Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Thủ Sinh nằm trên giường, trong lồng ngực nghẹn một hơi không xả ra được. Cậu khó chịu muốn khóc nhưng lại khóc không ra; so với khóc, hình như cậu càng thêm phẫn nộ rồi lại bởi vì nỗi phẫn nộ này mà bất lực, mà sinh ra tuyệt vọng và không có chí tiến thủ.

Tình cờ khu vực của cậu lại không nhận được thông báo của Lưu Nghĩa, cậu chẳng nghe được giọng nói của Lưu Nghĩa nên chẳng có lòng đi chú ý tất cả mọi thứ bên ngoài. Dù gì cả thảy đều tối đen như thế, làm cho người ta căm hận, làm cho người ta đớn đau.

Đã một đêm cậu chưa ngủ, trong đầu toàn là lời của giáo sư và khuôn mặt ghê tởm của cái tên đê hèn đó. Đến khi trời sáng thì cậu ngơ ngẩn tỉnh lại, ngơ ngẩn xuống giường. Bạn cùng phòng không biết làm thế nào để an ủi cậu đành phải im lặng.

Cậu đi tới căng tin ăn bữa sáng, căng tin rất náo nhiệt, hóa ra là tên đê hèn đó đến căng tin. Nhiều sinh viên đang vây quanh hắn hoặc chân thành hoặc khen ngợi để lấy lòng.

“Tôi rất thích tác phẩm của cậu, quá tuyệt vời!”

“Có thể ký tên cho tôi không họa sĩ tài giỏi?”

“...”

Mà Apetto cũng tươi cười thoải mái nhận lấy những lời khen ngợi và tán thưởng này.

Trên thực tế, đã có chút tin đồn về việc cái ngài Apetto này trộm bức tranh của người khác đi dự thi trong trường nhưng chả có ai dám công khai. Nhiều người ngầm biết, song, ngoài miệng lại chả dám nói. Ai dám nhiều lời? Vị này là Apetto, nếu muốn điều tra ai đó mở miệng nói gì đó thì chỉ cần bấm vài cái phím là Thiên Tử sẽ cho hắn kết quả trong vài phút.

Bởi vậy ngay sau khi Lương Thủ Sinh bước vào, bầu không khí trong căng tin trở nên kỳ lạ.

Người nọ tên là Tằng Kiến, nhìn thấy Lương Thủ Sinh bèn cười chào hỏi cậu: “Lương Thủ Sinh, lại đây cùng ăn sáng đi.”

Lương Thủ Sinh không để ý tới hắn, đi về phía trước với khuôn mặt lạnh lẽo.

Sắc mặt Tằng Kiến có chút khó coi, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Tên này còn chưa rõ tình huống gì rồi, dám ở trước mặt mọi người hạ thấp mặt mũi của một Apetto như hắn.

Vì thế chờ Lương Thủ Sinh lấy xong bữa sáng, Tằng Kiến cho hai tùy tùng chạy tới, đưa tay đoạt lấy mâm cơm trên tay cậu: “Tằng Kiến kêu cậu đi qua. Hoặc là cậu qua ngay hoặc là đừng ăn nữa.”

Lương Thủ tức giận đến mức bờ môi trắng bệch, sải bước đi tới: “Ý cậu là sao? Tại sao tôi phải ăn một bữa ăn với cậu?” Ăn cắp đồ đạc của cậu thì thôi, thế mà ngay cả ăn ở đâu cũng phải nghe theo hắn, hắn là cái gì?

Tằng Kiến mỉm cười và nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu, ngồi xuống.”

Trên vai cậu xuất hiện một bàn tay, không nói một lời đã đè xuống làm Lương Thủ Sinh buộc phải ngồi bên cạnh Tằng Kiến. Tằng Kiến duỗi tay, câu cổ cậu, mỉm cười và thì thầm vào tai cậu: “Kiểm soát bản thân một chút, bạn Lương, biết cười không? Nếu không thì tao dùng dao rạch hai đường trên má mày, thế nào?”

Lương Thủ Sinh run rẩy cả người, khuất nhục miễn cưỡng lộ ra một nụ cười. Tằng Kiến còn không hài lòng: “Mày đang khóc tang đấy à? Ngày tốt lành của tao mà mày lại lộ ra loại cười này?”

Lương Thủ Sinh chỉ có thể điều chỉnh lại một lần nữa, Tằng Kiến thấy cậu run lên bèn cười ha ha và buông cậu ra: “Rất tốt, đúng rồi, cái này cho cậu. Cảm ơn nhá, nhờ tác phẩm của cậu mà tôi đã thắng giải, ông già nhà tôi mừng tới nỗi đổi xe cho tôi luôn.”

Rồi ném 200 đồng sang như là tống cổ ăn mày.

Lương Thủ Sinh gắng sức kiềm chế bản thân, cậu dốc hết tâm huyết chuẩn bị mấy năm cho tác phẩm này vì để thay đổi cuộc sống, để cha mẹ không còn bị coi như súc vật muốn đánh thì đánh, thế mà tên này chỉ dùng đổi lấy có một chiếc xe.

Hắn thực sự không cần phải ăn cắp, chỉ cần tiết kiệm hai tháng tiền tiêu vặt hoặc sử dụng đồ ăn nhẹ để dỗ dành người lớn tuổi trong nhà là sẽ đạt được mục tiêu của mình, nhưng hắn lại chọn cách này để làm tổn thương người khác, để tiêu diệt người khác.

Đó là bởi vì trong mắt hắn, cậu là một Mugan, không phải con người, chẳng qua là thứ súc vật mà thôi.

Lương Thủ Sinh đứng bật dậy, sải bước rời đi.

Đằng sau là tiếng cười ha ha của Apetto, tiếng cười chói lói, bén nhọn làm người ta muốn ói.

Lương Thủ Sinh có cảm giác ngực muốn nổ tung, tim đau đến muốn nứt ra, không thể không vịn một cái cây để nghỉ, bằng không e rằng cậu sẽ ngất xỉu.

“Cái gì? Thật sao? Không thể nào?”

“Làm sao hệ thống Thiên Tử bị hủy diệt được?”

“Nhưng người đó là Lưu Nghĩa đấy…”

“Suỵt suỵt suỵt! Trên mạng đã lan truyền như vậy, nhưng ai biết là thật hay giả, đừng có nói lung tung…”

Đằng sau cái cây truyền tới cuộc thảo luận khe khẽ của hai người.

Lương Thủ Sinh chậm nửa nhịp mới phản ứng lại nội dung trong lời nói của bọn họ, cái gì?

Cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra để lên mạng, mới biết đêm qua lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hiển nhiên đại đa số mọi người có lẽ chẳng tin, hay có lẽ chẳng không dám tin, phần lớn tiếng nói trên mạng đều lên án và chử mắng Lưu Nghĩa.

Trái tim Lương Thủ Sinh đập thình thịch, máu chảy xiết, mồ hôi nóng cuồn cuộn.

Họ không tin, còn cậu tin!! Vậy coi Thần là gì đây? Thần chân chính sao lại thế được, sao lại chia con người thành ba bảy loại, cái gì mà Apettp do trí tuệ và bộ não sáng tạo ra kia chứ. Đồ rác rưởi như Tằng Kiến nhìn chả có chút trí tuệ nào!

Tựa hồ cậu đã chờ điều này lâu lắm rồi. Cậu đứng dậy ngay lập tức, sải bước trở lại căng tin.

Tằng Kiến và lũ chó săn của hắn còn đang cười toe toét, dường như còn đang lấy Lương Thủ Sinh làm trò cười. Nhìn thấy Lương Thủ Sinh sải bước đi tới, chúng còn có chút ngoài ý muốn: “Mày...”

“Rầm!” Lương Thủ Sinh lật mâm cơm của hắn, mâm cơm úp lên mặt hắn, ngổn ngang một đống trên mặt.

Các sinh viên trong căng tin choáng váng.

Tằng Kiến nhảy ra khỏi ghế ngay lập tức, chùi đi thức ăn trên khuôn mặt mình: “Mày dám...”

“Tằng Kiến, mày thật hèn hạ! Mày là một tên trộm, mày đã đánh cắp bức tranh của tao! Tên trộm, rác rưởi. Đầu óc mày rỗng tuếch là thế thì có thứ gì bổ dưỡng trong đó đâu? Mày là đống rác rưởi, cả gia đình mày cũng là rác rưởi!” Lương Thủ Sinh chửi to, toàn bộ mọi ngóc ngách trong căng tin vẫn nghe thấy được giọng nói của cậu.

“Cậu ta… Cậu ta điên rồi phải không?”

“Không muốn sống?”

“Xong rồi...”

Các bạn cùng lớp hoảng sợ khôn cùng, có kẻ nhát gan đã chạy ra khỏi căng tin vì sợ bị liên lụy.

Tằng Kiến nhìn Lương Thủ Sinh, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng. Hắn gật nhẹ đầu, xoay người cầm lấy ghế dưới mông và đập về phía Lương Thủ Sinh chẳng nhẹ tay tí gì. Lương Thủ Sinh đã đoán được từ trước bèn nhanh chóng né tránh.

Tằng Kiến và đám chó săn đuổi theo Lương Thủ Sinh, vì lấy lòng Tằng Kiến mà đám bạn học khác ra tay ngăn cản, chẳng mấy chốc Lương Thủ Sinh đã bị bắt. Cậu bị đẩy ngã xuống đất, nhưng vẫn chửi đổng: “Tằng Kiến, mày có tội, tất cả tụi bây đều có tội. Chúa sẽ trừng phạt tụi bây, Chúa sẽ trừng phạt tụi bây!!”

“** má mày!” Tằng Kiến cầm ghế muốn lấy mạng Lương Thủ Sinh, thế là mạnh tay đập vào đầu cậu.

Người ngoài cuộc cho rằng đầu Lương Thủ Sinh sắp nở hoa bèn dời ánh mắt đi chỗ khác vì không đành lòng chứng kiến, nhưng tiếng vang cứ chậm chạp mãi chả truyền đến.

Họ mở mắt ra, phát hiện ra rằng toàn bộ mặt đất căng tin nổi lên những đường vân màu xanh lá cây kỳ lạ, bọn người Tằng Kiến giống như bị nhấn nút tạm dừng, chúng không kịp ngạc nhiên là ánh sáng đã bùng nổ, giống như lao ra khỏi mặt đất và nuốt chửng tất cả mọi người.

Mở mắt ra một lần nữa, họ xuất hiện trong không gian đen bí ẩn.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ: “Chào mừng đến với trò chơi thẩm phán, đến và chơi một trò chơi nào.”

...

Vào buổi sáng sớm, những người ăn uống thâu đêm trong biệt thự đang ngủ ngã trái ngã phải, có mỗi Codd rời giường đi pha trà.

Ôn Lily từ trên lầu đi xuống, thấy gã ngồi đó với một tách trà, bình chân như vại.

Cô nhớ tới đêm qua.

“Tôi?” Codd nhìn Ôn Lily, mỉm cười và cho hay, “Chuyện xưa của tôi không có gì để nói cả.”

“Dù sao cũng phải có lý do chứ, ý do khiến anh muốn lật đổ thế giới.”

“Không có lý do gì cả, chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.” Codd nheo mắt lại, “Tìm một số niềm vui ấy mà.”

Cô bé nhìn chằm chằm vào gã, cảm thấy rằng toàn thân trên dưới người này toàn là câu đố, bí ẩn lại có một sức hấp dẫn tiêng. Cô bé chẳng hỏi thêm, cảm thấy lý do của mọi người có khả năng giống hệt nhau. Cốt lõi của nó là bị áp bức bởi chế độ chủng tộc, mất đi người quan trọng, hoặc là bị tổn thương.

Cô thu sự tò mò đột ngột của mình, đi xuống.

“Chào buổi sáng, Lily.”

“Anh dậy sớm như vậy?”

“Bởi vì có khách.”

Ôn Lily đang nghi hoặc thì nghe tiếng chuông cửa bị bấm. Codd đi qua và mở màn hình giám sát, xuất hiện trên đó là Cô Ida và cấp dưới của cô.

“Đúng là đúng giờ.” Codd mở cửa.

Ida nhanh chóng bước vào, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tràn đầy vẻ người phụ nữ trưởng thành mạnh mẽ, đầy nét đẹp nam tính và gợi cảm. Ôn Lily lại cúi đầu nhìn mình một chút.

Ida: “Codd, thực hiện lời hứa của cậu đi.”

“Tất nhiên.” Codd đưa cái hộp đã chuẩn bị từ lâu.

Ida gấp rút mở ra và nhìn thấy chén vàng nằm bên trong. Cô có sắc mặt khó coi: “Đây là ý gì? Thứ tôi muốn là thẻ Quan Tài Linh Hồn! Cậu hứa sau khi kết thúc sẽ đưa thẻ này cho tôi, cậu đang đùa tôi sao?”

Ida nói xong là đám thủ hạ sau lưng cô đã nhao nhao lấy súng và thẻ bài.

Codd bất lực đành giải thích mọi thứ một lần nữa, không phải là gã không muốn đưa cho mà Quan Tài Linh Hồn đã bị phá hủy trong lúc phá hủy hệ thống Thiên Tử. Gã ném thẻ bị hỏng vào Ba Lô Của Schrodinger, kế đó lấy ra mới biến thành cái chén vàng.

“Thẻ bị hỏng coi như vô dụng, tôi tốt xấu gì cũng giúp cô đổi thành một cái chén vàng, là vàng nguyên chất đấy.” Ngón tay gã vào thành chén vàng, nghiêng tai lắng nghe.

Ida tức giận đến nỗi suýt nữa ụp cái chén này lên đầu Codd.

“Chúng ta đi!” Cô không thể làm gì Codd, dù sao thì người này thật sự đã phá hủy hệ thống Thiên Tử, nói cho cùng đã có ân với bọn họ.

Codd gọi cô: “Cô Ida, đến cũng đến rồi không bằng ngồi xuống uống một tách trà, chúng ta trò chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?”

“Hợp tác.”

Codd mời Ida tham gia cùng bọn gã, cùng nhau làm cách mạng. Ida là Nữ hoàng vũ khí, ngoài thẻ bài, cuộc cách mạng cần có vũ khí do con người sản xuất.

“A, tôi thấy anh muốn có không vũ khí.” Ida nhìn Codd như thể đang thấy gian thương.

“Tôi hứa một khi ai đó rút được Quan Tài Linh Hồn, cho dù đó là bên đối địch hay là phe ta, tôi sẽ tặng nó cho cô. Thời đại đang phát triển, Ida, không ai có thể lo mỗi thân mình bên trong thủy triều, cô cũng nên gia nhập vào một bên. Nếu không cuối cùng bất kể bên đó có giành chiến thắng hay không, cô cảm thấy bọn cô sẽ đối mặt với đãi ngộ gì?”

“Cậu đang uy hiếp tôi?”

“Tôi đang nói sự thật.” Nếu Ida là một người bình thường thì thôi, nhưng cô lại là một nhân vật có danh tiếng, có thế lực có vật tư mà lại không gia nhập bất kỳ bên nào. Cuối cùng dẫu có ai lên ngôi âu cô và người của mình sẽ bị xử lý.

Ida không trả lời mà dẫn người xoay lưng rời đi.

Ôn Lily đứng một lúc rồi đi đến đối diện Codd và ngồi xuống. Cô bé nhận trà của Codd, hỏi: “Cô ấy và cậu…”

“Trần Mặc.”

“Cô ấy và Trần Mặc là người yêu hồi trước?”

“Thiếu nữ Apetto cao quý và thiếu niên Mugan đê tiện rơi vào lưới tình. Thế là thiếu niên Mugan bị ném xuống hồ bơi, dìm đầu cho chết đuối. Bết nát nhất chính là chuyện này do gia đình cô gái Apetto đó làm.” Codd trả lời.

“...” Một chế độ chủng tộc chết dẫm.

...

Ida mang người rời đi với sự tức giận. Chiếc xe đi qua một quán trà sữa nhỏ, cô nhìn thấy một người thế là để cho xe dừng lại.

“Cha Xứ, ông đi một mình?” Ida đi qua, nhận thấy xung quanh và trên lầu đều có người cảnh giác nhìn sang, là người của Cha Xứ.

Một ông già ngồi trước quán trà sữa, cầm một ly trà sữa với vẻ mặt ngơ ngáo khiến Ida không khỏi hoài nghi liệu ông ấy có bị bệnh mất trí của người già không.

Cha Xứ lấy lại tinh thần, hút một ngụm trà sữa và cho hay: “Tôi đang tự hỏi rốt cuộc ‘Thần’ là thứ gì.”

“Ông lại dùng thẻ nghe đó nữa?”

“Cái này không có gì bất ngờ cả.”

Ai có thẻ đó mà nhịn đổi, không đi nghe tiếng nói của Thần chứ? Ngay cả khi dùng sinh mạng để lắng nghe, nhưng không phải bọn ông còn tận 2 tấm thẻ bài loại chữa trị à.

Thế là Cha Xứ không kìm được bèn sử dụng tấm thẻ nghe ấy. Ông ta lại cảm thấy thứ cảm giác độc đáo nọ. Tại nơi thật sâu thật sâu, ông ta nghe thấy một giọng nói bí ẩn:

“... Gừng... Hành lá... Mát xa toàn thân gà một chút... Muốn đi theo cọ cọ Tinh Tinh… cọ cọ…”

Ông ta ngã xuống đất với thất khiếu chảy máu, cấp dưới vội càng sử dụng hai thẻ chữa trị liên tiếp mới làm ông ta sống lại.

Ông ta một mực tự hỏi lỗ tai mình có vấn đề sao? Nếu không tại sao ông ta lại nghe thấy nội dung kỳ lạ như vậy tận hai lần?

“Tại sao cô ở đây? Uống trà sữa à?”, Cha Xứ hỏi.

Ida châm một điếu thuốc, từ chối trà sữa mà nói về việc tìm Codd. Cha Xứ gật đầu, uống hết trân châu trong cốc, ném nó vào thùng rác và đứng dậy nói lời tạm biệt với cô. Ida nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta, luôn cảm thấy bước chân của ông ta dần tăng tốc.

Mãi cho đến khi xe của Cha Xứ quay đầu ngay tại chỗ, Ida mới phản ứng lại.

“Kìa! Mau đuổi theo, bắt kịp chiếc xe đó!” Chiếc xe của Ida cũng quay đầu chạy như điên.

Cha: “Ha ha hahahaha, Quan Tài Linh Hồn là của tôi! Cậu Codd đáng yêu ơi, tôi tới đây!”

...

Cái bóng phủ lên áo choàng đen, đầy bí ẩn, nguy hiểm, khiến lòng người sinh nỗi kính sợ và sợ hãi.

Mở mắt ra, đám người đột nhiên thấy mình đang ở trong không gian này bị hù cho sợ, đồng thời đủ loại tin tức trên mạng tràn vào đầu họ.

Ma quỷ, Chân Thần, thẻ bài, thẩm phán…

Lương Thủ Sinh lại nhìn Giang Tinh Chước mà cảm động khôn cùng: “Chúa! Chúa đã nghe được giọng nói của con, Ngài nghe được giọng nói của con…”

Mặt Tằng Kiến trắng bệch, hắn đã nghe nói về nó nhiều lần nhưng vẫn thấy chả liên quan gì tới mình sất, nào ngờ được mình bị đặt ở loại địa phương này lại có cảm giác khủng khiếp như vậy. Đây là một cảm giác mà không có từ nào có thể mô tả nổi.

Lúc này hầu hết học sinh, nhân viên và giáo sư trong căng tin đều ở trên khán đài, trong sân xét xử chỉ có Lương Thủ Sinh, Tằng Kiến, 2 tên chó săn của Tằng Kiến, 3 sinh viên giúp Tằng Kiến ngăn Lương Thủ Sinh, cùng với vị giáo sư khuyên Lương Thủ Sinh nên thức thời.

Nói cách khác, Lương Thủ Sinh đối đầu 7 người. Điều này làm cho người bên Tằng Kiến thở phào nhẹ nhõm, bọn họ người đông thế mạnh, không đến mức chả đánh lại một mình Lương Thủ Sinh.

Giọng nói dịu dàng và bí ẩn dường như mang theo hơi thở tà ác phát ra từ miệng của sinh vật bí ẩn: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Do bên chiến thắng quyết định. Bây giờ bên có tội và bên vô tội đã vào vị trí, ai rút thẻ trước.”

“Tôi trước!”

“Tôi trước!”

“Tôi trước!”

“Tôi trước!”

Bốn âm thanh đồng thời vang lên thuộc về Tằng Kiến, giáo sư và giúp Tằng Kiến, 2 sinh viên đẩy Lương Thủ Sinh. Tằng Kiến là Apetto còn bọn họ là Gaye, đều lấy được hướng dẫn chơi trò chơi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới này sắp hết rồi ~ không có phần sau (cho hôm nay). Cậu Giang sẽ đi học yoga, một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ di chuyển được cơ ngực luôn!
Nhấn Mở Bình Luận