Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Tinh Chước đứng dậy từ chỗ ngồi, đi hai bước và suýt thì ngã xuống.
“Ha ha ha ha ha đường đi này, học sinh chuyển trường.” Nam sinh duỗi chân ngán người nói trong đê hèn. Người khác cũng hùa theo.
Giang Tinh Chước nghiêng đầu nhìn tên này một cái làm tóc bên trái trượt về phía sau, để lộ vết bỏng chiếm gần hết toàn bộ mặt trái, dữ tợn xấu xí. Những người bên trái thay nhau quay đầu đi chỗ khác.
“Này, nhỏ xấu xí, tại sao mày lại phớt lờ người khác? Đá chân tao đấy có biết không?” Thấy Giang Tinh Chước không có phản ứng, nam sinh nhíu mày khó chịu.
“Xin lỗi mau.” Một nữ sinh đang uống trà sữa bên cạnh nam sinh ra lệnh.
Mỗi lớp đều có người bị bắt nạt, Giang Tinh Chước rõ ràng chính là người mà bọn họ để mắt tới.
Giang Tinh Chước ngó lơ, thế là nữ sinh ném bình trà sữa lên lưng Giang Tinh Chước, nắp đậy không được chặt, cái bình bắn tung tóe và văng ra một phần vào lưng Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước khựng bước chân lại, đi về về phía những người đó.
Những người đó lộ biểu hiện như đã thành công.
Giang Tinh Chước khom lưng nhặt bình trà sữa trên mặt đất lên, đi qua.
“Mày là cái giống thần gì vậy?” Cô gái không hài lòng.
“Chỉ là thần của cặn bã mà thôi.” Giang Tinh Chước thản nhiên cho hay.
“Cái gì?”
Giang Tinh Chước đã đến trước mặt con nhỏ đó, trong tình huống không ai kịp phản ứng, cô nắm lấy tóc nữ sinh, kéo đầu nó ra tới trước mặt và rót trà sữa vào miệng nó.
Sức của Giang Tinh Chước rất lớn, mỗi một động tác đều tràn đầy sức mạnh và ổn định. Bất ngờ không kịp đề phòng, nữ sinh kia bị rót đến mức trong mũi toàn là trà sữa, cả người lấm lem không chịu nổi, điên cuồng giãy dụa nhưng không giãy ra được. May sao trà sữa chỉ còn lại một nửa chai, nên rất nhanh đã xong xuôi.
“... Mẹ kiếp!” Bọn nam sinh bị chấn động tới mức nhảy ra khỏi bàn.
Lúc này Giang Tinh Chước mới buông tóc nữ sinh ra, con nhỏ vẫn bịt mũi khó chịu và điên cuồng ho khan bên cạnh.
Giang Tinh Chước cởi áo khoác đồng phục trên người, cầm lấy áo khoác đồng phục của nữ sinh đặt trên lưng ghế và mặc vào, biểu hiện vẫn lãnh đạm như trước. Nhưng lại vì điều này đã khiến mọi người trong lớp im phăng phắc.
Giang Tinh Chước nói với nữ sinh kia: “Ngày mai giặt áo khoác của tôi cho sạch rồi trả lại cho tôi.”
Ngay sau đó cô đột nhiên nhấc chân lên, đạp về phía nam sinh ngán chân cô khi nãy, một cú một đạp đó có góc độ xảo quyệt khi đi ngay vào phía sau đầu gối theo đường chéo, nam sinh quỳ ngay xuống tại chỗ, đầu gối nặng nề đập xuống đất, một tiếng “cốp” vang lên.
“A! Má! Ui da… Ui da..”
“Lần sau lại ngáng chân tôi thử xem.” Giang Tinh Chước nhìn xuống nó.
Nam sinh nghe Giang Tinh Chước như thần, không dằn lòng được mà nuốt xuống lời nói thô tục trong miệng, thế mà trong lòng nó lại có cảm giác sợ hãi chân sẽ bị chặt đứt.
Mãi đến khi Giang Tinh Chước rời khỏi phòng vài giây rồi, phòng học yên tĩnh không tiếng động mới bị giọng nói miệng hùm gan sứa phá vỡ: “Thế chắc là biến thái rồi!”
“Dáng dấp đã xấu mà trái tim cũng xấu xí!”
“Tránh xa nó ra, thật khủng khiếp.”
“...”
Phát hiện Giang Tinh Chước là tên hung ác không sợ trời không sợ đất lòng trả thù rất mạnh, chúng chẳng dám đụng thô bạo vào Giang Tinh Chước nữa, thay vào đó chúng lại dùng cách xa lánh để thể hiện uy quyền. Nhưng ngay cả khi không có những người này, Giang Tinh Chước kết bạn rất khó. Vết sẹo trên mặt cô thật sự đáng sợ lắm, từ nhỏ chẳng có bao người bằng lòng làm bạn với cô, dẫu là miễn cưỡng làm bạn, cũng chả đi tới đâu được cả.
“Ăn cơm chung mà hết muốn ăn, nhất định phải ngồi bên phải nó, nếu không nhìn thấy một lần rồi là…” Trước kia cô đã từng nghe bạn bè nói ở sau lưng như vậy.
Khi Giang Tinh Chước khi chơi đùa với bạn bè, cô đụng phải cái bếp ở nhiệt độ cao làm phỏng mặt trái, hủy hoại dung mạo, thiên thần biến thành ác quỷ, cô bé được chào đón nhất ở nhà trẻ lại thành người bị xa lánh.
“Tinh Tinh!” Điền Hữu Hữu gọi to Giang Tinh Chước, chạy tới với cái tóc đuôi ngựa bay bay. Gương mặt xinh đẹp đầy ánh mặt trời kia khiến người ta chú ý, con nhỏ đi qua sẽ làm người ta không kìm lòng được mà ngoái đầu lại.
Điền Hữu Hữu ôm lấy cánh tay Giang Tinh Chước: “Hôm nay Tinh Tnh tới nhà tớ ăn cơm đi! Ba mang về rất nhiều cua lông từ công ty đó.”
“Không được.”
“Đi mà đi mà! Tớ còn muốn cậu dạy kèm bài tập về nhà sau bữa ăn nữa.”
“... Được rồi.”
Giang Tinh Chước cho rằng Điền Hữu Hữu chỉ mời mình mình, ngờ đâu con nhỏ còn mời vài người bạn cùng lớp làm cô giật nảy mình.
Từ nhỏ Giang Tinh Chước và Điền Hữu Hữu đã lớn lên cùng nhau nhưng mà không học chung trường trung học. Giang Tinh Chước mới chuyển qua và học cùng lớp với Điền Hữu Hữu mà thôi. Không giống như Giang Tinh Chước, Điền Hữu Hữu là nữ thần trường học, người thích con nhỏ không đếm xuể, lúc nào cũng vây quanh nó.
Giang Tinh Chước đứng dậy đi vệ sinh, vừa mới tới gần đã nghe thấy giọng nói bên trong.
“Sao mà Hữu Hữu lại có loại bạn này chứ, làm tớ sợ muốn chết.”
“Mặt phải là một Thiên Thần, mặt trái là ác quỷ. Vẫn đáng tiếc lắm.”
Giang Tinh Chước từ tấm bé đã nghe được vô số lần mấy lời thế này.
Điền Hữu Hữu và các bạn cùng lớp nói về chuyện trong lớp, nói về hội thao trường học, đủ đề tài hóng hớt. Song, dẫu là thế con nhỏ vẫn không quên Giang Tinh Chước, thỉnh thoảng lại đá sang cô để tránh cho cô rơi vào tình huống khó xử.
Ăn xong đồ ăn và dạy kèm cho Điền Hữu Hữu mấy đề bài, Giang Tinh Chước về nhà.
Một ngày bình thường cứ thế trôi qua.
Giấc khuya, Giang Tinh Chước bỗng nhiên bị một loại cảm giác kỳ lạ đánh thức. Cô ngẩng đầu, có một bóng đen đứng ở góc phòng cô thật lặng lẽ. Nếu là một cô nhóc bình thường âu đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ra từ lâu, ngay cả di chuyển mà cũng chẳng dám nhúc nhích.
Cái gì vậy? Giang Tinh Chước lập tức bật đèn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó.
“Tôi nghe được âm thanh của dục vọng, bị tác động nên đến.” Bóng đen phát ra giọng nam trầm thấp, giống như ác quỷ đang quyến rũ người phàm.
Giang Tinh Chước: “Dục vọng gì?”
Dường như bóng đen không nghĩ rằng ai đó sẽ hỏi câu hỏi này, nó khựng lại, rồi lơ luôn: “Rút thẻ không?”
“Không rút thì sao?” Giang Tinh Chước cẩn thận hỏi.
“Không rút… thì cũng không sao.”
“Vậy tôi sẽ rút.”
“... Tốt.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Tinh Chước cảm thấy giọng điệu của người thần bí này hình như có chút miễn cưỡng.
Bóng đen có thêm một cây gậy gỗ nhỏ trên tay, nó vẫy nhẹ nhàng, vòng xoáy sương trắng xoay tròn, từ vòng xoáy bay 10 thẻ phát sáng.
Đôi mắt Giang Tinh Chước có vẻ trợn to.
“Vui lòng lật thẻ của cô.”
Giang Tinh Chần chần chờ, đưa tay chạm vào một lá bài.
Thẻ bài xoay chuyển, để lộ thân thẻ trong suốt như đúc băng với hoa văn và từ ngữ bí ẩn trên đó.
Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm vào chữ trên đấy mà thấy có chút quái đản.
“Chúc mừng cô đã rút trúng một tấm Thuốc Phục Hồi. Sử dụng Thuốc Phục Hồi, có thể khôi phục 10% tổn thương thể chất.”
Thẻ bài biến thành ánh sáng rồi tiến vào trong cơ thể cô. Giang Tinh Chước cảm thấy mặt trái đang nóng lên, cô quay đầu về phía gương trên bàn, màu sắc vết sẹo dữ tợn bên trái gương đã nhạt hơn đôi chút, ít nhất không còn buồn nôn.
Được chữa khỏi?
“Xin vui lòng tiếp tục lật thẻ của cô.”
Trong đầu Giang Tinh Chước suy nghĩ ngàn chuyện nhưng trên mặt lại không biểu lộ, cứ tiếp tục lật thẻ bài.
Thẻ lật, cô rút ra một thẻ Đọc Tâm.
Thẻ thứ ba lật lên, cô rút một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ thứ tư lật lên, cô rút ra một thẻ trống.
Thẻ thứ năm lật lên, cô rút ra một thẻ Tàng Hình.
Thẻ thứ sáu lật lên, cô rút ra một thẻ Xuyên Thấu.
Thẻ thứ bảy, tám và chính đều là thẻ trống.
Còn lại thẻ bài cuối cùng, cho dù là Giang Tinh Chước cũng khó mà kìm lòng được, cô nín thở. Trò chơi này luôn mang lại cảm giác kích thích đánh bạc thế này.
Thẻ thứ mười lật…
“Chúc mừng cô đã rút thẻ sao chép SSR, hệ thống Chúa Tể. Sử dụng hệ thống này, cô có thể thu thập năng lượng tiêu cực mà cô tạo ra và thay đổi bản thân từ từ.”
Giang Tinh Chước cầm lá bài này: “Vận may của tôi không tệ, rút được không ít thứ tốt.”
“Thật vậy. Điều này chứng tỏ dục vọng trong lòng cô rât mãnh liệt.”
“Tôi rút những lá bài này có liên quan đến dục vọng trong lòng mình?”
“Đúng vậy.”
“Tôi có thể tiếp tục rút thẻ không?”
“Tất nhiên có thể, nhưng phải trả một cái giá, một bộ 1,000 vạn.”
“Nhưng làm thế nào mới có thể tìm anh để rút thẻ?”
“Khi cô gọi tôi trong nội tâm?”
“Tôi gọi anh là gì?”
“Chúa.”
“Hiểu rồi.”
Bóng đen biến mất trong không khí hệt như lúc anh ta đột nhiên xuất hiện.
Giang Tinh Chước ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào mấy thẻ bài trên tay. Những lá bài này có liên quan đến dục vọng trong nội tâm cô?
Trời ạ, Giang Tinh Chước đã cảm nhận được sự kỳ diệu của những lá bài này.
Tiếng nói của tất cả mọi người cô nhìn thấy ở trường sẽ đi vào tai cô.
[Mắc ói.]
[Vết sẹo thật buồn nôn]
[Cậu ấy tính làm gì mình?]
[Mắc ói.]
[Mắc ói.]
[...]
Cô gặp Điền Hữu Hữu.
[Hôm nay cũng dùng Giang Tinh Chước làm nổi bật vẻ đẹp thiện lương của mình. Khi còn bé đẩy nó vì mình bất cẩn nhưng may là nhờ có thế, bằng không hôm nay người đẹp nhất sẽ không phải là mình… Nhưng mà ghê tởm thật, gặp bao nhiêu lần rồi mà vẫn không quen.]
Nếu không nhờ thẻ Đọc Tâm, Giang Tinh Chước không biết dưới dung mạo ngọt ngào của Điền Hữu Hữu lại là ý nghĩ này.
Sau khi có thẻ Đọc Tâm, cô cảm nhận được nhiều ác ý hơn, vô số mũi tên ngầm bắn vào cô đủ để xuyên thủng một trái tim làm bằng sắt thép, đồng thời còn phá nó cho nát bét.
Mà khi hệ thống Chúa Tể hấp thụ những cảm xúc tiêu cực mà đám người trước đó có ý bắt nạt cô phát ra, Giang Tinh Chước cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, thị lực tốt hơn.
Thông qua văn phòng hiệu trưởng, thẻ Xuyên Thấu cho cô phát hiện ra hiệu trưởng và một giáo viên đã kết hôn đang mưa nắng thất thường.
Hầu như con người của thế giới này chẳng có bí mật gì đối với cô. Để có được 1,000 vạn rút thẻ một lần nữa là một điều dễ dàng như thế nào. Này thì tống tiền, trộm cắp, cờ bạc hoặc buôn bán thông tin, có vô số biện pháp.
Bóng đen trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Giang Tinh Chước, cho dù con người tốt bụng tới đâu, hễ gặp thẻ chắc chắn sẽ bị thay đổi, có thể là đột nhiên xấu đi, cũng có thể muốn đóng vai siêu anh hùng. Song, họ nào biết một khi bị thẻ bài ảnh hưởng, dẫu có là thiện là ác, cuối cùng sẽ đi theo cùng một con đường:
Rút thẻ liên tục, vĩnh viễn không hài lòng, rơi vào vòng xoáy tham lam muốn gom thẻ. Dù cho nỗi tham lam này bắt nguồn từ tình yêu hoặc từ anh ta, cuối cùng họ cũng chết đuối hết bên trong.
Từ lâu Giang Tinh Chước đã thấy con đường này hiện ra rõ ràng. Có điều thế giới của cô không sụp đổ bởi vì cô đã đặt cho những người đó một từ khóa không thể phá được gọi là “đức tin”.
Bây giờ, từ khi còn nhỏ mà cô đã cảm thấy ý ác vô tận trước cô, đồng thời cũng tìm ra con đường này, quả táo quyến rũ tỏa ra mùi thơm lả lướt.
Giang Tinh Chước cúp học, ngang nhiên rời khỏi trường.
“Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?” Bóng đen chờ mong thăm dò, nhìn chằm chằm như biết tuốt.
Giang Tinh Chước đến đồn cảnh sát.
“Em gái ơi, có chuyện gì không?” Nữ cảnh sát dịu dàng hỏi.
Giang Tinh Chước cầm thẻ trong túi ra: “Báo cảnh sát ạ.”