Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Thư Trừng nói: “Xác chết lần trước có kiểu chết tương tự như vậy do tôi khám nghiệm, lần này tôi muốn xem anh khám nghiệm. Sau đó so sánh hai báo cáo khám nghiệm tử thi, xem có phát hiện ra điểm khác nhau nào không, đó có thể là manh mối.”

Thư Trừng nói rất có lý, nếu như cô can thiệp vào việc khám nghiệm của Tôn Hoàn, rất có thể mạch suy nghĩ của cô sẽ bị lệch hướng. Mỗi người làm một bản riêng, cuối cùng đối chiếu đáp án với nhau, loại bỏ đi những điểm tương đồng, những điểm khác biệt còn lại rất có thể chính là manh mối cần tìm.

Tôn Hoàn cũng tán thành: “Nghe theo cô.”

Cũng như lần trước, Tôn Hoàn chỉ kiểm tra thi thể đơn giản tại hiện trường. Trần Hàn cho người khiêng thi thể lên xe, kiểm tra, khử trùng nơi phát hiện thi thể, sau đó cả đoàn người quay về cục.

Khi Tôn Hoàn và Hiểu Đống khám nghiệm tử thi trong phòng, Thư Trừng lặng lẽ đợi bên ngoài. 

Cô nhìn Tô Hoàn trong phòng qua lớp thủy tinh, anh ấy vô cùng nghiêm túc, tập trung cao độ, từng đường dao đều rất nhanh, lão luyện, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.

Thư Trừng biết người này cũng như cô, đều là cao thủ trong giới pháp y.

Khi Thư Trừng đợi kết quả khám nghiệm tử thi, Quý Phạm Thạc ở trong văn phòng đội hình sự đợi kết quả. Sau khi ngồi một lúc, anh đứng dậy: “Sao lần này lâu thế?”

Tiểu Đặng nhìn đồng hồ: “Mới ba tiếng hơn thôi mà, lần trước bốn, năm tiếng sau pháp y Thư mới có kết quả.”

Trần Hàn rót trà cho anh: “Cháu mất kiên nhẫn như thế từ khi nào vậy, không giống tác phong của cháu chút nào.”

Quý Phạm Thạc không nói gì, nhưng trong lòng lại nghiền ngẫm lời ông nói. Đúng vậy, anh chưa bao giờ bồn chồn thế, lẽ nào là vì cô sao? Lẽ nào vì anh thật sự thích cô rồi sao?

Bởi vì trước đó không ai được anh coi là đối thủ nên anh không phát giác ra tâm tư của mình, cũng không biết độ quan trọng của cô với mình. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xuất sắc như anh, thấy họ ở riêng với nhau, anh lại bực bội, cảm thấy nguy hiểm?

Quý Phạm Thạc đặt cốc trà xuống: “Cháu đi xem đã.”

Trần Hàn không ngăn cản, ông nhìn bóng anh vội vã rời đi, bật cười: “Cuối cùng thằng nhóc này cũng biết lo lắng rồi.”

Tiểu Đặng không hiểu gì: “Lo lắng? Pháp y Tôn vừa về trưởng phòng Quý đã lo lắng, lẽ nào hai người này…”

Trần Hàn nhìn cậu ấy, Tiểu Đặng nói tiếp: “Có gian tình gì với nhau sao?”

Mặt Trần Hàn đen sì, ông gõ đầu Tiểu Đặng: “Gian cái đầu cậu, cậu là đầu gỗ hả.”

Tôn Hoàn đi ra khỏi phòng khám nghiệm, quay người đi tới văn phòng viết báo cáo, một lúc sau anh ấy mang theo vẻ mặt thất vọng đi tới chỗ Thư Trừng.

Thư Trừng thấy anh ấy như vậy, lại nghĩ tới việc anh ấy kết thúc cuộc giải phẫu nhanh thế, chắc chắn kết quả không lý tưởng mấy: “Sao rồi? Có phải mức độ thối rữa cao quá nên không thể nào kiểm tra được không?”

Tôn Hoàn gật đầu, ngồi cạnh Thư Trừng: “Nội tạng đã chuyển sang trạng thái thối rữa màu nâu đất rồi, khó nhằn lắm.”

“Thi thể này còn khó xử hơn thi thể lần trước tôi khám nghiệm.” Thư Trừng hỏi: “Có kết quả gì không?”

“Mặc dù thi thể được vớt từ dưới nước lên, nhưng trong thực quản và dạ dày lại không có bùn đất. Tôi lấy ít thịt thối rữa từ mỗi một bộ phận đi phân tích, phát hiện có thuốc kích d.ục và thuốc trừ sâu bên trong.”

Thư Trừng kinh ngạc, cô thật sự bội phục người đàn ông này, bởi vì thi thể lần này thối rữa nặng hơn thi thể lần trước nhiều, một số chỗ của thi thể còn nhìn thấy được cả xương trắng, nhưng người đàn ông này vẫn bình tĩnh giải phẫu hết cả thi thể, đồng thời còn kiểm tra sâu hơn nữa.

“Hiểu Đống nói với tôi kết quả khám nghiệm lần này gần như tương đồng với kết quả lần trước của cô.”

Thư Trừng gật đầu: “Ừm.”

Tôn Hoàn trêu: “Vậy với tố chất này của tôi có phải cũng có thể làm pháp y của FBI rồi không?”

Thư Trừng quay đầu nhìn anh ấy, cười nói: “Được rồi.” Cô chợt nghĩ tới một chuyện, hôm nay Tôn Hoàn mới nghỉ phép quay về, sao anh ấy lại quen mình, còn biết mình là pháp y của FBI?

Tôn Hoàn như nhìn thấu suy nghĩ của Thư Trừng: “Cô đang nghĩ tôi quen cô kiểu gì sao?”

Thư Trừng kinh ngạc: “Anh biết thuật đọc tâm?”

Tôn Hoàn lắc đầu, mắt sáng ngời nhìn cô: “Tôi từng gặp cô.”

Quý Phạm Thạc vừa đi tới cửa phòng khám nghiệm đã nghe thấy câu này của Tôn Hoàn. Anh không đi vào trong mà lặng lẽ đứng ở cửa nghe lén. Thật ra cũng không được tính là nghe lén, vì Lưu Hiểu Đống cũng đang ở đầu bên kia của phòng khám nghiệm, nếu như chỉ có riêng Thư Trừng và Tôn Hoàn ở đây, anh mới bị coi là nghe lén, giờ anh chỉ được coi là nghe một cách quang minh chính đại thôi.

Thư Trừng sững sờ, cô lục lại ký ức, không có bất kỳ thông tin nào về gương mặt này.

Tôn Hoàn mỉm cười: “Cô chưa từng gặp tôi, nhưng tôi từng gặp cô.”

Thư Trừng nhìn anh ấy, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Tôn Hoàn nói tiếp: “Gần như ai trong giới pháp y Trung Quốc cũng biết FBI đã tuyển một nữ pháp y gốc Hoa rất trẻ, vậy nên nữ pháp y này chính là niềm kiêu hãnh của giới pháp y Trung Quốc. Nhưng mọi người biết rất ít thông tin về nữ pháp y này.”

“Lần đầu tiên tôi gặp cô là trên máy bay, khi đó cô từng nói mình là tiến sĩ pháp y đại học Bang Peen. Khi ấy tôi nghĩ chuyên ngành pháp y của đại học Bang Peen đứng top 5 cả nước Mỹ, cô còn trẻ vậy đã học tới tiến sĩ, cộng thêm việc cô có thể mang cả bộ dụng cụ phẫu thuật lên máy bay, từ đó tôi chắc chắn cô chính là nữ pháp y gốc Hoa đó của FBI.”

Thư Trừng chỉ cười nhạt trước cơn mưa lời khen của Tôn Hoàn. Đối với cô, cô đã nghe quá nhiều những lời như vậy, cho nên cũng quen từ lâu.

“Vậy lần thứ hai thì sao?” Thư Trừng hỏi.

Tôn Hoàn nói: “Lần thứ hai là ở Tụ Giai Trai, tôi thấy cô ở cùng một người đàn ông.”

“Đó là anh họ tôi.”

“Anh họ sao?” Ý cười của Tôn Hoàn không hề vơi đi: “Tôi còn tưởng đó là bạn trai cô.”

“Tôi chưa…” Cô còn chưa nói mấy chữ bạn trai ra, Quý Phạm Thạc đột nhiên đi vào nói với Tôn Hoàn: “Pháp y Tôn, có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?”

Hai người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của anh.

Tôn Hoàn đứng dậy: “Xong rồi.” Anh ấy đi vào văn phòng, cầm một tập tài liệu đưa cho Quý Phạm Thạc.

Quý Phạm Thạc nhìn Thư Trừng: “Thư Trừng, cô cũng tới nghe đi, xem có gì khác với kết quả của cô không.”

Thư Trừng không nghĩ nhiều, chào tạm biệt Tôn Hoàn: “Vậy tôi đi trước đây.”

Tôn Hoàn cười gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng khám nghiệm.

Quý Phạm Thạc bỗng nhiên nói: “Cô thích kiểu người đàn ông như Tôn Hoàn sao?”

Thư Trừng sững sờ, mặc dù cô không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Tôi không có tiêu chuẩn gì, thích kiểu người nào thì là kiểu người đó thôi.”

Đáp án này xem ra là không thích rồi, sợi dây đàn trong lòng Quý Phạm Thạc cũng được thả lỏng ra.

__

Trong văn phòng đội hình sự, Trần Hàn cầm báo cáo khám nghiệm tử thi, nói: “Dựa vào đối chiếu DNA, nạn nhân tên Rona, 24 tuổi, chưa kết hôn, giáo viên mầm non, người thành phố C. Thời gian tử vong là khoảng 15 ngày, nguyên nhân cái chết giống như Bành Bình Hoa, bị tiêm thuốc trừ sâu nồng độ cao vào máu, trong dạ dày cũng phát hiện thấy chất kích d.ục.”

Tử Khâm, Tử Bội đã lập tức điều tra những thông tin liên quan tới Rona. 

Tiểu Đặng ngồi trên ghế, nhíu mày: “Có phải tên hung thủ này biế.n thái không vậy? Giết người thì thôi đi, lại còn vứt xuống sông, đào hố chôn đi không phải an toàn hơn sao?”

Cát Vân nhìn cậu ấy: “Giết người còn phải rườm rà vậy sao? Cậu nghĩ ai cũng rảnh rỗi như cậu để đi đào hố hả?”

Khi mọi người bàn luận, Thư Trừng nhìn về phía Quý Phạm Thạc, một tay anh gác lên tay vịn của ghế, ánh mắt nhìn Trần Hàn như đang nhìn ông ấy, lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thư Trừng đá vào giày anh, Quý Phạm Thạc nhìn cô, sau đó vẫy tay với cô. Thư Trừng hiểu ý, lập tức nghiêng người về phía anh.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô khiến cô hơi ngứa, trái tim cũng râm ran theo.

Anh thấp giọng nói: “Ra ngoài với tôi.”

Thư Trừng không nói gì, thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng lặng lẽ rời đi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Thư Trừng nhìn bóng lưng anh, hỏi: “Đi đâu thế?”

Quý Phạm Thạc không quay đầu lại, chân bước chậm rãi: “Lên xe rồi nói.”

Hai người vừa lên xe, Quý Phạm Thạc đã hỏi: “Có đói không?”

Thư Trừng gật đầu: “Hơi hơi.”

“Muốn ăn gì?”

Thư Trừng sững sờ, đang hẹn hò hả?

“Anh mời tôi sao?”

Quý Phạm Thạc khởi động xe: “Đương nhiên, thấy lần trước cô ăn ở nhà ăn khổ sở thế, tôi cũng không nỡ. Mặc dù tôi không cần trả lương cho cô, cũng không cần quản chuyện ăn uống của cô, nhưng là ông chủ, tôi vẫn không thể để nhân viên mình chịu thiệt được. Muốn ăn gì? Tôi đưa cô đi.”

Chỉ vì anh là ông chủ thôi sao? Thì ra cô nghĩ nhiều rồi.

Thư Trừng không khỏi có chút thất vọng: “Tùy anh.”

Quý Phạm Thạc lái xe hơn mười phút rồi dừng lại trước một cửa hàng hải sản cao cấp. Thư Trừng nhìn cửa hàng, lại nhìn Quý Phạm Thạc: “Anh cũng thích ăn hải sản sao?”

Nghe thấy chữ “cũng”, Quý Phạm Thạc không khỏi thán phục IQ của mình. Dựa vào việc cô thích ăn miến ngao, anh đã đoán ra cô cũng thích ăn cả hải sản.

Anh gật đầu, cố tình hỏi: “Cô cũng thích sao?”

Thư Trừng cười nói: “Là rất rất thích.”

Lúc ăn, An Khả gọi tới hỏi đông hỏi tây như một bà mẹ già, nghe thấy Thư Trừng và Quý Phạm Thạc đang ăn riêng với nhau ở nhà hàng, anh ấy kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ, phát triển nhanh vậy sao, hẹn hò luôn rồi hả?”

Thư Trừng nhìn Quý Phạm Thạc rồi nói vào điện thoại: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

An Khả làm như không nghe thấy câu này: “Ai hẹn thế?”

Thư Trừng vừa định lên tiếng, An Khả đã cướp lời: “Anh biết chắc chắn là cậu ấy, đúng không? Cái tính chủ động nói chuyện sẽ chết của em sao có thể hẹn người khác được.”

Thư Trừng cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với An Khả được nữa, cô quả quyết tắt điện thoại.

Nhân viên vừa mang hai món lên, Quý Phạm Thạc đã gắp đồ vào bát Thư Trừng: “Cô gầy thế thì phải ăn nhiều vào, nếu không lần sau khám nghiệm có khi ngã cùng một chỗ với thi thể luôn đấy.”

Lòng Thư Trừng ấm áp, thì ra anh vẫn nhớ chuyện cô bị ngất.

Món cuối cùng nhân viên mang lên là táo đỏ hầm trứng gà, vừa dưỡng nhan lại bổ máu.

Quý Phạm Thạc nhận lấy bát súp nhỏ từ tay nhân viên, anh đặt nó xuống cạnh bát Thư Trừng: “Ăn hết cơm thì uống bát này.”

Trong đầu Thư Trừng lập tức hiện lên một câu, người đàn ông này rất chu đáo. Cô chớp mắt: “Có thể không ăn hết được không?”

Quý Phạm Thạc cười nhạt: “Không sao, ăn được bao nhiêu thì ăn.”

Mặc dù nụ cười của anh rất nhạt nhòa, nhưng Thư Trừng lại nhìn ra sự cưng chiều trong đó, cô bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào tới kỳ lạ.
Nhấn Mở Bình Luận