Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ngay sau đó, bà già thanh lịch và giàu có bắt đầu cảm thấy cơ thể không ổn, thân thể đang nhẹ nhàng đã trở nên nặng nề hơn kèm theo cơn đau dữ dội và cơ thể dần mất kiểm soát. Bà ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, con trai vội vàng đỡ bà ta nhưng hoàn toàn không làm nổi vì hình thể của bà ta đã to hơn, cơ thể nặng nề. Rất nhanh, bà ta thậm chí không còn la lên được nữa.

Thì ra đây chính là cảm giác tê liệt đột quỵ, thì ra đây là cảm giác sau khi bị hãm hiếp. Đáng sợ hơn chính là loại cảm giác này là do cháu trai yêu quý của bà ta mang đến, chuyện thác loạn làm bà ta lộn mửa. Bà ta nhìn khuôn mặt Tần Soái kia là sinh ra cảm giác ghê tởm mãnh liệt.

Bà ta ứa nước mắt, nhìn về phía con trai mình xin sự giúp đỡ, song, thằng con trai của bà ta e sợ ngập tràn vì một màn trước mắt ngoài sức tưởng tượng này.

Và ngay đối diện bà ta, mẹ của Lưu Nghĩa đứng dậy từ mặt đất. Bà có được một cơ thể khỏe mạnh mà bà chưa bao giờ có trong cuộc đời mình. Thân thể nhẹ bẫng, dáng điệu uyển chuyển, chuyện thấp khớp của người già cũng chẳng còn; chưa kể xương phần thắt lưng và cổ bị tăng tạo xương lan tỏa nguyên phát cũng như cơn đau dữ dội do đám choai choai làm tổn thương đã biến mất.

Khán giả cũng sốc vì cảnh tượng trước mắt. Còn có chuyện như thế? Thẻ này cho phép người ta thay đổi cơ thể? Còn nội tạng thì sao? Mặt thế nào? Còn những thứ khác nữa?? Nếu họ có một thẻ Hoán Đổi, chẳng lẽ bọn họ muốn thứ gì trên thân người khác là sẽ có được à? Thậm chí không cần phẫu thuật, chả màng tới di chứng, chẳng quan tâm sự tương thích?

Những người có quyền thế lại càng dễ tham lam hơn, bởi vì đối với những người có quyền có tiền như họ mà nói, đó là đồ họ thấy và người ta chỉ sinh ra dục vọng với đồ mình thấy.

Đám người nghĩ tới chỗ tốt, hơi thở của họ trở nên nặng nề.

Đám khách này không chỉ đông hơn số người bên trong phòng xét xử mà còn có tiền hơn, cấp cao hơn và lá gan lớn hơn.

Giang Tinh Chước mỉm cười, cô quay lại nhìn Lưu Nghĩa: “Xin tiếp tục lật thẻ bài của anh.”

Lưu Nghĩa buông mẹ và vợ ra, lau đi những giọt nước mắt vui mừng trên khuôn mặt mình và nhìn về phía thẻ còn lại.

Lật thẻ bài thứ hai, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, trên thân bài trong suốt là một cái chùy bị hoa văn và từ ngữ quấn lấy.

“Chúc mừng anh đã trúng 'Chùy Thiên Lôi', chỉ cần sạc đầy điện cho nó, nó cả thể ném tới 5 triệu volt điện từ sấm sét.”

Lưu Nghĩa trợn tròn mắt, cái gì?

Trên khán đài cũng nhao nhao vang lên tiếng hít ngược không khí. Con người kiểm soát được sấm sét à? Đó là quyền năng mà chỉ có Thần mới có! 5 triệu volt? Cú sấm sét này giáng xuống thì còn gì là bất tử? Họ nghĩ rằng thẻ Hoán Đổi đã rất mạnh mẽ, nào ngờ được còn có loại thẻ tấn công này.

Tại thời điểm này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn vào thẻ bài đã đổi thay. Họ đã hiểu các quy tắc của trò chơi thẻ. Mỗi một bộ giống như cái hộp Pandora, một khi rút trúng được thứ gì đó, sẽ làm cho số phận của một người thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đôi mắt đám giàu có xoay chuyển, tâm tư khởi động. Nếu có thể đi ra ngoài từ đây, chỉ là một Mugan sẽ không đủ tư cách sở hữu loại thẻ này. Vấn đề là những thẻ bài này sẽ rơi vào tay ai.

Nhưng không cho phép họ suy nghĩ nhiều, Lưu Nghĩa thu thẻ với trái tim nhảy thình thịch. Anh chạm vào thẻ bài thứ năm.

Lật thẻ bài thứ năm, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ sáu...

“Chúc mừng anh đã rút ra được một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng. Sử dụng thẻ này, tuổi thọ của anh sẽ kéo dài thêm một tháng.”

Lần này, phản ứng trên khán đài càng thêm kịch liệt, Chùy Thiên Lôi mạnh là thế nên chắc chắn sẽ bị Chính phủ thu đi, chẳng ai độc chiếm mà cũng không có lực lượng để độc chiếm cho được. Cho nên bọn họ chỉ muốn dùng thẻ này đổi lấy nhiều lợi ích hơn, thậm chí thăng cấp trở thành người có đẳng cấp cao hơn.

Nhưng thẻ Tuổi Thọ lại là một vấn đề khác, đó là chuyện ai nấy đều quan tâm. Ai không muốn sống được thật lâu cơ chứ? Cái này còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Trong lúc nhất thời, bọn họ nghĩ mình phải có được thẻ này cho bằng được!

Lật thẻ bài thứ bảy, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tám, là một viên Thuốc Phục Hồi.

Lật thẻ bài thứ chín, là một hạt Tích Cốc Đan Một Tháng.

Lật thẻ bài thứ mười, là một thẻ Độn Địa.

Giang Tinh Chước: “Rút thẻ đã kết thúc, anh có tinh thần phản kháng hơn người trước đó đấy. Như vậy, anh có muốn ra tay trước thì chiếm được lợi thế để mạnh lên không?”

Người trước đó gì cơ? Ai? Lưu Nghĩa ngớ người, anh chẳng kịp phản ứng ra tay trước thì chiếm được lợi thế có ý gì.

Đương nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nhắc nhở anh ta quá nhiều, thế là cô quay đầu nhìn về phía một nhà Tần Soái.

“Đến lượt mấy người. Vậy, ai sẽ đến đây?”

Tần Soái bị bố đẩy ra ngoài. Những thẻ này rất hấp dẫn nhưng họ lại càng sợ chết hơn. Thế giới không có bữa trưa miễn phí, ma quỷ cung cấp cho họ sức mạnh chắc chắn có mục đích khác. Tất cả những chuyện này chính là tội ác của Tần Soái và nó đương nhiên phải chịu trách nhiệm.

Tần Soái bị bố hung dữ trừng trộ chỉ có thể sợ hãi đi rút thẻ.

10 lá bài phát sáng rơi xuống trước mặt nó.

Thẻ đầu tiên lật, nó rút ra một chai Mê Hồn Hương.

Lật thẻ bài thứ hai, nó rút ra một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, nó rút một chiếc Áo Choàng Tàng Hình.

Lật thẻ bài thứ tư, nó rút một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ năm...

Hiển nhiên nó là một tên kiêu ngạo lại nhu nhược, không hề liêm sỉ lại mềm nắn rắn buông. Lúc này trong lòng nó tràn đầy sợ hãi khiếp đảm, chẳng có tí tinh thần phản kháng gì đến mức vận may không tốt, chả rút ra được loại thẻ bài tấn công mạnh mẽ nào.

Về sau mấy tấm thẻ toàn là thẻ trống.

Đúng là đồ ăn hại, rút thẻ kiểu gì mà chả bằng Mugan. Những người ngoài cuộc đều nghĩ như vậy.

Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười càng sâu: “Hiện tại rút thẻ đã xong, mời song phương chuẩn bị sẵn sàng.”

Giọng nói nguy hiểm bí ẩn đã kéo sự chú ý của tất cả mọi người quay lại, họ run người, đến rồi!

“Bên cho là có tội và bên bảo vô tội phải quyết định thắng bại trong vòng 10 phút, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

“Làm thế nào để quyết định thắng thua?” Lưu Nghĩa cầm thẻ hỏi, anh dường như đã sẵn sàng. Mặc dù mẹ đã được đổi cơ thể nhưng những ký ức về nỗi sỉ nhục và cơn ác mộng mà anh gánh chịu sẽ không biến đi, con gái đã chết của anh sẽ không trở lại. Anh đã náo loạn một trận trong bữa mừng thọ, những người này sẽ không bao giờ tha cho bọ anh. Đã như vậy chi bằng dứt khoát chết cùng nhau hết!

Người chính trực được người mẹ chính trực nuôi lớn, cũng cưới được người vợ chính trực. Bọn họ không phản đối quyết định của con cái hay chồng mình.

Họ đã không còn lưu luyến thế giới làm người ta tuyệt vọng này.

“Trò chơi kết thúc khi bên đối địch chỉ còn lại 1/3 số người.

Nói cách khác, họ phải để nhóm đối diện chết 3 người.

Thời gian đếm ngược màu xanh lá cây xuất hiện trên bầu trời.

...

Trong thế giới hiện thực.

Sau khi nhân viên khách sạn cưa khóa cửa, cuối cùng cũng mở được cửa ra. Song, họ lại sốc khi thấy cảnh phòng tiệc rỗng tuếch. Đồ ăn và máu tươi vẫn còn duy trì nguyên hình trạng, tuy nhiên con người đã biến mất.

“Cái này... Sao lại như vậy?”

Một bên khác, khi một làn sóng cảm ứng từ chip nhận dạng của con người đột nhiên biến mất, hệ thống Thiên Tử đã đưa ra cảnh báo, các cơ quan Chính phủ có liên quan đang chờ tới mức mắt chẳng mở nổi đã lấy lại tinh thần ngay.

Dịch Trạch Khải vừa định xong việc trở về phủ Tổng thống đã trở về văn phòng và ra lệnh ngay.

“Ngay lập tức quét sạch tất cả mọi người trong khách sạn, quân đội Hắc Thiết bao vây nó, không cho một con ruồi bay lọt ra ngoài! Cho nhà đàm phán chuẩn bị kỹ càng, chưa đến lúc vô cùng đặc biệt không được phát sinh xung đột chính diện.”

Mục đích của họ là lấy được thẻ, giấu đi sự tồn tại của thẻ. Thế nên dùng lời nói để lừa dối đối phương vẫn tốt hơn xảy ra xung đột. Có như thế bọn họ mới nắm quyền chủ động.

Khách sạn được dọn sạch rất mau, tất cả nhân viên và khách tạm thời bị đuổi đi, thậm chí còn phong tỏa ba quảng trường; không có phương tiện truyền thông nào tới gần được; đảm bao không ai nhìn thấy những gì đang xảy ra trong khách sạn.

Quân đội, vũ khí, phong tỏa chặt chẽ và chờ đợi trang nghiêm, như thể bên trong có phần tử khủng bố khủng khiếp vậy.

Cùng lúc đó, trong nhà tù ở rừng Thiên Nga Đen.

Trưởng giám ngục muốn điên rồi, ngài Tổng thống yêu cầu ông ta xử tử cặp vợ chồng mà làm kiểu gì ông ta vẫn không tìm thấy họ.

Quyền kiểm soát hệ thống Thiên Tử nằm ở Trung ương, một nhà tù không có thẩm quyền thao tác. Nếu báo cáo lên, rất nhanh có thể khóa chặt xem cặp vợ chồng đó bây giờ ở đâu, nhưng Trưởng giám ngục nào dám chứ? Thế không phải là chờ bị gọt sao? Cho nên mang theo tâm lý cầu may mình sẽ tìm được hai người đó và chuyện không cần làm lớn, ông ta không cầu sự giúp đỡ từ chức năng giám sát của Thiên Tử khi nhận ra cặp đôi này đã biến mất.

Thậm chí ông ta càng không dám kéo dài cho đến bây giờ. May mắn thay nhất định cặp vợ chồng này vẫn còn ở trong tù, nếu không dưới sự chú ý của Chính phủ dành cho họ, chắc chắn bên kia đã đã gọi điện thoại sang.

“Nhất định còn trốn ở nơi nào, tìm, tìm cho tôi. Có đào sâu ba thước đất cũng tìm cho tôi!”

...

Trần Lương và Lưu Tuệ bước ra khỏi bóng tối, họ nhìn nhau và nắm tay nhau.

“Anh chị đã sẵn sàng chưa?” Một trong những cai ngục đưa họ ra thì thầm, giọng nói khàn khàn, bình tĩnh chẳng dao động.

Trần Lương và Lưu Tuệ gật đầu.

Sau một lát, thấy anh ta vẫn còn ở đó, họ mới hỏi trong ngạc nhiên: “Cậu còn không đi à?”

“Đi đâu?” Cai ngục hỏi.

Hai người sửng sốt, đột nhiên hiểu được thâm ý trong câu nói này của anh ta. Bọn họ đi đâu mới có thể đạt được tự do trong thế giới tuyệt vọng này đây? Đi đâu mới không bị chủng tộc cao cấp giẫm dưới chân đây? Đó là gông xiềng Thần ban cho họ, nhốt lại những con người bình thường.”

Tuổi của hai cai ngục áng chừng chẳng lớn là bao. Lưu Tuệ nắm tay họ như nắm tay con trai mình: “Nếu cậu có thể đi thì cứ đi thôi. Bởi vì miễn là cậu còn sống thì sẽ thấy được.”

Đến lượt cai ngục ngẩn người. Truyện Huyền Huyễn

...

Bên trong cảnh xử án.

Ngay sau khi Giang Tinh Chước nói, người cảnh sát bên cho là vô tội rút ngay súng ra và bắn vào đám người Lưu Nghĩa bên có tội. Hắn có thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt không hề sợ hãi và chĩa súng hướng về phía Lưu Nghĩa.

Hắn có thể bắn trúng được thằng này một lần thì sẽ bắn trúng được lần thứ hai. Chỉ cần Lưu Nghĩa chết, những người khác càng không có gì uy hiếp.

Lưu Nghĩa bị trúng đạn trên vai lúc đầu, nay bất ngờ không kịp đề phòng lại bị bắn trúng lần nữa. Bột cú bắn vào tim khiến Lưu Nghĩa rơi xuống.

“Ông xã!”

“Con trai!”

Trên khán đài, ai đó phát ra tiếng hoan hô, vỗ tay cho cảnh sát. Cả nhà Tần Soái nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng bọn họ chết chắc vì thẻ bài của Lưu Nghĩa mạnh hơn bài của bọn họ nhiều. May mắn là trong đội ngũ họ còn có một vị khách mang theo súng.

Cảnh sát lộ nụ cười khoái trá, đưa ánh mắt vào đám người cổ vũ.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, Lưu Nghĩa, người đáng lẽ phải chết, nhảy bật lên, cầm chùy và nện xuống một cú. Hóa ra Lưu Nghĩa đã đề phòng cảnh sát từ lâu, cho nên ngay tại lúc anh rút được Thuốc Phục Hồi, anh cứ mãi chịu đựng nỗi đau từ vai bị trúng đạn mà không dùng nó ngay. Sự thật chứng minh rằng anh đã đúng. Trong lúc ngã xuống ấy, anh ngay lập tức sử dụng Thuốc Phục Hồi và thẻ Tuổi Thọ.

Với sự gia tăng của hai tấm thẻ, viên đạn bắn trúng tim và vết thương trên tim Lưu Nghĩa biến mất, thậm chí viên đạn và vết thương trên vai cũng mất đi theo.

Cảnh sát lộ vẻ sững người, còn chưa kịp giơ súng lên là một tia sấm giáng xuống từ đỉnh tối đen không thấy ánh sáng, nện thẳng vào đỉnh đầu của hắn.

Chùy Thiên Lôi mang theo điện rất thấp nhưng cũng đủ để đánh chết một người.

Tóc của cảnh sát bị cháy rụi, từ từ gục xuống đất.

“A!” Mẹ Tần Soái sợ tới mức phát ra tiếng rít gào.

“Tôi sẽ tha thứ cho hai cậu, chỉ cần các cậu không tiếp tục phạm phải sai lầm.” Lưu Nghĩa nhìn về phía hai thiếu niên trong đội của anh. Hai đứa này trông nhợt nhạt, rúc cùng một chỗ như hamster, tụi nó gật đầu liên tục.

Lưu Nghĩa giao Chùy Thiên Lôi cho vợ, anh dùng thẻ Độn Địa ngay, cả người chìm xuống và biến mất tại chỗ.

Một giây sau, anh trồi lên khỏi mặt đất phía sau mẹ của Tần Soái, dùng một con dao nhỏ vô cùng bình thường trên tay, anh cắt cổ họng bà ta. Anh không ngần ngại, cha mẹ có thể nuôi dưỡng ra loại con này là loại có gì tốt đây?

“Mẹ!” Tần Soái hét lớn, lập tức hoảng sợ khoác cho mình Áo Choàng Tàng Hình, biến mất tại chỗ.

Bố nó giận dữ: “Tần Soái, mày cứ thế bỏ lại bố mày à?”

Tần Soái không lên tiếng, bố Tần lại kêu nó mau đi giết người đối diện.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Nghĩa đã xuất hiện ở phía sau lưng ông ta. Bố Tần vật lộn với anh, đồng thời còn gọi to Tần Soái mau đến hỗ trợ. Nhưng Tần Soái không dám nhúc nhích, nó sợ cái chùy trên tay Đàm Mai lắm, tên cảnh sát đó bị nện chết tươi đấy.

Ngay lúc Tần Soái do dự như vậy, Lưu Nghĩa đã cắm con dao bình thường không có gì lạ vào trong tim ông chủ mình.

“Đây là thứ ông xứng đáng nhận lấy!” Lưu Nghĩa đứng dậy.

Trò chơi này kết thúc rất nhanh bởi vì gia đình Lưu Nghĩa giữ tâm tình tử chiến đến cùng.

Giang Tinh Chước mỉm cười bảo: “Chúc mừng bên cho là có tội đã giành chiến thắng, có thể thấy các anh đúng, những người này có tội. Nhận chiến lợi phẩm của anh đi nhóm chiến thắng.”

Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, tất cả các thẻ trên tay Tần Soái, bay về phía Lưu Nghĩa. Mất Áo Choàng Tàng Hình, bóng dáng của nó hiện ra. Nó núp trong một nơi khuất giống như một con đà điểu.

Bà nó nằm trên mặt đất nhìn nó bằng đôi mắt đỏ bừng, oán hận đến cùng cực.

Khán giả cũng tức giận mắng chửi không thôi, mẹ nó tên này là đồ ăn hại! Bản thân là đồng loại cấp cao, họ trơ mắt nhìn người thuộc chủng tộc của mình bị giết. Cái này làm cho họ cảm thấy một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, phải chăng ma quỷ này tới để giúp Mugan? Cứ như vậy, chẳng phải bọn họ coi như xong?

Lúc này họ nhận thấy hai thiếu niên có cảm giác tồn tại rất thấp ở phía Lưu Nghĩa, tụi nó cũng là người cấp cao, là Gaye… Bọn họ còn sống đấy, dựa theo lời của ma quỷ thì bọn họ cũng có thể nhận được thẻ bài?

Bao gồm cả thẻ trống, 10 chiến lợi phẩm rơi trước mặt 5 người. Hai thiếu niên nhìn chằm chằm, tim đập rồi, chả lẽ tụi nó…

Lưu Nghĩa lấy đi Áo Choàng Tàng Hình và thuốc Mê Hồn, chừa cho tụi nó thẻ trống và con dao bình thường. Hai tụi nó không dám nói cái gì, có được thẻ trống và con dao nhỏ đã là niềm vui mừng ngoài ý muốn. Ngay cả khi tụi có có mỗi lá bài trống, đó cũng là bằng chứng về cuộc gặp gỡ kỳ lạ của tụi nó đấy.

Và cảnh này rơi vào mắt người khác, làm cho ánh mắt của họ thay đổi ngay lập tức.

Giang Tinh Chước thu hết biểu hiện của mọi người vào mắt, đôi mắt cong cong.

Mọi người sẽ vô thức bảo vệ giai cấp của mình do nó liên quan đến lợi ích của họ. Tuy nhiên khi họ nhận ra đứng mãi lơ chơ trong quần thể có thể sẽ chết thì sao?

Thùng sắt bền chắc một khi bị thủng lỗ, coi như nước bên trong sẽ không ổn định.

Chương 102: Thùng sắc bền chắc một khi bị thủng lỗ…

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ngay sau đó, bà già thanh lịch và giàu có bắt đầu cảm thấy cơ thể không ổn, thân thể đang nhẹ nhàng đã trở nên nặng nề hơn kèm theo cơn đau dữ dội và cơ thể dần mất kiểm soát. Bà ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, con trai vội vàng đỡ bà ta nhưng hoàn toàn không làm nổi vì hình thể của bà ta đã to hơn, cơ thể nặng nề. Rất nhanh, bà ta thậm chí không còn la lên được nữa.

Thì ra đây chính là cảm giác tê liệt đột quỵ, thì ra đây là cảm giác sau khi bị hãm hiếp. Đáng sợ hơn chính là loại cảm giác này là do cháu trai yêu quý của bà ta mang đến, chuyện thác loạn làm bà ta lộn mửa. Bà ta nhìn khuôn mặt Tần Soái kia là sinh ra cảm giác ghê tởm mãnh liệt.

Bà ta ứa nước mắt, nhìn về phía con trai mình xin sự giúp đỡ, song, thằng con trai của bà ta e sợ ngập tràn vì một màn trước mắt ngoài sức tưởng tượng này.

Và ngay đối diện bà ta, mẹ của Lưu Nghĩa đứng dậy từ mặt đất. Bà có được một cơ thể khỏe mạnh mà bà chưa bao giờ có trong cuộc đời mình. Thân thể nhẹ bẫng, dáng điệu uyển chuyển, chuyện thấp khớp của người già cũng chẳng còn; chưa kể xương phần thắt lưng và cổ bị tăng tạo xương lan tỏa nguyên phát cũng như cơn đau dữ dội do đám choai choai làm tổn thương đã biến mất.

Khán giả cũng sốc vì cảnh tượng trước mắt. Còn có chuyện như thế? Thẻ này cho phép người ta thay đổi cơ thể? Còn nội tạng thì sao? Mặt thế nào? Còn những thứ khác nữa?? Nếu họ có một thẻ Hoán Đổi, chẳng lẽ bọn họ muốn thứ gì trên thân người khác là sẽ có được à? Thậm chí không cần phẫu thuật, chả màng tới di chứng, chẳng quan tâm sự tương thích?

Những người có quyền thế lại càng dễ tham lam hơn, bởi vì đối với những người có quyền có tiền như họ mà nói, đó là đồ họ thấy và người ta chỉ sinh ra dục vọng với đồ mình thấy.

Đám người nghĩ tới chỗ tốt, hơi thở của họ trở nên nặng nề.

Đám khách này không chỉ đông hơn số người bên trong phòng xét xử mà còn có tiền hơn, cấp cao hơn và lá gan lớn hơn.

Giang Tinh Chước mỉm cười, cô quay lại nhìn Lưu Nghĩa: “Xin tiếp tục lật thẻ bài của anh.”

Lưu Nghĩa buông mẹ và vợ ra, lau đi những giọt nước mắt vui mừng trên khuôn mặt mình và nhìn về phía thẻ còn lại.

Lật thẻ bài thứ hai, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, trên thân bài trong suốt là một cái chùy bị hoa văn và từ ngữ quấn lấy.

“Chúc mừng anh đã trúng 'Chùy Thiên Lôi', chỉ cần sạc đầy điện cho nó, nó cả thể ném tới 5 triệu volt điện từ sấm sét.”

Lưu Nghĩa trợn tròn mắt, cái gì?

Trên khán đài cũng nhao nhao vang lên tiếng hít ngược không khí. Con người kiểm soát được sấm sét à? Đó là quyền năng mà chỉ có Thần mới có! 5 triệu volt? Cú sấm sét này giáng xuống thì còn gì là bất tử? Họ nghĩ rằng thẻ Hoán Đổi đã rất mạnh mẽ, nào ngờ được còn có loại thẻ tấn công này.

Tại thời điểm này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn vào thẻ bài đã đổi thay. Họ đã hiểu các quy tắc của trò chơi thẻ. Mỗi một bộ giống như cái hộp Pandora, một khi rút trúng được thứ gì đó, sẽ làm cho số phận của một người thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đôi mắt đám giàu có xoay chuyển, tâm tư khởi động. Nếu có thể đi ra ngoài từ đây, chỉ là một Mugan sẽ không đủ tư cách sở hữu loại thẻ này. Vấn đề là những thẻ bài này sẽ rơi vào tay ai.

Nhưng không cho phép họ suy nghĩ nhiều, Lưu Nghĩa thu thẻ với trái tim nhảy thình thịch. Anh chạm vào thẻ bài thứ năm.

Lật thẻ bài thứ năm, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ sáu...

“Chúc mừng anh đã rút ra được một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng. Sử dụng thẻ này, tuổi thọ của anh sẽ kéo dài thêm một tháng.”

Lần này, phản ứng trên khán đài càng thêm kịch liệt, Chùy Thiên Lôi mạnh là thế nên chắc chắn sẽ bị Chính phủ thu đi, chẳng ai độc chiếm mà cũng không có lực lượng để độc chiếm cho được. Cho nên bọn họ chỉ muốn dùng thẻ này đổi lấy nhiều lợi ích hơn, thậm chí thăng cấp trở thành người có đẳng cấp cao hơn.

Nhưng thẻ Tuổi Thọ lại là một vấn đề khác, đó là chuyện ai nấy đều quan tâm. Ai không muốn sống được thật lâu cơ chứ? Cái này còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Trong lúc nhất thời, bọn họ nghĩ mình phải có được thẻ này cho bằng được!

Lật thẻ bài thứ bảy, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tám, là một viên Thuốc Phục Hồi.

Lật thẻ bài thứ chín, là một hạt Tích Cốc Đan Một Tháng.

Lật thẻ bài thứ mười, là một thẻ Độn Địa.

Giang Tinh Chước: “Rút thẻ đã kết thúc, anh có tinh thần phản kháng hơn người trước đó đấy. Như vậy, anh có muốn ra tay trước thì chiếm được lợi thế để mạnh lên không?”

Người trước đó gì cơ? Ai? Lưu Nghĩa ngớ người, anh chẳng kịp phản ứng ra tay trước thì chiếm được lợi thế có ý gì.

Đương nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nhắc nhở anh ta quá nhiều, thế là cô quay đầu nhìn về phía một nhà Tần Soái.

“Đến lượt mấy người. Vậy, ai sẽ đến đây?”

Tần Soái bị bố đẩy ra ngoài. Những thẻ này rất hấp dẫn nhưng họ lại càng sợ chết hơn. Thế giới không có bữa trưa miễn phí, ma quỷ cung cấp cho họ sức mạnh chắc chắn có mục đích khác. Tất cả những chuyện này chính là tội ác của Tần Soái và nó đương nhiên phải chịu trách nhiệm.

Tần Soái bị bố hung dữ trừng trộ chỉ có thể sợ hãi đi rút thẻ.

10 lá bài phát sáng rơi xuống trước mặt nó.

Thẻ đầu tiên lật, nó rút ra một chai Mê Hồn Hương.

Lật thẻ bài thứ hai, nó rút ra một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, nó rút một chiếc Áo Choàng Tàng Hình.

Lật thẻ bài thứ tư, nó rút một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ năm...

Hiển nhiên nó là một tên kiêu ngạo lại nhu nhược, không hề liêm sỉ lại mềm nắn rắn buông. Lúc này trong lòng nó tràn đầy sợ hãi khiếp đảm, chẳng có tí tinh thần phản kháng gì đến mức vận may không tốt, chả rút ra được loại thẻ bài tấn công mạnh mẽ nào.

Về sau mấy tấm thẻ toàn là thẻ trống.

Đúng là đồ ăn hại, rút thẻ kiểu gì mà chả bằng Mugan. Những người ngoài cuộc đều nghĩ như vậy.

Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười càng sâu: “Hiện tại rút thẻ đã xong, mời song phương chuẩn bị sẵn sàng.”

Giọng nói nguy hiểm bí ẩn đã kéo sự chú ý của tất cả mọi người quay lại, họ run người, đến rồi!

“Bên cho là có tội và bên bảo vô tội phải quyết định thắng bại trong vòng 10 phút, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

“Làm thế nào để quyết định thắng thua?” Lưu Nghĩa cầm thẻ hỏi, anh dường như đã sẵn sàng. Mặc dù mẹ đã được đổi cơ thể nhưng những ký ức về nỗi sỉ nhục và cơn ác mộng mà anh gánh chịu sẽ không biến đi, con gái đã chết của anh sẽ không trở lại. Anh đã náo loạn một trận trong bữa mừng thọ, những người này sẽ không bao giờ tha cho bọ anh. Đã như vậy chi bằng dứt khoát chết cùng nhau hết!

Người chính trực được người mẹ chính trực nuôi lớn, cũng cưới được người vợ chính trực. Bọn họ không phản đối quyết định của con cái hay chồng mình.

Họ đã không còn lưu luyến thế giới làm người ta tuyệt vọng này.

“Trò chơi kết thúc khi bên đối địch chỉ còn lại 1/3 số người.

Nói cách khác, họ phải để nhóm đối diện chết 3 người.

Thời gian đếm ngược màu xanh lá cây xuất hiện trên bầu trời.

...

Trong thế giới hiện thực.

Sau khi nhân viên khách sạn cưa khóa cửa, cuối cùng cũng mở được cửa ra. Song, họ lại sốc khi thấy cảnh phòng tiệc rỗng tuếch. Đồ ăn và máu tươi vẫn còn duy trì nguyên hình trạng, tuy nhiên con người đã biến mất.

“Cái này... Sao lại như vậy?”

Một bên khác, khi một làn sóng cảm ứng từ chip nhận dạng của con người đột nhiên biến mất, hệ thống Thiên Tử đã đưa ra cảnh báo, các cơ quan Chính phủ có liên quan đang chờ tới mức mắt chẳng mở nổi đã lấy lại tinh thần ngay.

Dịch Trạch Khải vừa định xong việc trở về phủ Tổng thống đã trở về văn phòng và ra lệnh ngay.

“Ngay lập tức quét sạch tất cả mọi người trong khách sạn, quân đội Hắc Thiết bao vây nó, không cho một con ruồi bay lọt ra ngoài! Cho nhà đàm phán chuẩn bị kỹ càng, chưa đến lúc vô cùng đặc biệt không được phát sinh xung đột chính diện.”

Mục đích của họ là lấy được thẻ, giấu đi sự tồn tại của thẻ. Thế nên dùng lời nói để lừa dối đối phương vẫn tốt hơn xảy ra xung đột. Có như thế bọn họ mới nắm quyền chủ động.

Khách sạn được dọn sạch rất mau, tất cả nhân viên và khách tạm thời bị đuổi đi, thậm chí còn phong tỏa ba quảng trường; không có phương tiện truyền thông nào tới gần được; đảm bao không ai nhìn thấy những gì đang xảy ra trong khách sạn.

Quân đội, vũ khí, phong tỏa chặt chẽ và chờ đợi trang nghiêm, như thể bên trong có phần tử khủng bố khủng khiếp vậy.

Cùng lúc đó, trong nhà tù ở rừng Thiên Nga Đen.

Trưởng giám ngục muốn điên rồi, ngài Tổng thống yêu cầu ông ta xử tử cặp vợ chồng mà làm kiểu gì ông ta vẫn không tìm thấy họ.

Quyền kiểm soát hệ thống Thiên Tử nằm ở Trung ương, một nhà tù không có thẩm quyền thao tác. Nếu báo cáo lên, rất nhanh có thể khóa chặt xem cặp vợ chồng đó bây giờ ở đâu, nhưng Trưởng giám ngục nào dám chứ? Thế không phải là chờ bị gọt sao? Cho nên mang theo tâm lý cầu may mình sẽ tìm được hai người đó và chuyện không cần làm lớn, ông ta không cầu sự giúp đỡ từ chức năng giám sát của Thiên Tử khi nhận ra cặp đôi này đã biến mất.

Thậm chí ông ta càng không dám kéo dài cho đến bây giờ. May mắn thay nhất định cặp vợ chồng này vẫn còn ở trong tù, nếu không dưới sự chú ý của Chính phủ dành cho họ, chắc chắn bên kia đã đã gọi điện thoại sang.

“Nhất định còn trốn ở nơi nào, tìm, tìm cho tôi. Có đào sâu ba thước đất cũng tìm cho tôi!”

...

Trần Lương và Lưu Tuệ bước ra khỏi bóng tối, họ nhìn nhau và nắm tay nhau.

“Anh chị đã sẵn sàng chưa?” Một trong những cai ngục đưa họ ra thì thầm, giọng nói khàn khàn, bình tĩnh chẳng dao động.

Trần Lương và Lưu Tuệ gật đầu.

Sau một lát, thấy anh ta vẫn còn ở đó, họ mới hỏi trong ngạc nhiên: “Cậu còn không đi à?”

“Đi đâu?” Cai ngục hỏi.

Hai người sửng sốt, đột nhiên hiểu được thâm ý trong câu nói này của anh ta. Bọn họ đi đâu mới có thể đạt được tự do trong thế giới tuyệt vọng này đây? Đi đâu mới không bị chủng tộc cao cấp giẫm dưới chân đây? Đó là gông xiềng Thần ban cho họ, nhốt lại những con người bình thường.”

Tuổi của hai cai ngục áng chừng chẳng lớn là bao. Lưu Tuệ nắm tay họ như nắm tay con trai mình: “Nếu cậu có thể đi thì cứ đi thôi. Bởi vì miễn là cậu còn sống thì sẽ thấy được.”

Đến lượt cai ngục ngẩn người.

...

Bên trong cảnh xử án.

Ngay sau khi Giang Tinh Chước nói, người cảnh sát bên cho là vô tội rút ngay súng ra và bắn vào đám người Lưu Nghĩa bên có tội. Hắn có thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt không hề sợ hãi và chĩa súng hướng về phía Lưu Nghĩa.

Hắn có thể bắn trúng được thằng này một lần thì sẽ bắn trúng được lần thứ hai. Chỉ cần Lưu Nghĩa chết, những người khác càng không có gì uy hiếp.

Lưu Nghĩa bị trúng đạn trên vai lúc đầu, nay bất ngờ không kịp đề phòng lại bị bắn trúng lần nữa. Bột cú bắn vào tim khiến Lưu Nghĩa rơi xuống.

“Ông xã!”

“Con trai!”

Trên khán đài, ai đó phát ra tiếng hoan hô, vỗ tay cho cảnh sát. Cả nhà Tần Soái nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng bọn họ chết chắc vì thẻ bài của Lưu Nghĩa mạnh hơn bài của bọn họ nhiều. May mắn là trong đội ngũ họ còn có một vị khách mang theo súng.

Cảnh sát lộ nụ cười khoái trá, đưa ánh mắt vào đám người cổ vũ.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, Lưu Nghĩa, người đáng lẽ phải chết, nhảy bật lên, cầm chùy và nện xuống một cú. Hóa ra Lưu Nghĩa đã đề phòng cảnh sát từ lâu, cho nên ngay tại lúc anh rút được Thuốc Phục Hồi, anh cứ mãi chịu đựng nỗi đau từ vai bị trúng đạn mà không dùng nó ngay. Sự thật chứng minh rằng anh đã đúng. Trong lúc ngã xuống ấy, anh ngay lập tức sử dụng Thuốc Phục Hồi và thẻ Tuổi Thọ.

Với sự gia tăng của hai tấm thẻ, viên đạn bắn trúng tim và vết thương trên tim Lưu Nghĩa biến mất, thậm chí viên đạn và vết thương trên vai cũng mất đi theo.

Cảnh sát lộ vẻ sững người, còn chưa kịp giơ súng lên là một tia sấm giáng xuống từ đỉnh tối đen không thấy ánh sáng, nện thẳng vào đỉnh đầu của hắn.

Chùy Thiên Lôi mang theo điện rất thấp nhưng cũng đủ để đánh chết một người.

Tóc của cảnh sát bị cháy rụi, từ từ gục xuống đất.

“A!” Mẹ Tần Soái sợ tới mức phát ra tiếng rít gào.

“Tôi sẽ tha thứ cho hai cậu, chỉ cần các cậu không tiếp tục phạm phải sai lầm.” Lưu Nghĩa nhìn về phía hai thiếu niên trong đội của anh. Hai đứa này trông nhợt nhạt, rúc cùng một chỗ như hamster, tụi nó gật đầu liên tục.

Lưu Nghĩa giao Chùy Thiên Lôi cho vợ, anh dùng thẻ Độn Địa ngay, cả người chìm xuống và biến mất tại chỗ.

Một giây sau, anh trồi lên khỏi mặt đất phía sau mẹ của Tần Soái, dùng một con dao nhỏ vô cùng bình thường trên tay, anh cắt cổ họng bà ta. Anh không ngần ngại, cha mẹ có thể nuôi dưỡng ra loại con này là loại có gì tốt đây?

“Mẹ!” Tần Soái hét lớn, lập tức hoảng sợ khoác cho mình Áo Choàng Tàng Hình, biến mất tại chỗ.

Bố nó giận dữ: “Tần Soái, mày cứ thế bỏ lại bố mày à?”

Tần Soái không lên tiếng, bố Tần lại kêu nó mau đi giết người đối diện.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Nghĩa đã xuất hiện ở phía sau lưng ông ta. Bố Tần vật lộn với anh, đồng thời còn gọi to Tần Soái mau đến hỗ trợ. Nhưng Tần Soái không dám nhúc nhích, nó sợ cái chùy trên tay Đàm Mai lắm, tên cảnh sát đó bị nện chết tươi đấy.

Ngay lúc Tần Soái do dự như vậy, Lưu Nghĩa đã cắm con dao bình thường không có gì lạ vào trong tim ông chủ mình.

“Đây là thứ ông xứng đáng nhận lấy!” Lưu Nghĩa đứng dậy.

Trò chơi này kết thúc rất nhanh bởi vì gia đình Lưu Nghĩa giữ tâm tình tử chiến đến cùng.

Giang Tinh Chước mỉm cười bảo: “Chúc mừng bên cho là có tội đã giành chiến thắng, có thể thấy các anh đúng, những người này có tội. Nhận chiến lợi phẩm của anh đi nhóm chiến thắng.”

Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, tất cả các thẻ trên tay Tần Soái, bay về phía Lưu Nghĩa. Mất Áo Choàng Tàng Hình, bóng dáng của nó hiện ra. Nó núp trong một nơi khuất giống như một con đà điểu.

Bà nó nằm trên mặt đất nhìn nó bằng đôi mắt đỏ bừng, oán hận đến cùng cực.

Khán giả cũng tức giận mắng chửi không thôi, mẹ nó tên này là đồ ăn hại! Bản thân là đồng loại cấp cao, họ trơ mắt nhìn người thuộc chủng tộc của mình bị giết. Cái này làm cho họ cảm thấy một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, phải chăng ma quỷ này tới để giúp Mugan? Cứ như vậy, chẳng phải bọn họ coi như xong?

Lúc này họ nhận thấy hai thiếu niên có cảm giác tồn tại rất thấp ở phía Lưu Nghĩa, tụi nó cũng là người cấp cao, là Gaye… Bọn họ còn sống đấy, dựa theo lời của ma quỷ thì bọn họ cũng có thể nhận được thẻ bài?

Bao gồm cả thẻ trống, 10 chiến lợi phẩm rơi trước mặt 5 người. Hai thiếu niên nhìn chằm chằm, tim đập rồi, chả lẽ tụi nó…

Lưu Nghĩa lấy đi Áo Choàng Tàng Hình và thuốc Mê Hồn, chừa cho tụi nó thẻ trống và con dao bình thường. Hai tụi nó không dám nói cái gì, có được thẻ trống và con dao nhỏ đã là niềm vui mừng ngoài ý muốn. Ngay cả khi tụi có có mỗi lá bài trống, đó cũng là bằng chứng về cuộc gặp gỡ kỳ lạ của tụi nó đấy.

Và cảnh này rơi vào mắt người khác, làm cho ánh mắt của họ thay đổi ngay lập tức.

Giang Tinh Chước thu hết biểu hiện của mọi người vào mắt, đôi mắt cong cong.

Mọi người sẽ vô thức bảo vệ giai cấp của mình do nó liên quan đến lợi ích của họ. Tuy nhiên khi họ nhận ra đứng mãi lơ chơ trong quần thể có thể sẽ chết thì sao?

Thùng sắt bền chắc một khi bị thủng lỗ, coi như nước bên trong sẽ không ổn định.
Nhấn Mở Bình Luận