Chương 5: Chẳng biết tại sao
dịch: Đào Lý Tửu
Dư Sinh đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc vừa châm. Anh nhả ra một ngụm khói, khói mù lượn lờ quanh gương mặt anh, mông mông lung lung, khiến cô không thấy được rõ nét của anh.
Bình thường cơ hội Tô Tình gặp được anh không nhiều, cho nên không biết anh có thói quen hút thuốc. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút. Hình như anh đang đợi cô ra?
Tô Tình hơi cúi đầu, không nói một lời, tính bước qua anh.
Không ngờ cổ tay bỗng nhiên bị người ta níu lại.
Anh kéo cô vây lại trong ngực mình, khói thuốc phả lên gương mặt xinh đẹp sạch sẽ của cô.
Từ trước tới giờ, Tô Tình rất phản cảm với mùi khói, công thêm bây giờđầu côđau không thôi, bị anh ôm trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh. Anh lại dùng thêm sức, thuận tay làm rơi điếu thuốc lá.
“Tô Tình.” Dư Sinh trầm giọng hỏi, giọng điệu có hơi lạnh lẽo, cứng rắn: “Em rất sợ tôi à?”
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Khói mù tản đi, cô nhìn thấy được đáy mắt sâu không lường được của anh.
Tô Tình không trả lời, anh lại nói tiếp: “Hay là tôi nên hỏi, rốt cuộc em đang sợ cái gì?”
Ngay cả khi không cẩn thận chạm vào anh, cũng là dáng vẻ hốt hoảng. Rốt cuộc là cô sợ bị ai nhìn thấy? Lòng bàn tay bất giác dùng lực mạnh hơn, bóp làm côđau nhức.
Tô Tình thoải mái đón lấy ánh mắt của anh, hỏi ngược lại: “Vậy còn anh?” Nhưng mà, cái nhíu mi thể hiện côđang rất đau.
Dư Sinh cáu kỉnh đẩy cô ra, quay người đưa lưng về phía cô, cố gắng đè nén sự xao động trong lòng và cảm giác bất lực xuống thật sâu. Anh thừa nhận, bây giờ anh rất không bình thường.
Giờ phút này, Tô Tình cảm nhận được rõ ràng anh đang tức giận. Nhưng tại sao anh lại tức cô? Chẳng lẽ trông thấy Tô Tịnh, người mà anh nhớ nhung đang ân ái với một người đàn ông khác, anh liền trút giận lên cô?
Giữa bọn họ trước nay đều không giao tiếp nhiều. Hôm nay anh bỗng dưng hỏi vấn đề này, làm cô rất khó lý giải.
Tô Tình xoay cổ tay, màu da vốn trắng nõn, bị anh bóp chặt rồi, không cần nói cũng biết đãđỏ lên một vòng. Trong lòng nghĩ, sau này cô sẽ không tới nhà hàng này nữa.
Tô Tình kéo ống tay áo xuống, che đi chỗ sưng trên cổ tay. Dư Sinh cũng đi theo phía sau ra ngoài.
Đổng Văn muốn đưa Tô Tịnh về nhà trước, chiều mới qua phòng làm việc Trữ Tình bàn hạng mục. Cho nên xem tình hình, cũng chỉđành để Dư Sinh đưa cô về phòng làm việc.
Trên xe, hai người im lặng đến đáng sợ. Nhưng Dư Sinh lái xe rất êm, không đến mức làm cô không an tâm. Ngày trước Tô Tình còn chủđộng tìm vài chủđề nói chuyện, nhưng hôm nay cô rất yên tĩnh. Chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe.
Bây giờ là một giờ chiều, thích hợp để ngủ trưa. Cô có hơi kiệt sức, hai mắt từ từ nhắm lại nghỉ ngơi, muốn làm dịu cơn đau đầu.
Ánh nắng ấm áp rơi trên gương mặt xinh đep của cô, như có thể trông thấy được lông tơ nho nhỏ trên gương mặt.
Dư Sinh ở bên cạnh nên đương nhiên cô không ngủđược. Chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ lờđi bầu không khí xấu hổ này thôi. Rõ ràng là vợ chồng, một mối quan hệ thân thiết, mà bọn họ lại giống như người xa lạ.
Tô Tình nghe thấy tiếng di động của anh vang lên. Anh nghe, rồi lên tiếng lạnh lùng dặn dò: “Tôi sẽ cố gắng tới. Đối phương đến trước giờ hẹn thì mọi người làm công tác chuẩn bị thích hợp đi.”
Tô Tình thong thả mở mắt ra, ngồi ngay ngắn lại, khóe mắt lặng lẽ quét về phía anh… Anh đã cúp máy, môi mỏng mím thật chặt
Phòng làm việc của cô phải đi về phía nam, mà công ty anh lại ở hướng bắc. Nếu như anh đưa cô về phòng làm việc rồi lại trở về công ty, thì tốn ít nhất nửa tiếng. Bây giờ khách hàng đã tới công ty, anh là người phụ trách thì sao có thểđểđối phương chờ lâu được cơ chứ?
Tô Tình chỉ vị trí cách đây không xa: “Anh dừng xe ở phía trước, em tự gọi xe đến phòng làm việc làđược.”
Lời từ chối nhả ra từđôi môi mỏng của anh: “Không cần.”
“Đừng để khách hàng chờ…” Cô thử giải thích với anh, anh chợt phanh xe. Cơ thể côđột nhiên nghiêng về phía trước, may mà cánh tay anh giơ ngang tới đón cô, mới không khiến côđụng vào phía trước.
Ánh mắt anh sắc bén mà lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Vậy tôi còn phải chờ bao lâu nữa?”
Hoặc là nói, em còn muốn tôi chờ tới khi nào nữa?
Cô vẫn còn trong kinh sợ, hoàn toàn không chúý tới anh hỏi cái gì, nên nghi ngờ hỏi anh vừa nói gì.
Anh thu tay lại, ấn khóa của cửa xe: “Xuống xe.”
Tô Tình nghe ra anh không vui, lúc này mới vội vàng cầm túi xách xuống xe. Anh nhanh chóng khởi động xe, quay đầu lao vụt đi.
Cô có hơi sững sờ, ấn vào cái đầu ngày càng đau. Cô thật không hiểu rõ con người Dư Sinh, có chút ùù cạc cạc.