống, mỉm cười: “Sao anh có thời gian rảnh tới đây vậy?” Đồng Văn ngồi tự nhiên lên ghế sô pha mềm, hơn nửa người trũng xuống: “Thăm cô, nhân tiện xem phòng làm việc của cô thế nào.” Tô Tình thích trà, trong văn phòng cũng có một bàn trà. Vừa hay Đổng Văn cũng thích uống trà. Cô đun nước, chẩn bị pha trà. “Cũng được.” Nghe cô nói nhẹ nhàng như gió thoảng, gương mặt như núi của anh ta không có biểu cảm gì, lẳng lặng nói: “Tôi có một hạng mục, phụ trách tuyên truyền văn hóa tròn năm mươi năm của đại học G. Cô có thể lấy…” “Hả?” Không ngờ lâu rồi mới gặp, vừa lên tiếng lại vì giúp cô. Cô vội vàng nói: “Công việc của tôi không tệ như anh tưởng đâu, mặc dù cũng không lạc quan lắm như trong suy nghĩ của tôi.” “Cô đừng khách sáo với tôi.” Thật ra, lần này Đổng Văn tới chủ yếu là vì Tô Tịnh. Anh ta và Tô Tịnh luôn cảm thấy nợ cô… Dù sao, anh ta từng suýt trở thành chồng của Tô Tình. Đến cuối cùng, anh ta lại ở bên em gái của cô. Còn cô hi sinh bản thân lấy Dư Sinh thay cho Tô Tịnh. Cô nghiêng đầu, ngẫm nghĩ: “Tô Tịnh bảo anh tới à?” Anh ta trầm ngâm: “Không thể nói vậy, tôi cũng muốn giúp cô.” “Con bé là em gái tôi.” Cho nên, từ nhỏ tới lớn, thân là chị gái đương nhiên phải nhường nhịn em gái. Gia giáo tốt khiến cô ngồi nghiêm chỉnh, nghe tiếng nước sôi sùng sục, cô rửa chén trà, rửa trà một cách thông thạo. Cô nhanh chóng rót ra trà ngon, bưng chén trà đặt trước mặt anh ta: “Anh thử chút đi, đây là trà tuyết sơn mà người khác tặng tôi đấy.” Đổng Văn là con em thế gia nổi tiếng ở thành phố G. Con người khiêm tốn, ôn tồn lễ độ. Người đồng hành trong tương lai trong tưởng tượng của cô giống như dáng vẻ này của anh ta. Cho nên trong buổi tiệc ra mắt, được bố mẹ hai bên giới thiệu, cả hai đều rất hài lòng đối với người kia. Cô từng cho rằng anh ta chính là người mình sẽ nắm tay cả đời. Sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện… Đổng Văn trở thành em rể của cô. Đổng Văn nhấp trà, đưa tài liệu mang theo bên người tới: “Đây là tài liệu tham khảo của hạng mục, tôi hi vọng cô nghiêm túc suy nghĩ một chút. Tôi đã tính thử, nếu hạng mục này thành công sẽ khiến cho phòng làm việc lấy được danh tiếng kha khá.” Tô Tình do dự. Cô biết hạng mục mừng năm mươi năm của Đại học G có ý nghĩa không tầm thường đối với phòng làm việc. Nhưng đồng thời, vì có mối quan hệ với Đổng Văn và Tô Tịnh, cô mới dành được… Tô Tình cô trước giờ đều kiêu ngạo, tự cao, làm vậy cô sẽ ghét bỏ mình, cũng không muốn nợ ân tình. Dù sao Đổng Văn vì Tô Tịnh mới giúp cô, mà cô nhận kiểu trợ giúp này của bọn họ cũng không vui vẻ gì, như vậy sẽ thể hiện mình kém một bậc trước mặt bọn họ. Đặc biệt Đổng Văn từng cực kỳ có khả năng trở thành chồng của cô. Có điều… Tô Tình, lúc mày gả cho Dư Sinh thì sự kiêu ngạo đầy mình đã sớm vỡ nát thành từng mảnh rơi trên mặt đất rồi. Bây giờ có người bằng lòng giúp mày, mày còn do dự gì nữa? Cô cúi đầu, cuối cùng nhận lấy tài liệu trong tay anh ta: “Tôi mời anh ăn bữa cơm đi. Chúng ta sẽ bàn chuyện hạng mục này vào buổi chiều.” Sau đó, cô ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người với anh ta, nén lại sự không tình nguyện trong lòng: “Không làm mất thời gian của anh chứ, cậu Đổng.” Đổng Văn lái xe đưa cô tới chỗ ăn cơm mà cô chỉ định. Đây là một nhà hàng kiểu Trung, làm đồ ăn rất chính cống, từ xa đã truyền đến mùi thơm của đồ ăn. Anh ta dừng xe xong, Tô Uẩn đẩy cửa xe xuống. Vừa mới nói với anh ta lại trông thấy một chiếc xe quen thuộc. Biển số xe này cô nhớ đến rõ ràng, đó là xe của Dư Sinh. Cô nhíu mày nghi ngờ, nơi này cách công ty anh rất xa, sao lại chạy tới đây ăn cơm rồi? Đổng Văn cầm chìa khóa, khóa xe lại, đi tới trước mặt cô: “Vừa rồi cô nói gì vậy?” “Vừa rồi…” Suy nghĩ của cô bị cắt ngang, ngẫm một hồi rồi mới nói tiếp: “Đây là quán cơm mà tôi và Tô Tịnh đều rất thích, lần tới anh có thể dẫn nó qua đây.” Đổng Văn cười, gật đầu. Lịch sự đi tới mở cửa cho cô. Tô Tình đi vào, vô thức tìm kiếm chung quanh, nhưng không ngờ có người phát hiện ra cô. “Chị, chị…” Tô Tình nhìn theo tiếng gọi, đáy lòng hồi hộp, bỗng nhiên thắt lại, ý lạnh chợt nổi lên. Ngồi bên cạnh cửa sổ đúng là em gái Tô Tịnh và Dư Sinh. Tô Tịnh ra đón, bước chân tung tăng như chim sẻ tới bên cạnh cô. Nhiệt tình kéo bàn tay có hơi lạnh của cô: “Sao chị lại tới đây?” Cô còn chưa trả lời, Đổng Văn ở phía sau đã đi tới bên cạnh Tô Tịnh, kéo cô ấy vào trong lòng mình. Đổng Văn có hơi ghen tị nói: “Em dám giấu anh đi ăn cơm với người đàn ông khác hả?” Chỗ ngồi của Dư Sinh vừa hay đưa lưng về phía cửa, nghe được Tô Tịnh gọi chị, anh không cần quay người lại cũng biết là ai. Nhưng mà, đến khi Dư Sinh hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh cô. Đồng tử sâu thẳm lạnh lùng lặng lẽ tối thêm mấy phần. Cánh môi mỏng hơi mím lại. Tô Tịnh vừa kéo Tô Tình ngồi vào chỗ bên cạnh Dư Sinh, vừa kéo Đổng Văn ngồi cạnh mình. Lúc này Đổng Văn mới nhìn rõ người đàn ông phía đối diện, thì ra là Dư Sinh. Hai người gật đầu ra hiệu, thay cho lời chào hỏi. Hai người cũng coi như là nhân vật có mặt mũi ở thành phố G, nhưng nhà họ Đổng ba đời làm chính trị, gia thế lớn, sự nghiệp lớn, căn cơ vững chắc. Còn nhà họ Dư thì từ đời bố của Dư Sinh mới bắt đầu làm thương nhân, tay trắng lập nghiệp, quyết tâm phát triển. Cuối cùng đứng vững gót chân ở thành phố G. Bởi vì con đường phát triển khác biệt, nên hai nhà không có giao thiệp nhiều. Đổng Văn gọi nhân viên phục vụ tới, cẩn thận hỏi hai người thích món gì, rồi lại gọi thêm vài món nữa. Bình thường, Tô Tình sống với Dư Sinh, trước giờ đều không có gì để nói. Tô Tịnh thì ngược lại, đã lâu không gặp cô, lôi kéo cô nói vài chuyện sinh hoạt hàng ngày. So với vẻ lạnh nhạt của Dư Sinh, Đổng Văn lại cười nhìn hai chị em họ nói câu được câu chăng, thỉnh thoảng nói chêm vào hai câu. Tô Tịnh chủ động nói, cô ấy hẹn Dư Sinh ở đây ăn cơm, không ngờ lại chạm mặt bọn họ cũng vừa mới tới. Lúc này Tô Tình mới nói chuyện Đổng Văn mang hạng mục của đại học G tới phòng làm việc của cô, để bày tỏ lòng cảm kích, cô mới mời anh ta một bữa cơm. Trong bữa ăn, Tô Tình và Dư Sinh cùng chọn một món, cô không cẩn thận chạm vào ngón tay của anh. Cô lại như bị chạm phải, có hơi hốt hoảng rút tay về rồi chọn món khác. Sau đó, lại ngẩng đầu nhìn xem liệu em gái và Đổng Văn có phát hiện ra manh mối gì không… May mà Đổng Văn đang gắp thức ăn cho Tô Tịnh, tiêu điểm trong mắt hai người họ chỉ có đối phương. Đồ ăn trước mắt có mấy món cô thích, nhưng Tô Tình lại ăn bữa cơm này một cách nhạt nhẽo, vô vị. Mà huyệt thái dương của cô còn giật giật, sao cứ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra? Cố gắng ép bản thân ăn thêm mấy miếng, Tô Tình ra hiệu mình ăn xong rồi, lấy cớ đi phòng vệ sinh tính rửa mặt. Cô lặng lẽ nhìn bản thân mình trong gương, làn da trắng nõn gần như tái nhợt. Mới có hơn hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của con gái. Sao cuộc sống của cô lại mệt mỏi đến vậy? Cô vỗ vào cái đầu đang đau, lau khô gương mặt, mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, lại đụng phải Dư Sinh đang đứng trước cửa…   
Nhấn Mở Bình Luận