Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Có lẽ đoán được suy nghĩ của đám sếp sòng này, Codd không nói chuyện nữa. Gã chẳng tin có ai cưỡng được nỗi dụ hoặc của thẻ bài; không bao giờ có một ai chống lại sức mạnh siêu phàm này khi trong lòng có ham muốn.

Giang Tinh Chước cũng cười trong hứng thú. Cô thu ánh mắt, rồi lại nhìn sang phía những người chờ rút thẻ.

Codd đã biết quy tắc, hiển nhiên không đời nào để Dịch Doãn cướp quyền đi trước, đối phương cũng không có chuyện để gã cướp. Dưới tình huống không có ai đoạt được quyền làm trước, họ phải chờ song phương rút thẻ xong mới có thể tiến vào giai đoạn chiến đấu.

Cây gậy gỗ nhẹ nhàng vẫy, sương trắng vẩn lên, hồ chứa thẻ xuất hiện trong tầm nhìn của tất cả mọi người.

Bên trong mắt vòng xoáy có 10 thẻ bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt Codd.

Mấy ông trùm hơi mở to hai mắt, Ida để khung ảnh trên tay xuống, Cha Xứ đặt cuốn sách xuống, Vua Quyền Anh không còn nhìn vào nắm đấm trên tay và Nhóc Loli đứng dậy.

Đột nhiên xuất hiện ở địa phương này đúng là không tưởng nổi, nhưng dẫu gì đôi mắt chưa từng thấy quá trình nên cảnh tượng giờ đây còn ảo diệu hơn nếu đem đi so sánh.

Đây chính là thẻ bài họ luôn miệng bảo à?

“Vui lòng lật thẻ của anh.”

Codd nhìn thẻ trước mắt, cho dù gã đã sớm có chuẩn bị tâm lý, song, lúc này vẫn không tự chủ được có phần khẩn trương. Mỗi một lá bài đều giống như một cái hộp ma thuật, chẳng ai biết mở ra rồi sẽ đạt được gì, ấy nhưng tất cả mọi người đều khát vọng sẽ rút được cái gì đấy.

Gã từ từ đưa tay ra chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt như đúc băng, hoa văn bí ẩn và chữ viến quấn quanh một cái miệng.

Cái gì đây?

“Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ sơ cấp, chỉ cần biết tên và diện mạo của người trong tầm mắt là có thể ra lệnh cho hắn làm chuyện trong phạm vi sơ cấp. Thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng 30 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”

Có phải vì gã rất giỏi trong việc sử dụng ngôn ngữ để mê hoặc người khác cho nên đã rút trúng được thẻ này? Codd nhận thẻ, gấp gáp muốn thử phạm vi sử dụng thẻ này tới được bao nhiêu thế nên thẻ hóa thành ánh sáng, đi vào cơ thể gã.

Bởi vì không có quyền đi trước cho nên không thể tấn công kẻ thù trong quá trình rút thẻ, tuy nhiên lại làm được chút thí nghiệm bên phe mình. Vì vậy Codd quay đầu nhìn về phía đồng đội nằm trên mặt đất.

Gã biết một trong số họ.

“Giang Thủy, nhấc chân lên và rời đi.”

Yêu cầu kỳ lạ này, kể cả Giang Thủy có là đàn em của Codd cũng không làm được ngay lập tức, huống chi hắn nào có phải, hơn nữa còn đang thoi thóp. Hắn chỉ còn xót lại hơi tàn, nay nghe thấy Codd nói bèn chửi thầm “Mẹ nó, ngu ngốc”. Song, ngay sau đó, đôi chân của hắn nâng lên không kiểm soát được và chuyển hướng.

Giang Thủy:...

“Giang Thủy, đứng lên.”

Giang Thủy bắt đầu đấu tranh muốn đứng dậy, nhưng hắn chả còn sức, mắt cá chân thì bị bể, cho nên nào có đứng dậy nổi. Giang Thủy chửi trong lòng thằng chó má, mình sắp đau đến chết, có phải nó muốn bên đối diện thắng hay không nên mới giết chết đồng đội mình?

Cuối cùng, Giang Thủy không thể đứng dậy.

Nhưng trận đau đớn vừa rồi của hắn hệt như giãy dụa hoàn toàn không khống chế được đã làm cho người ngoài cuộc phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.

“Thật hay giả?”

“Quao! Cái này... ”

“Không giống như diễn xuất đâu… Chẳng lẽ là thật sao?”

Từng đôi mắt nhuộm màu sắc khác thường, tự mình nói gì đó là người ta sẽ làm theo vậy. Sức mạnh này cũng quá kỳ diệu rồi, nếu có một lá bài như vậy, chẳng khác nào có được sức mạnh muốn gì được nấy à?

“Cha Xứ, ông nghĩ sao?” Ida nhìn về phía ông già có hơi thở nho nhã bên cạnh.

Cha Xứ ôm cuốn sách trên người, biểu hiện bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào: “Nhìn không giống làm bộ.”

Họ là những kẻ vô thần, từ lâu đã không tin vào Thần tạo ra thế nhân, lịch sử chỉ là ba cái lời hoang đường của đám người đẳng cấp cao. Họ nghi ngờ một màn này hôm nay chính là âm mưu gì đó của chủng tộc cao đẳng bày ra. Chẳng qua hết thảy quá chân thật, chân thật đến nỗi họ có chút hoài nghi.

Codd ánh chừng hiểu ra thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ có thể ra lệnh cho một người làm bất cứ điều gì hay không sẽ bị ảnh hưởng bởi tình trạng thể chất của người được ra lệnh.

Nhưng ngay cả khi chỉ vẻn vẹn ra lệnh cho một người “đứng lại” “giơ tay lên”, thẻ này đã đáng gờm lắm rồi, vô cùng hữu ích.

Dịch Doãn khó chịu, tên khốn này rút thẻ đầu tiên mà đã có sức uy hiếp là thế, nếu đến lúc đó Codd lên tiếng bảo y làm tấm khiên người thì tính sao bây giờ?

Codd cất thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ, đưa tay chạm vào thẻ bài thứ hai.

Lật thẻ bài thứ hai, ánh sáng tan đi, là một viên Thuốc Phục Hồi.

Codd không ngần ngại quay đầu và ném nó xuống Giang Thủy.

“Đại ca!” Trình Á cả kinh. Đó là đồ tốt đấy!

Giang Thủy còn đang chửi hùng hổ trong lòng Codd là thằng súc sinh, Thuốc Phục Hồi vừa tiến vào cơ thể, hắn đã cảm giác được ngay một luồng nhiệt ấm áp chảy qua toàn thân. Thần kinh và xương cốt bị tổn thương đã được nuôi dưỡng, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, mặc dù chỉ là chữa trị 10% nhưng 10% này là triệt để phục hồi 10%.

Thậm chí hắn còn đứng dậy được.

Giang Thủy đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Codd: “Cảm ơn, người anh em.”

Mối quan hệ của hắn với Codd rất bình thường, nếu người đối diện có phần thắng lớn hơn, hắn chẳng ngại đâm sau lưng Codd một dao vì sống còn. Song, giờ đây, hắn sẽ liều chết một trận cùng với Codd.

Codd gật đầu, thần thái thoải mái, như thể cho viên Thuốc Phục Hồi không tính là gì.

Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ năm, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ sau.

“Chúc mừng anh đã rút trúng 'Ba Lô Của Schrodinger'. Khi anh đặt một vật gì đấy vào trong ba lô, lúc lấy ra nó có còn giữ nguyên hình dạng ban đầu không? Đúng là làm người ta chờ mong.”

Ba lô trông giống như một chiếc ba lô phổ thông. Codd đặt con dao nhỏ bình thường vào ba lô, đến khi gã lấy nó ra, con dao nhỏ bình thường biến thành một cái nĩa, kế đó lại đặt nĩa vào và lấy ra, nĩa biến thành cái bát inox; gã tiếp tục đặt cái bát vào rồi lấy ra, nó đã trở thành một chiếc mũ màu xanh lá cây.

Codd:... Rất tốt, ba lô này thường chơi rất vui, thời điểm quan trọng cần phải lấy thứ đồ cứu mạng lại có thể làm người ta tức chết.

Thẻ bài thứ bảy và thứ tám cũng là thẻ trống.

Thẻ thứ chín là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Thẻ chỉ còn lại một cuối cùng, cơ hội cuối cùng luôn luôn làm cho mọi người lo lắng, cũng là thời điểm xác minh rằng đến cũng vận may người có có dùng được hay chăng.

Codd nắm thẻ Ba Lô Của Schrodinger và Linh Hồn Ngôn Ngữ trên tay. Thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ đã làm cho gã sức tấn công chẳng tệ, nhưng gã chỉ có một cái miệng mà đối diện có quá nhiều người. Đám người Ida có lẽ sẽ gia nhập chiến cuộc như gã hằng muốn, nhưng mọi việc đều có chuyện ngoài ý muốn, dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình.

Gã hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.

Thẻ bài thứ mười lật lại, ánh sáng tan đi, lộ ra một lá bài tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, không giống như thẻ trong suốt trước đó.

Trên thẻ vàng, hoa văn và chữ viết bí ẩn quấn quanh một quan tài, trong quan tài có một người đang nằm ngủ say.

Thẻ vàng!

Mi tâm Dịch Doãn nhói một cái, đây là cái gì? Trong số các thẻ bài bọn y thu được không có lá nào màu vàng.

Codd cũng ngạc nhiên quá đỗi, gã nhìn về phía Giang Tinh Chước.

“Chúc mừng, số của anh không tệ khi đã rút được thẻ sao chép SSR 'Quan Tài Linh Hồn'. Sử dụng thẻ này, có thể hiệu triệu linh hồn từ Minh Giới, có khát vọng muốn trở lại kiếp này.”

Linh hồn từ Minh Giới? Minh Giới? Linh hồn?

Ngay cả Codd, cũng phải trợn to hai mắt. Người xem ngạc nhiên không thôi, không thể nào? Sao làm được loại sự tình này?

Codd cũng cảm thấy khó mà tin nổi, gã muốn thử nó lắm, muốn nhìn thấy linh hồn trong truyền thuyết. Đây đúng thật là thứ được xưng tụng là một loại chết đi sống lại khác.

Nghĩ như vậy, thẻ hóa thành ánh sáng mở rộng, nó rơi xuống đất, biến thành một quan tài âm trầm.

Ai nấy rất tò mò, rất khẩn trương, nín thở nhìn chằm chằm.

“Này này, đây là một trò đùa phải không? Cha Xứ, không có Thần trên thế giới này mà?” Ida nhìn về phía ông già, không có Thần trên thế giới nên cũng chẳng có quỷ.

Lúc này nắp quan tài tự động trượt ra, một bàn tay nhợt nhạt nhô khỏi quan tài, nắm lấy cái cạnh, khớp xương gắng gượng nâng cơ thể lên.

Mọi người nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một bộ xương hoặc một con ma khủng khiếp có mắt chảy máu các kiểu như trong phim, thế mà nào có ngờ được trong mắt mọi người lại là một thiếu niên áng chừng mười mấy tuổi. Dù cho có làn da nhợt nhạt nhưng cậu ta trông yếu đuối, chẳng đáng sợ là bao.

Biểu hiện của Ida bỗng cứng đờ, khung ảnh trên tay lập tức rơi xuống đất.

Cậu ta nhìn xung quanh trong sự ngỡ ngàng như thể mình không rõ nơi này là chỗ nào, song, cậu được Codd triệu hoán ra và biết mình được hiệu triệu là phải bỏ ra cái giá thế nào. Thế là cậu bay ra khỏi quan tài, rơi xuống trước mặt gã, quỳ xuống đất bằng một đầu gối, bày tư thái phục tùng.

“Chủ nhân.”

Codd nhìn cậu ta, trước hết cảm thấy khuôn mặt rất quen thuộc: “Tên của cậu là gì?”

“Tên tôi là Trần Mặc. Khả năng của tôi là 'Cảm Giác Chết Đuối'. Tôi có thể giúp anh làm tất cả kẻ thù chết đuối.” Linh hồn này nói nói về khả năng của mình như thể sợ Codd cảm thấy cậu vô dụng, nhét cậu trở lại quan tài để triệu hiệu ra một linh hồn mới.

Codd nhớ ra người người là ai, đồng tử gã co lại và quay đầu nhìn về phía Ida.

Cha Xứ cúi xuống giúp Ida nhặt khung ảnh, ánh mắt ông ta bắt gặp nam nữ trong khung ảnh, đặc biệt là thiếu niên kia bèn cả kinh, vội vàng cầm lên so sánh.

Không sai, thiếu niên trong bức ảnh chính là linh hồn vừa ra khỏi quan tài!

Ida đứng bật dậy, trong mắt cô chẳng còn trông thấy ai. Cô đẩy từng người cản đường, lao vào sân từ chỗ khán đài.

Trần Mặc nghe được động tĩnh bèn quay đầu và thấy Ida. Trên mặt thiếu nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, muốn bay qua, nhưng dường như mắt cá chân của cậu có một sợi xích đã khóa cậu lại gần Codd. Cậu không thể tự ý rời khỏi gã.

“Da da!” Trần Mặc hô.

Khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, ánh mắt Ida cậu đau đáu. Chờ cô đến gần, Trần Mặc bay sang, ôm lấy cô bay lên và đi một vòng.

“Da da, anh nhớ em lắm, không ngờ được anh có thể trở lại dương thế từ Minh Giới và gặp được em!”

Ida cảm thấy nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo này thì con ngươi run rẩy, cái này...

Cô chợt nhìn về phía Codd: “Tôi muốn thẻ này.”

Codd chẳng thấy ngoài ý muốn. Ngay tại lúc phát hiện ra rằng linh hồn này thực sự là Trần Mặc, nó đã thay đổi Ida. Gã đã đoán được có thể là vậy vào lúc một Apetto trên cao là cô lại biến thành Nữ hoàng vũ khí ở thế giới ngầm mà Chính phủ Đế Quốc kiêng kị.

Gã mỉm cười và nói: “Cái này không được. Đây là thẻ SSR.”

Dứt lời, gã vừa nghĩ là Trần Mặc bị tách khỏi Ida, trở về bên cạnh gã, chẳng tài nào điều khiển nổi.

“Anh...” Ida bày vẻ mặt nhăn nhó.

“Tôi muốn thẻ này.” Một giọng nói hùng hồn khác vang lên. Tất cả mọi người nhìn sang, Vua Quyền Anh.

“Tôi cũng muốn nữa.” Cha Xứ cũng lên tiếng.

“Tôi cũng muốn.” Nhóc Loli lên tiếng theo.

Theo đà mấy ông trùm lên tiếng, từng đợt tù nhân theo đại ca nhà mình đứng lên.

Cảnh tượng trong nháy mắt tĩnh lặng, bầu không khí biến thành song phương giằng co.

Thử hỏi ai không muốn một lá bài như vậy? Có thể triệu hồi linh hồn từ Minh Giới, mỗi linh hồn đều mang theo một siêu năng lực, một cái không được thì nhét lại rồi gọi ra cái khác. May mắn kêu ra được linh hồn mà mấy ông trùm chú ý còn có thể mượn chuyện này kiểm soát đám sếp sòng đó.

Có một thẻ như vậy, làm không tốt ngay cả Tổng thống còn ham!

Tuy nhiên tại thời điểm này, một cảm giác áp bức dường như có thể đè bẹp con người đột nhiên đè xuống, Trần Mặc biến mất tại chỗ, quan tài biến lại thành thẻ, trên mặt bài xuất hiện một vết nứt.

Mồ hôi lạnh chợt toát ra, tất cả mọi người nhìn chẳng dám nhìn Giang Tinh Chước một cái. Họ sợ hãi cúi đầu, không cách nào mở miệng nói thêm câu gì.

“Tiếp tục đi. Tiếp theo là ai?” Con quỷ phát ra uy hiếp khủng khiếp nói chậm rãi.

“Tôi!”

“Tôi tôi tôi tôi!”

“Đến phiên tôi!”

Nghe được như thế, họ mất đi lòng mang sợ hãi ngay dẫu cho đang hứng chịu sự uy hiếp khủng khiếp này. Họ vội vàng tranh nhau chen lấn.

Ida khẽ cắn môi, cũng giơ tay lên. Ghê tởm, nếu cô sớm biết loại thẻ này còn thần kỳ đến mức này, cô sẽ không kéo dài đến bây giờ!

Ngoài Ida, mấy ông lớn khác cũng nhao nhao giơ tay lên.

Codd và Dịch Doãn thật thông minh, không sai, bọn họ sẽ gia nhập hàng ngũ rút thẻ thật đấy! Này, rút thẻ thật là thơm!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không có không có, cậu Giang mệt mỏi nằm sấp rồi.

Chương 117: Thơm quá

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Có lẽ đoán được suy nghĩ của đám sếp sòng này, Codd không nói chuyện nữa. Gã chẳng tin có ai cưỡng được nỗi dụ hoặc của thẻ bài; không bao giờ có một ai chống lại sức mạnh siêu phàm này khi trong lòng có ham muốn.

Giang Tinh Chước cũng cười trong hứng thú. Cô thu ánh mắt, rồi lại nhìn sang phía những người chờ rút thẻ.

Codd đã biết quy tắc, hiển nhiên không đời nào để Dịch Doãn cướp quyền đi trước, đối phương cũng không có chuyện để gã cướp. Dưới tình huống không có ai đoạt được quyền làm trước, họ phải chờ song phương rút thẻ xong mới có thể tiến vào giai đoạn chiến đấu.

Cây gậy gỗ nhẹ nhàng vẫy, sương trắng vẩn lên, hồ chứa thẻ xuất hiện trong tầm nhìn của tất cả mọi người.

Bên trong mắt vòng xoáy có 10 thẻ bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt Codd.

Mấy ông trùm hơi mở to hai mắt, Ida để khung ảnh trên tay xuống, Cha Xứ đặt cuốn sách xuống, Vua Quyền Anh không còn nhìn vào nắm đấm trên tay và Nhóc Loli đứng dậy.

Đột nhiên xuất hiện ở địa phương này đúng là không tưởng nổi, nhưng dẫu gì đôi mắt chưa từng thấy quá trình nên cảnh tượng giờ đây còn ảo diệu hơn nếu đem đi so sánh.

Đây chính là thẻ bài họ luôn miệng bảo à?

“Vui lòng lật thẻ của anh.”

Codd nhìn thẻ trước mắt, cho dù gã đã sớm có chuẩn bị tâm lý, song, lúc này vẫn không tự chủ được có phần khẩn trương. Mỗi một lá bài đều giống như một cái hộp ma thuật, chẳng ai biết mở ra rồi sẽ đạt được gì, ấy nhưng tất cả mọi người đều khát vọng sẽ rút được cái gì đấy.

Gã từ từ đưa tay ra chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt như đúc băng, hoa văn bí ẩn và chữ viến quấn quanh một cái miệng.

Cái gì đây?

“Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ sơ cấp, chỉ cần biết tên và diện mạo của người trong tầm mắt là có thể ra lệnh cho hắn làm chuyện trong phạm vi sơ cấp. Thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng 30 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”

Có phải vì gã rất giỏi trong việc sử dụng ngôn ngữ để mê hoặc người khác cho nên đã rút trúng được thẻ này? Codd nhận thẻ, gấp gáp muốn thử phạm vi sử dụng thẻ này tới được bao nhiêu thế nên thẻ hóa thành ánh sáng, đi vào cơ thể gã.

Bởi vì không có quyền đi trước cho nên không thể tấn công kẻ thù trong quá trình rút thẻ, tuy nhiên lại làm được chút thí nghiệm bên phe mình. Vì vậy Codd quay đầu nhìn về phía đồng đội nằm trên mặt đất.

Gã biết một trong số họ.

“Giang Thủy, nhấc chân lên và rời đi.”

Yêu cầu kỳ lạ này, kể cả Giang Thủy có là đàn em của Codd cũng không làm được ngay lập tức, huống chi hắn nào có phải, hơn nữa còn đang thoi thóp. Hắn chỉ còn xót lại hơi tàn, nay nghe thấy Codd nói bèn chửi thầm “Mẹ nó, ngu ngốc”. Song, ngay sau đó, đôi chân của hắn nâng lên không kiểm soát được và chuyển hướng.

Giang Thủy:...

“Giang Thủy, đứng lên.”

Giang Thủy bắt đầu đấu tranh muốn đứng dậy, nhưng hắn chả còn sức, mắt cá chân thì bị bể, cho nên nào có đứng dậy nổi. Giang Thủy chửi trong lòng thằng chó má, mình sắp đau đến chết, có phải nó muốn bên đối diện thắng hay không nên mới giết chết đồng đội mình?

Cuối cùng, Giang Thủy không thể đứng dậy.

Nhưng trận đau đớn vừa rồi của hắn hệt như giãy dụa hoàn toàn không khống chế được đã làm cho người ngoài cuộc phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.

“Thật hay giả?”

“Quao! Cái này... ”

“Không giống như diễn xuất đâu… Chẳng lẽ là thật sao?”

Từng đôi mắt nhuộm màu sắc khác thường, tự mình nói gì đó là người ta sẽ làm theo vậy. Sức mạnh này cũng quá kỳ diệu rồi, nếu có một lá bài như vậy, chẳng khác nào có được sức mạnh muốn gì được nấy à?

“Cha Xứ, ông nghĩ sao?” Ida nhìn về phía ông già có hơi thở nho nhã bên cạnh.

Cha Xứ ôm cuốn sách trên người, biểu hiện bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào: “Nhìn không giống làm bộ.”

Họ là những kẻ vô thần, từ lâu đã không tin vào Thần tạo ra thế nhân, lịch sử chỉ là ba cái lời hoang đường của đám người đẳng cấp cao. Họ nghi ngờ một màn này hôm nay chính là âm mưu gì đó của chủng tộc cao đẳng bày ra. Chẳng qua hết thảy quá chân thật, chân thật đến nỗi họ có chút hoài nghi.

Codd ánh chừng hiểu ra thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ có thể ra lệnh cho một người làm bất cứ điều gì hay không sẽ bị ảnh hưởng bởi tình trạng thể chất của người được ra lệnh.

Nhưng ngay cả khi chỉ vẻn vẹn ra lệnh cho một người “đứng lại” “giơ tay lên”, thẻ này đã đáng gờm lắm rồi, vô cùng hữu ích.

Dịch Doãn khó chịu, tên khốn này rút thẻ đầu tiên mà đã có sức uy hiếp là thế, nếu đến lúc đó Codd lên tiếng bảo y làm tấm khiên người thì tính sao bây giờ?

Codd cất thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ, đưa tay chạm vào thẻ bài thứ hai.

Lật thẻ bài thứ hai, ánh sáng tan đi, là một viên Thuốc Phục Hồi.

Codd không ngần ngại quay đầu và ném nó xuống Giang Thủy.

“Đại ca!” Trình Á cả kinh. Đó là đồ tốt đấy!

Giang Thủy còn đang chửi hùng hổ trong lòng Codd là thằng súc sinh, Thuốc Phục Hồi vừa tiến vào cơ thể, hắn đã cảm giác được ngay một luồng nhiệt ấm áp chảy qua toàn thân. Thần kinh và xương cốt bị tổn thương đã được nuôi dưỡng, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, mặc dù chỉ là chữa trị 10% nhưng 10% này là triệt để phục hồi 10%.

Thậm chí hắn còn đứng dậy được.

Giang Thủy đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Codd: “Cảm ơn, người anh em.”

Mối quan hệ của hắn với Codd rất bình thường, nếu người đối diện có phần thắng lớn hơn, hắn chẳng ngại đâm sau lưng Codd một dao vì sống còn. Song, giờ đây, hắn sẽ liều chết một trận cùng với Codd.

Codd gật đầu, thần thái thoải mái, như thể cho viên Thuốc Phục Hồi không tính là gì.

Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ năm, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ sau.

“Chúc mừng anh đã rút trúng 'Ba Lô Của Schrodinger'. Khi anh đặt một vật gì đấy vào trong ba lô, lúc lấy ra nó có còn giữ nguyên hình dạng ban đầu không? Đúng là làm người ta chờ mong.”

Ba lô trông giống như một chiếc ba lô phổ thông. Codd đặt con dao nhỏ bình thường vào ba lô, đến khi gã lấy nó ra, con dao nhỏ bình thường biến thành một cái nĩa, kế đó lại đặt nĩa vào và lấy ra, nĩa biến thành cái bát inox; gã tiếp tục đặt cái bát vào rồi lấy ra, nó đã trở thành một chiếc mũ màu xanh lá cây.

Codd:... Rất tốt, ba lô này thường chơi rất vui, thời điểm quan trọng cần phải lấy thứ đồ cứu mạng lại có thể làm người ta tức chết.

Thẻ bài thứ bảy và thứ tám cũng là thẻ trống.

Thẻ thứ chín là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Thẻ chỉ còn lại một cuối cùng, cơ hội cuối cùng luôn luôn làm cho mọi người lo lắng, cũng là thời điểm xác minh rằng đến cũng vận may người có có dùng được hay chăng.

Codd nắm thẻ Ba Lô Của Schrodinger và Linh Hồn Ngôn Ngữ trên tay. Thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ đã làm cho gã sức tấn công chẳng tệ, nhưng gã chỉ có một cái miệng mà đối diện có quá nhiều người. Đám người Ida có lẽ sẽ gia nhập chiến cuộc như gã hằng muốn, nhưng mọi việc đều có chuyện ngoài ý muốn, dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình.

Gã hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.

Thẻ bài thứ mười lật lại, ánh sáng tan đi, lộ ra một lá bài tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, không giống như thẻ trong suốt trước đó.

Trên thẻ vàng, hoa văn và chữ viết bí ẩn quấn quanh một quan tài, trong quan tài có một người đang nằm ngủ say.

Thẻ vàng!

Mi tâm Dịch Doãn nhói một cái, đây là cái gì? Trong số các thẻ bài bọn y thu được không có lá nào màu vàng.

Codd cũng ngạc nhiên quá đỗi, gã nhìn về phía Giang Tinh Chước.

“Chúc mừng, số của anh không tệ khi đã rút được thẻ sao chép SSR 'Quan Tài Linh Hồn'. Sử dụng thẻ này, có thể hiệu triệu linh hồn từ Minh Giới, có khát vọng muốn trở lại kiếp này.”

Linh hồn từ Minh Giới? Minh Giới? Linh hồn?

Ngay cả Codd, cũng phải trợn to hai mắt. Người xem ngạc nhiên không thôi, không thể nào? Sao làm được loại sự tình này?

Codd cũng cảm thấy khó mà tin nổi, gã muốn thử nó lắm, muốn nhìn thấy linh hồn trong truyền thuyết. Đây đúng thật là thứ được xưng tụng là một loại chết đi sống lại khác.

Nghĩ như vậy, thẻ hóa thành ánh sáng mở rộng, nó rơi xuống đất, biến thành một quan tài âm trầm.

Ai nấy rất tò mò, rất khẩn trương, nín thở nhìn chằm chằm.

“Này này, đây là một trò đùa phải không? Cha Xứ, không có Thần trên thế giới này mà?” Ida nhìn về phía ông già, không có Thần trên thế giới nên cũng chẳng có quỷ.

Lúc này nắp quan tài tự động trượt ra, một bàn tay nhợt nhạt nhô khỏi quan tài, nắm lấy cái cạnh, khớp xương gắng gượng nâng cơ thể lên.

Mọi người nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một bộ xương hoặc một con ma khủng khiếp có mắt chảy máu các kiểu như trong phim, thế mà nào có ngờ được trong mắt mọi người lại là một thiếu niên áng chừng mười mấy tuổi. Dù cho có làn da nhợt nhạt nhưng cậu ta trông yếu đuối, chẳng đáng sợ là bao.

Biểu hiện của Ida bỗng cứng đờ, khung ảnh trên tay lập tức rơi xuống đất.

Cậu ta nhìn xung quanh trong sự ngỡ ngàng như thể mình không rõ nơi này là chỗ nào, song, cậu được Codd triệu hoán ra và biết mình được hiệu triệu là phải bỏ ra cái giá thế nào. Thế là cậu bay ra khỏi quan tài, rơi xuống trước mặt gã, quỳ xuống đất bằng một đầu gối, bày tư thái phục tùng.

“Chủ nhân.”

Codd nhìn cậu ta, trước hết cảm thấy khuôn mặt rất quen thuộc: “Tên của cậu là gì?”

“Tên tôi là Trần Mặc. Khả năng của tôi là 'Cảm Giác Chết Đuối'. Tôi có thể giúp anh làm tất cả kẻ thù chết đuối.” Linh hồn này nói nói về khả năng của mình như thể sợ Codd cảm thấy cậu vô dụng, nhét cậu trở lại quan tài để triệu hiệu ra một linh hồn mới.

Codd nhớ ra người người là ai, đồng tử gã co lại và quay đầu nhìn về phía Ida.

Cha Xứ cúi xuống giúp Ida nhặt khung ảnh, ánh mắt ông ta bắt gặp nam nữ trong khung ảnh, đặc biệt là thiếu niên kia bèn cả kinh, vội vàng cầm lên so sánh.

Không sai, thiếu niên trong bức ảnh chính là linh hồn vừa ra khỏi quan tài!

Ida đứng bật dậy, trong mắt cô chẳng còn trông thấy ai. Cô đẩy từng người cản đường, lao vào sân từ chỗ khán đài.

Trần Mặc nghe được động tĩnh bèn quay đầu và thấy Ida. Trên mặt thiếu nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, muốn bay qua, nhưng dường như mắt cá chân của cậu có một sợi xích đã khóa cậu lại gần Codd. Cậu không thể tự ý rời khỏi gã.

“Da da!” Trần Mặc hô.

Khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, ánh mắt Ida cậu đau đáu. Chờ cô đến gần, Trần Mặc bay sang, ôm lấy cô bay lên và đi một vòng.

“Da da, anh nhớ em lắm, không ngờ được anh có thể trở lại dương thế từ Minh Giới và gặp được em!”

Ida cảm thấy nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo này thì con ngươi run rẩy, cái này...

Cô chợt nhìn về phía Codd: “Tôi muốn thẻ này.”

Codd chẳng thấy ngoài ý muốn. Ngay tại lúc phát hiện ra rằng linh hồn này thực sự là Trần Mặc, nó đã thay đổi Ida. Gã đã đoán được có thể là vậy vào lúc một Apetto trên cao là cô lại biến thành Nữ hoàng vũ khí ở thế giới ngầm mà Chính phủ Đế Quốc kiêng kị.

Gã mỉm cười và nói: “Cái này không được. Đây là thẻ SSR.”

Dứt lời, gã vừa nghĩ là Trần Mặc bị tách khỏi Ida, trở về bên cạnh gã, chẳng tài nào điều khiển nổi.

“Anh...” Ida bày vẻ mặt nhăn nhó.

“Tôi muốn thẻ này.” Một giọng nói hùng hồn khác vang lên. Tất cả mọi người nhìn sang, Vua Quyền Anh.

“Tôi cũng muốn nữa.” Cha Xứ cũng lên tiếng.

“Tôi cũng muốn.” Nhóc Loli lên tiếng theo.

Theo đà mấy ông trùm lên tiếng, từng đợt tù nhân theo đại ca nhà mình đứng lên.

Cảnh tượng trong nháy mắt tĩnh lặng, bầu không khí biến thành song phương giằng co.

Thử hỏi ai không muốn một lá bài như vậy? Có thể triệu hồi linh hồn từ Minh Giới, mỗi linh hồn đều mang theo một siêu năng lực, một cái không được thì nhét lại rồi gọi ra cái khác. May mắn kêu ra được linh hồn mà mấy ông trùm chú ý còn có thể mượn chuyện này kiểm soát đám sếp sòng đó.

Có một thẻ như vậy, làm không tốt ngay cả Tổng thống còn ham!

Tuy nhiên tại thời điểm này, một cảm giác áp bức dường như có thể đè bẹp con người đột nhiên đè xuống, Trần Mặc biến mất tại chỗ, quan tài biến lại thành thẻ, trên mặt bài xuất hiện một vết nứt.

Mồ hôi lạnh chợt toát ra, tất cả mọi người nhìn chẳng dám nhìn Giang Tinh Chước một cái. Họ sợ hãi cúi đầu, không cách nào mở miệng nói thêm câu gì.

“Tiếp tục đi. Tiếp theo là ai?” Con quỷ phát ra uy hiếp khủng khiếp nói chậm rãi.

“Tôi!”

“Tôi tôi tôi tôi!”

“Đến phiên tôi!”

Nghe được như thế, họ mất đi lòng mang sợ hãi ngay dẫu cho đang hứng chịu sự uy hiếp khủng khiếp này. Họ vội vàng tranh nhau chen lấn.

Ida khẽ cắn môi, cũng giơ tay lên. Ghê tởm, nếu cô sớm biết loại thẻ này còn thần kỳ đến mức này, cô sẽ không kéo dài đến bây giờ!

Ngoài Ida, mấy ông lớn khác cũng nhao nhao giơ tay lên.

Codd và Dịch Doãn thật thông minh, không sai, bọn họ sẽ gia nhập hàng ngũ rút thẻ thật đấy! Này, rút thẻ thật là thơm!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không có không có, cậu Giang mệt mỏi nằm sấp rồi.
Nhấn Mở Bình Luận