Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sự tồn tại của Chúa Tể gây ra một cơn bão trên toàn thế giới, nước Z trở thành trung tâm của cơn bão, bị mặc định là sứ giả của Chúa Tể, trở thành một quốc gia bị chú ý mỗi giờ mỗi phút trên toàn thế giới.
Lúc này bên trong quốc gia ấy, nhà thờ đã được xây dựng. Để nó hình thành càng sớm càng tốt, họ còn dùng một số thẻ bài có ích, chẳng hạn như có tín đồ rút ra thẻ đất sụt thế là trong vòng chưa đầy hai giờ là có thể hoàn thành công việc nền tản. Tín đồ rút ra được thẻ này được mấy tín đồ khác hâm mộ không thôi, việc này vinh quang cỡ nào trời. Nhà thờ đầu tiên của Chúa Tể được người này xây nền tảng đó. Chuyện làm rạng rỡ tổ tông xứng đáng được khoe khoang tới mấy đời!
Khắp phố lớn ngõ nhỏ có thể tìm thấy các tín đồ mặc áo choàng có mũ trùm đỏ, tổ chức đã được thành hình với quy mô đơn giản. Hướng Huyền, người đã chuyển từ một nhà y học thành CEO của tổ chức thần giáo, ngoài việc chỉ huy nhân viên thành lập các trang ωeb quốc tế, anh còn sắp xếp cho các tín đồ trung thành vào mấy quốc gia khác nhau để truyền giáo.
Phải nói rằng đạt được sự hòa giải và hợp tác với các thế lực bên ngoài bức tường là một quyết định khá chính xác của Chính phủ.
Bên trong nhà thờ yên tĩnh là một mảng màu đỏ, các tín đồ cúi xuống cầu nguyện với đủ hết nam nữ già trẻ.
Trong đó có mấy người đàn ông cường tráng và cao lớn có vẻ mặt xanh xao, khóe mắt còn dính ghèn chưa kịp rửa sạch, có thể thấy rằng họ chưa tỉnh ngủ là đã bị kéo khỏi giường.
“Tao không ngờ được chúng ta rơi xuống cái dạng này.” Giọng một người trong đó chảy ra khỏi kẽ răng, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Một người đàn ông khác cẩn thận nhìn quanh quất bốn phía vì sợ bị chú ý: “Đến cùng thì Ông Chủ đã đi đâu rồi, chả lẽ chúng ta cứ uất ức như vậy hoài?”
Bọn họ chính là băng nhóm tội phạm trước đây làm trò lừa người khác làm tín đồ Chúa Tể. Là cái nhóm tội phạm chờ tín đồ chân chính thành kính triệu hồi ra hồ chứa thẻ để lấy thẻ bài, chúng nghĩ biện pháp lừa thẻ bài khỏi tay người đó. Từ đầu hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện nhóm người Hướng Cầm An Duệ kia mạnh hơn bọn chúng nhiều lắm, thậm chí còn có Chính phủ ủng hộ, thế là họ lập tức trở thành tổ chức chính thức và hợp nhất hết tất cả tín đồ. Bọn chúng còn chưa kiếm được món hời to là đã biến thành cái lợi cho người khác hưởng, hơn nữa còn không dám tùy tiện để lộ thân phận bởi vì đã có rất nhiều tên đồng đảng đã bị bắt.
Môi trường sống của chúng trở nên ác liệt hơn.
Còn có một số đồng đảng làm bộ giả vờ trở thành tín đồ chân chính, cả tà quy chính, mỗi ngày cứ bày ra bộ dáng cha xứ. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người ẩn nhẫn, bọn họ làm khùng làm điên bên ngoài vòng pháp luật đã quen, bản chất tà ác từ trong nôi, càng bị áp chế càng phẫn nộ, thậm chí còn hận sự xuất hiện của Giang Tinh Chước. Dạng người cảm thấy thế chẳng phải là số ít.
Bản thân họ không còn cách nào, chỉ đành chờ mong Ông Chủ chỉ cho họ một con đường rõ ràng.
Họ không phải chờ đợi quá lâu, tại giấc đêm một ngày nào đó, họ nhận được một cuộc gọi từ Ông Chủ.
...
Thẻ nhẹ nhàng xoay ở đầu ngón tay, Bạch Vũ nhìn nó khi ngồi ở sảnh nhà tang lễ với khuôn mặt chả có biểu hiện gì.
Cô ấy nghĩ cho y tấm thẻ này, làm ơn với y thì sẽ làm y đặt xuống mối hận thù của mình và khóc lóc biết ơn sự xuất hiện của cô? Chắc chắn cô nàng không ngờ được thẻ này cho phép y ngủ, nhưng cũng làm cho y bắt đầu nằm mơ. Y liên tục nhớ lại tất cả mọi thứ trong quá khứ đến nỗi mỗi khi thức dậy, trong lòng y càng thêm khắc sâu lòng hận thù.
Y hít một hơi thật sâu, đôi mắt cứ thế nhìn thẳng về phía trước hệt nhìn thấu hư không, nhìn thấy một chỗ thật xa.
20 năm trước, Lò Giết Mổ xuất hiện lần đầu tiên vào nửa năm nọ.
Máy móc bỗng nhiên vang lên lúc nửa đêm đã đánh thức gia đình đang ngủ say.
“Thần, phép màu của Thần? Đây là phép màu của Thần?!” Chính hai vợ chồng cũng không thể tin được. Sinh vật trên đó hiển thị từ trường khác với tất cả các sinh vật sống trên trái đất đã xuất hiện. Chẳng qua phép lạ này xuất hiện trong một thời gian rất ngắn, chưa kịp làm người ta hăng hái được hai phút là đó biến mất tăm, nhanh đến nỗi làm họ nghi ngờ có phải mình năm mơ rồi chăng.
Ngày hôm sau, thông qua tin tức, họ biết rằng đêm qua ở khu vực phía Tây xuất hiện một trận động đất lớn, địa điểm trùng khớp với vị trí máy móc phát hiện từ trường đặc thù đêm qua. Cha Bạch ngay lập tức liên lạc với bạn bè của mình và biết được rằng tất cả các máy ghi chép địa chấn đã không dự đoán trước được trận động đất. Trận động đất này xảy ra rất đột ngột, trái với các quy luật được con người biết đến.
Trong một đoạn thời gian sau đó, trên phạm vi toàn thế giới, máy móc nhận được những từ trường đặc thù. Mỗi khi chúng xuất hiện là sẽ mang đến các loại thảm họa thiên tai, chẳng có dụng cụ khoa học của con người có thể nhận được tín hiệu từ trước.
“Có lẽ... Không phải là Thần.” Vẻ mặt cha Bạch nghiêm túc: “Thần tuyệt đối sẽ không làm chuyện không quang minh lỗi lạc như thế. Nếu muốn phán xét thế nhân hay trừng phạt thế nhân, nhất định Ngài sẽ gióng trống khua chiêng thông báo chứ không phải tiến hành lén lút như vậy.”
Mẹ đồng ý với lời nói của cha, mà y thì nhì vào ánh mắt kiên định của cha mẹ thì cũng tin rằng đấy không do Thần làm.
Họ tìm tới chỗ bạn bè của mình và long trọng thông báo: “Có những sinh vật khủng khiếp xuất hiện trong thế giới hiện tại của chúng ta, nó sẽ mang lại cho chúng ta một thảm họa khủng khiếp. Chúng ta phải tìm cách để tìm một lối thoát mới cho nhân loại.”
Ban đầu bạn bè nghe được thiết bị của hai người phát hiện ra mấy lần biến động khi thảm họa xảy ra thì còn vui mừng lắm, nghĩ rằng thông qua máy này sẽ biết lý do tại sao máy của họ thất bại, chứ họ chẳng muốn nghe những lời lải nhải thần thánh này một lần nữa.
“Anh bạn tôi ơi, lúc này đã là lúc nào rồi mà anh còn rãnh rỗi đi nói mấy lời này. Anh rảnh nhưng tụi này thì đang bận đấy.”
“Chúng tôi không có lừa cậu, tôi nói cho cậu biết máy đó chỉ có thể phát hiện từ trường của các sinh vật sống! Đó không phải là thứ gì bậy mà mà chính là thứ do vật sống mang lại…”
“Chúng ta làm khoa học, nói chuyện làm việc cũng phải dựa vào khoa học một chút đi.”
“Mắc cái gì mà thứ này không khoa học? Công nhận sự tồn tại của sinh vật ngoài hành tinh mà sao không công nhận sự tồn tại của quỷ thần?”
“Anh cứ gửi máy dò của mình đến cho chúng tôi nghiên cứu, chúng tôi nghĩ rằng những thảm họa này do sự thay đổi từ lực hấp dẫn gây ra bởi chuyển động của mấy hành tinh ngoài không gian...”
Mới đầu những thảm họa đó không được mấy người chú ý, con người gặp phải một số thảm họa lớn và nhỏ hàng năm. Dù cho lần này không thể phát hiện từ trước nhưng cũng chẳng để cho người ta liên tưởng đến chuyện quỷ thần. Ai nấy đều cho rằng hai vợ chồng này làm nhiều quá mà điên rồi khi biến thảm họa phát hiện do máy móc thành dấu vết của Thần. Hai vợ chồng vấp phải trắc trở bốn phía, không ai chịu nghe họ nói thêm vài câu.
Bản thân hai người là nhà khoa học mà không tôn trọng khoa học đã làm họ không được chào đón trong giới khoa học.
Tại thời điểm này, một phương tiện truyền thông tin tức ngửi thấy mùi câu vieω bèn chặn hai người đang ủ rũ cúi đầu đấy. Hai vợ chồng say mê khoa học và thần học, tính thì ngây thơ và lãng mạn, thế là còn cho rằng sẽ truyền ra ngoài chân tướng nhằm cảnh báo thế giới thông qua các phương tiện truyền thông thật. Thế nhưng họ chẳng nghĩ tới sau khi cuộc phỏng vấn được phát hành thì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
[Đây chính là nhà khoa học tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng?]
[Ngưỡng đi làm nhà khoa học trong những năm này thấp như vậy à?]
[Lợi dụng sự nổi tiếng để làm mình phất lên à, điên rồi chăng?]
[Họ giống mấy chuyên gia lừa người già mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe á.]
[Ha ha ha ha ha ha, con mẹ nó chứ, mắc cười ghê.]
Trên mạng toàn là lời chế giễu và chửi rủa và thậm chí nó còn leo lên hot search trong một ngày, ngay cả hàng xóm ở quê nhà cũng nhìn họ bằng những ánh mắt kỳ dị.
Vì muốn ăn theo lượt vieω mà các kênh truyền thông khác tuôn tới như ong vỡ tổ. Cặp vợ chồng muốn giải thích rằng không phải họ muốn nổi tiếng hay nói mò nên một lần nữa chấp nhận một cuộc phỏng vấn, thậm chí còn để mấy phóng viên quay lại máy móc. Tình cờ cái máy phát hiện từ trường bất thường, họ nghĩ rằng mình có thể nhân cơ hội để xác minh lời nói của họ.
Tuy nhiên lần này ngay vị trí của từ trường bất thường lại chẳng tai nạn nào xảy ra. Lần này ngay cả khi nó có thể phát hiện thảm họa mà các máy khác không thể thấy được thì nó không còn được chứng minh nữa.
[Sự thật chứng minh, thật sự đúng là vợ chồng vọng tưởng.]
[Không hiểu loại tin tức ngớ ngẩn này có cái gì tốt để lên hot search, tất cả mọi người nhàn rỗi đến nỗi cho đồ đần sự chú ý như vậy sao?]
[Còn muốn giải thích nữa, trên thế giới này nếu thật sự có thần thì họ cũng không thiên vị mấy người đâu!]
[Im đi, đã là thời đại nào mà còn mê tín dị đoan phong kiến?]
Trên mạng có rất nhiều tin tức kỳ lạ, những lời nói kỳ lạ càng không ít. Nguyên bản cặp vợ chồng họ Bạch gây ra chuyện cười thế này thì chờ chưa đến hết hai ba ngày sau là mọi người cũng ném nó ra khỏi đầu, không ai chú ý nữa; đồng thời vợ chồng họ cũng rơi vào hoang mang vì chỗ có từ trường bất thường không còn xảy ra tai họa nữa, thế rồi họ chẳng còn phát biểu. Theo lý thuyết thì trò đùa này sẽ qua đi rất nhanh.
Nhưng chưa một ai ngờ được mọi thứ sẽ biến thành dạng này.
“Này, tụi bây trả lại mạng sống của con gái tao đi!” Một nhóm người lạ đột nhiên gõ cửa nhà họ.
“Các anh là ai?”
“Trả lại mạng cho con gái tao! Con gái tao nghe mấy lời chó má của của tụi bây nên mới tự sát. Trả mạng cho con gái tao mau! Đứa con gái tội nghiệp của tao! Hu hu hu hu.”
“Không muốn tụi tao làm lớn chuyện thì bồi thường tiền đi!”
Nghe nói cô gái tự sát có bệnh tâm thần từ đầu, vì đọc các cuộc phỏng vấn của họ mà một miệng lầm bẩm ma quỷ rồi sau đó đột nhiên nhảy lầu tự tử, thậm chí còn để lại lời thư trăn trối là cô ta muốn đi đến vòng tay của Thần. Họ nghĩ rằng gia đình họ Bạch nên chịu trách nhiệm về chuyện này khi bồi thường thiệt hại cho họ. Cũng không biết có phải họ nghĩ rằng mấy nhà khoa học sẽ có nhiều tiền hay không mà cứ thế há miệng ngậm thật to, đòi bồi thường năm trăm vạn.
Nhưng nhà họ Bạch nghèo đến mức sắp đói tới nơi, lấy đâu ra nhiều tiền bồi thường như vậy, người nhà này mặc kệ, thế là chuyện lùm xùm này lên mạng. Ban đầu cư dân mạng coi người nhà họ Bạch là khỉ nên cứ như xem kịch, nhưng bấy giờ có mạng người tham gia vào thì tính chất đã thay đổi.
[Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cặp vợ chồng này đang bịa đặt tin đồn nhảm?]
[Đang làm thế rồi! Đã đến lúc phải trừng trị mấy người bịa đặt. Có người nói là ai tin là đồ ngu, thế thì chả phải đứa ngốc đã tin rồi à? Nhưng mạng của kẻ ngốc không phải là mạng sao? Có kẻ bị ảnh hưởng nên tự sát đấy?]
[Làm thế này rồi mà vẫn còn là nhà khoa học à?]
[Gia đình này có lừa tiền người ta không đó?]
[Giết con gái mình để đi lừa tiền á?]
Rồi thì đề cập đến đến sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, rồi về một mạng người mà một gia đình cứ mãi cãi nhau, sự tình náo loạn vô cùng khó coi. Dù đến cùng cảnh sát đã xác định rằng gia đình này thực sự muốn lừa tiền bèn dỗ dành con gái bị bệnh tâm thần nhảy lầu tự tử, nhưng vợ chồng nhà họ Bạch vẫn trở thành một trò đùa, trường học thu hồi bằng tốt nghiệp của cặp vợ chồng, công việc ban đầu cũng bị mất, chủ nhà thuê đuổi họ ra khỏi nhà.
Đồng thời cũng có rất nhiều người chỉ nghe lời đồn để hóng chuyện chứ có hiểu gót đầu thế nào.
“Tôi nghe nói đó là con trai của kẻ giết người.”
“Hả? Kẻ giết người! Thật sao?”
“Thật đấy, ồn ào lớn lắm, chị không xem trong nhóm cha mẹ à?”
“Thế thì giữ con tránh xa nó một chút! Không chừng từ trong gen đã xấu rồi…”
Y đi ra khỏi trường và nghe mấy bậc phụ huynh chỉ trỏ ở cổng.
“Này, nghe nói mày là con trai của người điên à?” Học sinh lớp 12 không quen biết đột nhiên chặn đường của y, “Cha mẹ mày điên thì có phải mày cũng điên luôn không?”
“Hỏi mày đó, mày câm hay điếc rồi?”
“Có phải mày cũng tin vào Thần không? Vậy mày nói coi, nếu như giờ tụi tao đánh mày thì Thần có hiện ra cứu mày không?”
Cậu bé bị bạo lực học đường đã không nhận được sự giúp đỡ của Thần và trở về nhà với đầy vết thương tích. Cậu đối mặt với khuôn mặt đầy hối tiếc của cha mẹ, hỏi: “Thực sự có Thần?”
“Có. Con phải tin rằng vũ trụ lớn như vậy, tại sao chỉ có con người là sinh vật thông minh? Tại sao từ xưa tới nay có người thề mình đã nhìn thấy quỷ và có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích được? Sự kết thúc của khoa học phải là thần học, Thần nhất định tồn tại.
Y gật đầu, hoàn toàn tin tưởng cha mẹ mình như mọi khi.
Để chứng minh cho con trai rằng họ không nói dối, họ đã tìm thấy một cơ hội. Cái máy đã lại phát hiện ra từ trường đó một lần nữa mà nó càng thêm mãnh liệt so với dĩ vãng, cứ thế mà chẳng tiêu tan trong thời gian dài.
Họ vội vã đến đó, đồng thời còn gọi cho tất cả bạn bè nhằm thông báo chuyện này.
“Tôi nói cho mấy cậu biết lần từ trường lần này vô cùng mạnh mẽ, có thể sẽ có thảm họa xảy ra. Tôi thấy nên chuẩn bị cho thật tốt đề phòng có chuyện.”
“Có thảm họa xảy ra mà mấy anh chị còn chạy qua đó làm gì nữa?”
“Chúng tôi mang theo máy móc, muốn tiếp xúc gần gũi với từ trường để xem có thu hoạch gì mới hay không.”
“... Biết rồi, cúp máy đây.” Người bạn cúp điện thoại lườm một cái, đồng nghiệp hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra thì anh ta bảo: “Vợ chồng nhà họ Bạch lại bị bệnh.”
Họ cũng biết rằng không có nhiều người tin họ cho nên họ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, từ các nhà khoa học đến các thành viên của Chính phủ vì nghĩ rằng ít nhiều sẽ có người quan tâm, thế mà chẳng ngờ được không có ai tin họ.
Từ trường xuất hiện ở phía Tây thành phố V, họ đi suốt đêm mới tới rồi mang theo thiết bị leo lên núi. Họ cho rằng ngọn núi này khá xa từ trường, nếu có động đất thì ngọn núi sẽ không sụp đổ, là một khu vực an toàn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, thảm họa xảy ra lần này vượt ra ngoài trí tưởng tượng của tất cả con người. Bầu trời nứt ra một khe hở rồi từ đó rơi xuống ánh sáng màu xanh lá cây kỳ lạ tạo thành một Lò Giết Mổ, một con quái vật hình người khổng lồ xuất hiện.
Hoàn toàn chẳng có sự chuẩn bị gì, thành phố V bị thương nặng, các tòa nhà bị đụng là ngã như đậu hũ, mọi người la hét chạy trốn, hàng trăm vụ tai nạn xe hơi xảy ra cùng một lúc trên đường.
Mọi người trên khắp thế giới chấn động, người nhận được điện thoại của vợ chồng nhà họ Bạch trợn mắt há hốc mồm, dĩ nhiên chuyện bọn họ nói là thật!
Ba người nhà họ Bạch cũng liều mạng chạy trốn, bọn họ vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Nhìn kìa! Chúng ta đúng rồi! Con trai, bố mẹ con nói đúng! Dạng sinh vật này tồn tại thì con nói Thần không có thật à? Đừng sợ, có Thần trên thế giới này! Thần sẽ bảo vệ chúng ta, nếu như con sợ thì hãy cầu nguyện với thần!”
Chiếc xe đột nhiên bị đụng trúng rồi lật, Bạch Vũ không còn biết gì, y đã bất tỉnh.
Y bị đánh thức bởi những rung động và âm thanh khi chiếc xe bị xé mở. Y mở mắt ra và thấy mình đang ở giữa không trung, chiếc xe bị chia thành hai nửa, ghế lái và ghế phụ lái ở bên tay trái của con quái vật, trong khi vị trí ghế sau nằm trên tay phải của nó. Y đang ở trên tay phải của con quái vật.
Y thấy con quái vật nắm lấy nửa đầu của chiếc xe rồi mở miệng như cái chậu máu, nó lắc phần đó, cố gắng đổ thức ăn bên trong ra.
Đầu óc y trống rỗng, cứ thế nhìn chằm chằm vào cha mẹ nằm bên đó đồng thời vô thức cầu nguyện với Thần, cầu xin Ngài cứu cha mẹ. Cũng không biết có phải vì cầu nguyện có tác dụng hay không mà con quái vật lắc tới lui hồi lâu mà vẫn chưa đổ cha mẹ y ra được. Nhưng ngay sau đó, con quái vật mất kiên nhẫn, nó dùng răng cắn vỡ kính chắn gió, đoạn, đưa miệng vào tìm tòi. Trong hoảng loạn, dường như y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cha mẹ mình.
Con quái vật ngẩng đầu lên một lần nữa, y thấy hai cơ thể bị cắn, một người thì bị cắn một nửa, người còn lại bị cắn mắt cá chân. Người bị cắn mắt cá chân là mẹ y, bà đang nhìn y đầy hoảng loạn và bất lực, miệng thì ngập ngừng như thể muốn nói với y điều gì. Giây tiếp theo, bà bị con quái vật hút vào miệng.
Làm sao y sống sót trong miệng quái vậy? Không phải là Thần đã cứu y, y nhặt một cái rìu nhỏ bên chân, ngay lúc nó há miệng và vươn về phía y, y dùng hết sức chặt miệng con quái vật nhiều lần. Đoạn, y cởi dây an toàn và nhảy xuống khi nó đau đớn né tránh. Y may mắn vô cùng khi không rơi thẳng xuống đất mà lại nện vào cái giường nhún của sân chơi. Vẫn còn một lớp xốp dày bên dưới lưới có độ nảy đàn hồi cao nên dù toàn thân vẫn bị gãy xương, suýt nữa là bại liệt, song, y đã may mắn sống sót.
Có Thần thực sự trên thế giới này không? Không, Thần chỉ là nhân vật tưởng tượng của con người, cái gọi là cầu nguyện cũng chỉ là một hành động vô ích huyễn tưởng sẽ được người khác cứu vớt.
Các tín đồ của Chúa Tể nghĩ rằng cô ấy là một vị thần, giả sử cô ấy thực sự là thần, sinh vật này không phải là dạng mà con người tưởng tượng ra được. Như vậy vắng mặt trong 20 năm mà giờ mới xuất hiện là một hành vi thất bại, không xứng đáng với niềm tin của con người.
Y đứng dậy, nhấc điện thoại lên, liên lạc với cấp dưới mà y đã không nói chuyện trong một thời gian dài.
...
Ngay sau đó, một bài báo có tựa đề “Mục đích của Thần” được tung lên tất cả các máy tính và điện thoại di động trên toàn thế giới bằng kỹ thuật siêu cao của hacker, nó đã lọt vào mắt của tất cả mọi người trên thế giới.
Tác giả của bài viết này nghĩ rằng mục đích của Chúa Tể đến thế giới này là không trong sáng và là một vị thần vô cùng thất bại, cũng giống như công lý đến muộn không phải là công lý. Trong 20 năm này, bao nhiêu người đã chết nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, giờ đây lại xuất hiện nhưng lại mang tới thẻ bài làm cho xã hội hỗn loạn hơn, sẽ càng có nhiều người chết hơn…
Bài viết có tính xúi giục rất cao đã gây ra cuộc tranh luận trên toàn thế giới, đặc biệt là khi tác giả sẵn sàng sử dụng cuộc sống của chính mình làm thử nghiệm để chứng minh rằng Chúa Tể có thực sự là Thần mà họ nghĩ, có giết chết anh ta vì lời nói của mình thật không.
Nhân tính phức tạp, sau khi bài viết này được tung ra nó đã truyền cảm hứng cho nhiều người mất gia đình và người mình yêu thương trong 20 năm này, những người bất mãn với Chúa Tể. Họ cho rằng dù cô có là Thần thì cũng là một vị thần thất bại, không xứng đáng được nhận yêu thương và tín ngưỡng của con người.
Một số người ban đầu đã có năng lượng tiêu cực đầy người, hy vọng thế giới này sẽ bị phá hủy, nhân loại cứ thế mà diệt vong mà sự xuất hiện của Giang Tinh Chước làm cho hy vọng của họ tan vỡ. Do đó họ cũng sinh ra bất mãn với Giang Tinh Chước.
Chớ nói chi đến nhiều người muốn rút thẻ nhưng không đủ tiền, cứ thế trơ mắt nhìn người khác có được thẻ bài là lập tức giẫm họ dưới chân. Họ không chiếm được thứ đó thì chỉ hy vọng rằng những điều tốt đẹp không tồn tại.
Thế giới nhanh chóng chia thành ba phe cánh, một là phe là tín ngưỡng, một phe là Chống Thần và một phe trung lập – chúng tôi thây kệ Thần tốt hay xấu và có mục đích gì, chúng tôi chỉ cần thẻ bài.
Các tín đồ do nhóm Hướng Cầm cầm đầu tức giận khôn cùng, ước gì có thể kéo người xuất bản bài viết ra ngoài rồi dùng roi quất. Song, tên này rất xảo quyệt, nếu hắn chết chẳng phải là sẽ chứng minh được với thế giới rằng hắn nói đúng, rằng Chúa Tể không phải là Thần thật, mục đích giáng xuống của cô không trong sáng? Thậm chí không chỉ không thể giết hắn mà còn phải bảo vệ hắn khỏi bị giết, nếu không cái xô nước bẩn này sẽ tạt lên người Chúa của họ, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Rốt cuộc thằng khốn này là ai!”
“Còn có thể là ai, không phải đáp án rất rõ ràng sao?”
“A a a a a a a a, ta giết y! Đồ phản bội, Chúa gặp y, tặng thẻ cho y mà y dám vu khống Ngài, giết y và giết y.” Hướng Cầm điên cuồng cào tóc, hai má bị chính cô cào thành vết thương nhẹ, thoạt nhìn vô cùng cuồng loạn.
Hướng Huyền: “Bình tĩnh một chút, người này không thể chết ngay bây giờ.”
Sắc mặt Trương Hoài Lâm nặng nề: “Giết hắn, chiếm tài khoản của hắn làm của riêng, lại giả vờ hắn còn sống mà phát biểu.”
Tô Nại: “Tôi khuyên mấy cô cậu đừng có làm như vậy, chắc chắn Ông Chủ có hậu chiêu. Ý chừng y đang chờ mấy người làm như thế đấy.”
“Rốt cuộc người này là ai? Tại sao y lại làm điều này?” Người bình thường sẽ sợ hãi những sinh vật như Chúa Tể, ngay cả khi có bất mãn trong lòng cũng chẳng dám thốt ra khỏi miệng. Thế mà người này lại tạo ra cục diện lớn như thế, giống như đang thực hiện một cuộc tấn công tự sát.
Tô Nại đưa cho họ một phần tài liệu: “Đó cũng là bởi vì y đã gặp Chúa Tể làm lộ ra nên tôi mới điều tra được. Ông Chủ có tên thật là Bạch Vũ, cha mẹ từng là trò cười trong giới khoa học khi tận sức tìm kiếm dấu vết của Thần, đồng thời còn tuyên bố đã phát minh ra công cụ có thể tìm thấy Thần. Tôi nghĩ rằng phát minh của họ là sáng chế của thế kỷ nên ngày ấy Bạch Vũ mới tìm được dấu vết của Chúa Tể.”
Đáng tiếc lúc đó chẳng ai tin bọn họ. Nếu người đương thời lúc đó tin tưởng thì tấn bi kịch của cha mẹ Bạch Vũ sẽ không xảy ra, có lẽ 20 năm sau, thế giới sẽ không như vậy.
Họ lật qua các tài liệu và sắc mặt nhanh chóng chuyển sang phức tạp, Hướng Cầm cả giận: “Những điều này có liên quan gì đến Chúa? Y muốn trả thù xã hội mới phải, không có bằng chứng, y dựa vào đâu để vu khống Chúa?”
Tô Nại im lặng hồi lâu mới cho hay: “Có lẽ bởi vì y là con người.”
Nhưng không thể không nói, Ông Chủ Bạch Vũ thông minh như ma quỷ, trước kia y chẳng để lộ chuyện này ra ngoài ánh sáng vì một khi bị phát hiện sẽ bị Chính phủ bắt giữ. Song, giờ đây y đi đường hoàng ngông nghênh trên đường mà bọn họ chẳng thể bắt giữ y, bằng không đám nước bẩn này sẽ bị hất lên người Giang Tinh Chước; ai bảo hiện nay trong Chính phủ toàn là tín đồ của Chúa tể là sự thật được thế giới công nhận.
Y đã biến bàn cờ này thành bàn cờ giữa con người và Thần, trở thành một điều mà pháp luật và công lý không thể can thiệp. Họ dám ra tay với y thì chẳng cần nhìn phía Hướng Cầm đang la hét giết người bây giờ, cô sẽ là người đầu tiên ngăn họ lại.
...
Các nhân viên làm việc thu dọn đồ đạc và rời đi, nhìn thấy y sẽ lộ ra vẻ sợ hãi và tăng tốc độ để rời khỏi. Bọn họ không sao ngờ được Ông Chủ đẹp trai và trẻ tuổi là thế mà lại sẽ là một phần tử tội phạm khủng khiếp.
Tào Văn và Triệu Lam đi ngang qua ở bên ngoài, Tào Văn tức giận: “Ông đây biết ngay thằng nhóc này có chỗ không đúng! Thì ra lại là ‘Ông Chủ’ trong truyền thuyết!”
“Đúng là làm cho người ta bất ngờ.” Triệu Lam gật đầu.
“Ông nói coi ngày nào cũng gọi nó là “Ông chủ Bạch Ông chủ Bạch” mà không nghĩ ra nó thật sự là 'Ông Chủ'?” Tào Văn rất khó chịu, dù sao lúc trước anh ta nằm vùng trong tổ chức Đỉa Độc ba năm cũng vì muốn bắt “Ông Chủ” cho bằng được. Kết quả thì sao? Nhân vật mục tiêu này cứ lắc lư trước mắt anh ta, anh ta thực sự không cam lòng.
Triệu Lam: “... Ai mà liên tưởng đến được. Mấy người mở một cửa hàng nhỏ cũng được gọi là ‘Ông Chủ’ đấy?”
Tào Văn ước gì có thể giải quyết tên này tại chỗ, nhưng bây giờ lại không thể động đến nó mà chỉ có thể giám thị mà thôi.
Triệu Lam: “Nhưng mỗi lần nó lên kế hoạch phạm tội, đối tượng bị nó nhắm vào cũng rất đáng chết.”
Tào Văn: “Thì sao? Nó có phải là Thần thì dựa vào cái gì mà phán xét người khác, muốn mạng sống của người khác? Hơn nữa, ngay cả khi những người đó đáng chết, ít nhiều gì cũng có người vô tội bị liên lụy, phạm tội chính là phạm tội.”
“Cái này cũng đúng.”
Tại thời điểm này, họ thấy Bạch Vũ.
Bạch Vũ đeo kính, cũng không biết là do kính mắt hay vì y đã lộ ra mục đích thật mà cả người y khác hẳn với người trước kia bọn họ gặp, trở nên nguy hiểm hơn.
Bạch Vũ đi tới cửa và nhìn thấy hai người bèn lộ ra nụ cười với bọn họ như đang khiêu khích làm Tào Văn tức tới mức muốn xuống xe đánh y lại bị Triệu Lam giữ chặt lại.
Bạch Vũ đóng cửa nhà tang lễ, ánh mặt trời rực rỡ và ồn ào bên ngoài bị chặn bên ngoài, bên trong yên tĩnh có bóng râm cùng với một số quan tài vẫn còn nằm ở sảnh đợi.
Khuôn mặt không biểu cảm của y càng giống cái quan tài hơn đám quan tài đó.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi y tuyên chiến với Chúa Tể, nhưng y mãi vẫn chưa thấy sát thủ được cô phái tới đòi mạng y. Là không muốn rơi vào cạm bẫy của y mà lộ ra bộ mặt thật sao? Hay là cô thật sự có phẩm tính nhân ái khoan dung?
Buồn cười.
...
Giang Tinh Chước thu hết tất cả vào mắt với đôi mắt cong cong thoạt trông nhìn rất vui vẻ, con rối được cô đặt tên là Giang Doanh đang ân cần bóp vai cô ở sau lưng.
Bạch Vũ nghĩ rằng cách này có thể chọc giận cô, trả thù cô, làm cho cô không hài lòng từ đó giết y, chứng minh cô không có đức tính của Thần mà chẳng biết rằng hành động của y đang tạo thêm năng lượng cho cô. Cảm xúc của con người có thể có rất nhiều tầng, tầng ngoài là yêu hận tình thù sẽ cho năng lượng rất hời hợt, mà yêu hận tình thù bộc phát ra từ sâu trong nội tâm lại hùng hậu khôn cùng, gấp mười lần năng lượng cảm xúc hời hợt.
Nếu kiên nhẫn một chút, ép tới ép lui thì vẫn nhận được những cảm xúc tiêu cực sâu sắc hơn với chất lượng cao hơn, từ đó có được nhiều năng lượng hơn.
Và sự gia nhập đột ngột của Bạch Vũ đã làm thế giới này thêm phần phức tạp và hỗn loạn, đã trích xuất nhiều năng lượng chất lượng cao hơn cho cô không thể nghi giờ gì.
Cô rất hài lòng.
Tức giận, tham lam, oán hận… cùng với tình yêu và tín ngưỡng, thứ vốn bị đánh giá là những cảm xúc tiêu cực bởi vì chúng mang tính cực đoan, đang đan xen và trộn lẫn, đang hội tụ trên bầu trời như những đám mây đen, kín mít chẳng có kẻ hở. Sau đó chúng đua nhau tràn vào cơ thể cô liên tục không ngừng.
...
Bên ngoài thế giới này, bên trong tháp thần.
Người hầu gái với khuôn mặt có mấy nếp nhăn mở cửa, nhìn những đám mây trôi nổi bên trong và xác nhận được mỗi đám mây vẫn còn màu xám đen thì toan rời đi. Chợt ánh mắt người này dừng lại ở một trong những đám mây.
Bà đưa tay ra, nâng đám mây đi ra.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Một hầu gái khác đi tới, bà ta có tóc bạc loang lổ, tinh thần cũng không tốt lắm.
“Cảm giác của em sai rồi sao? Năng lượng của thế giới này hình như mạnh mẽ hơn...”, Linh bảo. Màu sắc càng đậm chứng minh năng lượng tiêu cực càng mạnh, rất nhiều thế giới có màu chuyển từ trắng sang xám, đen sang đen đậm rồi lại chuyển sang xám, và cuối cùng là không màu. Nó cũng đại diện cho sự thay đổi cảm xúc của con người trong thế giới này, khi họ đã hoàn toàn tê liệt chết lặng, chẳng còn ép nổi tí năng lượng gì nữa thì nó sẽ biến thành không màu.
Thế giới này theo lý thuyết là nên chuyển sang màu xám nhạt thật nhạt vào lúc này, thế mà giờ đây nó lại có màu xám đen vô cùng đậm, như thể có một điềm báo về sự phát triển với các màu còn tối hơn nữa.
Hầu gái lớn tuổi nhìn thản nhiên qua rồi bảo: “Có lẽ là hồi quang phản chiếu.”
“Thật sao?”
“Dù sao năng lượng tăng lên là chuyện có lợi đối với chủ nhân, không sao cả.”
“Vậy cũng đúng.” Linh nói xong bèn thu tay lại, đám mây bay trở lại và lơ lửng trong không gian này.
“Chủ nhân của chúng ta...” Hầu gái lớn tuổi nhìn những đám mây này bằng ánh mắt ảm đạm mỉa mai, đoạn, bà ta ho dữ dội.
Linh vội vàng vỗ lưng cho bà ta: “Lý, chị đi uống thuốc đi.”
“Chủ nhân của chúng ta thật đúng là tàn nhẫn quá.” Lý mỉa châm chọc: “Chẳng mấy chốc sẽ có những người mới thay thế chúng ta, Linh.”
Họ đã từng nghĩ rằng trở thành hầu gái của Thần rồi thì sẽ thoát khỏi cơ thể sinh lão bệnh tật của nhân loại, song, sự thật chứng minh rằng giống như những người tiền nhiệm, họ đã suy nghĩ quá nhiều.
“Phải chăng cảm xúc hiện tại của chị cũng đủ để tăng thêm một chút sức mạnh cho chủ nhân?” Lý cười khổ bảo.
Linh thở dài: “Ít nhất chúng ta đã thấy mọi thứ mà thời gian của con người không thể làm được hết. Đừng nghĩ nữa, chị Lý.”
Mấy bà lui hết ra ngoài, đám mây nọ nằm xen kẽ với những đám mây khác có màu đậm hơn một chút, năng lượng tiêu cực chín muồi trông như trái cây chín rỉ nước.
Và tại thời điểm này, Chúa Tể đang ở tiền sảnh đã cảm thấy rằng có một thế giới hầu như không thể vắt ra được bất kỳ năng lượng gì nữa. Ông ta nghĩ thầm chắc là cái hồi trước mình lấy ra nhìn rồi, còn nhanh hơn so với ông tưởng tượng. Một khi như vậy, cũng gần như có thể chuẩn bị cho nó một đòn cuối cùng.
Chương 46: Bản chất của Thần
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sự tồn tại của Chúa Tể gây ra một cơn bão trên toàn thế giới, nước Z trở thành trung tâm của cơn bão, bị mặc định là sứ giả của Chúa Tể, trở thành một quốc gia bị chú ý mỗi giờ mỗi phút trên toàn thế giới.
Lúc này bên trong quốc gia ấy, nhà thờ đã được xây dựng. Để nó hình thành càng sớm càng tốt, họ còn dùng một số thẻ bài có ích, chẳng hạn như có tín đồ rút ra thẻ đất sụt thế là trong vòng chưa đầy hai giờ là có thể hoàn thành công việc nền tản. Tín đồ rút ra được thẻ này được mấy tín đồ khác hâm mộ không thôi, việc này vinh quang cỡ nào trời. Nhà thờ đầu tiên của Chúa Tể được người này xây nền tảng đó. Chuyện làm rạng rỡ tổ tông xứng đáng được khoe khoang tới mấy đời!
Khắp phố lớn ngõ nhỏ có thể tìm thấy các tín đồ mặc áo choàng có mũ trùm đỏ, tổ chức đã được thành hình với quy mô đơn giản. Hướng Huyền, người đã chuyển từ một nhà y học thành CEO của tổ chức thần giáo, ngoài việc chỉ huy nhân viên thành lập các trang ωeb quốc tế, anh còn sắp xếp cho các tín đồ trung thành vào mấy quốc gia khác nhau để truyền giáo.
Phải nói rằng đạt được sự hòa giải và hợp tác với các thế lực bên ngoài bức tường là một quyết định khá chính xác của Chính phủ.
Bên trong nhà thờ yên tĩnh là một mảng màu đỏ, các tín đồ cúi xuống cầu nguyện với đủ hết nam nữ già trẻ.
Trong đó có mấy người đàn ông cường tráng và cao lớn có vẻ mặt xanh xao, khóe mắt còn dính ghèn chưa kịp rửa sạch, có thể thấy rằng họ chưa tỉnh ngủ là đã bị kéo khỏi giường.
“Tao không ngờ được chúng ta rơi xuống cái dạng này.” Giọng một người trong đó chảy ra khỏi kẽ răng, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Một người đàn ông khác cẩn thận nhìn quanh quất bốn phía vì sợ bị chú ý: “Đến cùng thì Ông Chủ đã đi đâu rồi, chả lẽ chúng ta cứ uất ức như vậy hoài?”
Bọn họ chính là băng nhóm tội phạm trước đây làm trò lừa người khác làm tín đồ Chúa Tể. Là cái nhóm tội phạm chờ tín đồ chân chính thành kính triệu hồi ra hồ chứa thẻ để lấy thẻ bài, chúng nghĩ biện pháp lừa thẻ bài khỏi tay người đó. Từ đầu hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện nhóm người Hướng Cầm An Duệ kia mạnh hơn bọn chúng nhiều lắm, thậm chí còn có Chính phủ ủng hộ, thế là họ lập tức trở thành tổ chức chính thức và hợp nhất hết tất cả tín đồ. Bọn chúng còn chưa kiếm được món hời to là đã biến thành cái lợi cho người khác hưởng, hơn nữa còn không dám tùy tiện để lộ thân phận bởi vì đã có rất nhiều tên đồng đảng đã bị bắt.
Môi trường sống của chúng trở nên ác liệt hơn.
Còn có một số đồng đảng làm bộ giả vờ trở thành tín đồ chân chính, cả tà quy chính, mỗi ngày cứ bày ra bộ dáng cha xứ. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người ẩn nhẫn, bọn họ làm khùng làm điên bên ngoài vòng pháp luật đã quen, bản chất tà ác từ trong nôi, càng bị áp chế càng phẫn nộ, thậm chí còn hận sự xuất hiện của Giang Tinh Chước. Dạng người cảm thấy thế chẳng phải là số ít.
Bản thân họ không còn cách nào, chỉ đành chờ mong Ông Chủ chỉ cho họ một con đường rõ ràng.
Họ không phải chờ đợi quá lâu, tại giấc đêm một ngày nào đó, họ nhận được một cuộc gọi từ Ông Chủ.
...
Thẻ nhẹ nhàng xoay ở đầu ngón tay, Bạch Vũ nhìn nó khi ngồi ở sảnh nhà tang lễ với khuôn mặt chả có biểu hiện gì.
Cô ấy nghĩ cho y tấm thẻ này, làm ơn với y thì sẽ làm y đặt xuống mối hận thù của mình và khóc lóc biết ơn sự xuất hiện của cô? Chắc chắn cô nàng không ngờ được thẻ này cho phép y ngủ, nhưng cũng làm cho y bắt đầu nằm mơ. Y liên tục nhớ lại tất cả mọi thứ trong quá khứ đến nỗi mỗi khi thức dậy, trong lòng y càng thêm khắc sâu lòng hận thù.
Y hít một hơi thật sâu, đôi mắt cứ thế nhìn thẳng về phía trước hệt nhìn thấu hư không, nhìn thấy một chỗ thật xa.
20 năm trước, Lò Giết Mổ xuất hiện lần đầu tiên vào nửa năm nọ.
Máy móc bỗng nhiên vang lên lúc nửa đêm đã đánh thức gia đình đang ngủ say.
“Thần, phép màu của Thần? Đây là phép màu của Thần?!” Chính hai vợ chồng cũng không thể tin được. Sinh vật trên đó hiển thị từ trường khác với tất cả các sinh vật sống trên trái đất đã xuất hiện. Chẳng qua phép lạ này xuất hiện trong một thời gian rất ngắn, chưa kịp làm người ta hăng hái được hai phút là đó biến mất tăm, nhanh đến nỗi làm họ nghi ngờ có phải mình năm mơ rồi chăng.
Ngày hôm sau, thông qua tin tức, họ biết rằng đêm qua ở khu vực phía Tây xuất hiện một trận động đất lớn, địa điểm trùng khớp với vị trí máy móc phát hiện từ trường đặc thù đêm qua. Cha Bạch ngay lập tức liên lạc với bạn bè của mình và biết được rằng tất cả các máy ghi chép địa chấn đã không dự đoán trước được trận động đất. Trận động đất này xảy ra rất đột ngột, trái với các quy luật được con người biết đến.
Trong một đoạn thời gian sau đó, trên phạm vi toàn thế giới, máy móc nhận được những từ trường đặc thù. Mỗi khi chúng xuất hiện là sẽ mang đến các loại thảm họa thiên tai, chẳng có dụng cụ khoa học của con người có thể nhận được tín hiệu từ trước.
“Có lẽ... Không phải là Thần.” Vẻ mặt cha Bạch nghiêm túc: “Thần tuyệt đối sẽ không làm chuyện không quang minh lỗi lạc như thế. Nếu muốn phán xét thế nhân hay trừng phạt thế nhân, nhất định Ngài sẽ gióng trống khua chiêng thông báo chứ không phải tiến hành lén lút như vậy.”
Mẹ đồng ý với lời nói của cha, mà y thì nhì vào ánh mắt kiên định của cha mẹ thì cũng tin rằng đấy không do Thần làm.
Họ tìm tới chỗ bạn bè của mình và long trọng thông báo: “Có những sinh vật khủng khiếp xuất hiện trong thế giới hiện tại của chúng ta, nó sẽ mang lại cho chúng ta một thảm họa khủng khiếp. Chúng ta phải tìm cách để tìm một lối thoát mới cho nhân loại.”
Ban đầu bạn bè nghe được thiết bị của hai người phát hiện ra mấy lần biến động khi thảm họa xảy ra thì còn vui mừng lắm, nghĩ rằng thông qua máy này sẽ biết lý do tại sao máy của họ thất bại, chứ họ chẳng muốn nghe những lời lải nhải thần thánh này một lần nữa.
“Anh bạn tôi ơi, lúc này đã là lúc nào rồi mà anh còn rãnh rỗi đi nói mấy lời này. Anh rảnh nhưng tụi này thì đang bận đấy.”
“Chúng tôi không có lừa cậu, tôi nói cho cậu biết máy đó chỉ có thể phát hiện từ trường của các sinh vật sống! Đó không phải là thứ gì bậy mà mà chính là thứ do vật sống mang lại…”
“Chúng ta làm khoa học, nói chuyện làm việc cũng phải dựa vào khoa học một chút đi.”
“Mắc cái gì mà thứ này không khoa học? Công nhận sự tồn tại của sinh vật ngoài hành tinh mà sao không công nhận sự tồn tại của quỷ thần?”
“Anh cứ gửi máy dò của mình đến cho chúng tôi nghiên cứu, chúng tôi nghĩ rằng những thảm họa này do sự thay đổi từ lực hấp dẫn gây ra bởi chuyển động của mấy hành tinh ngoài không gian...”
Mới đầu những thảm họa đó không được mấy người chú ý, con người gặp phải một số thảm họa lớn và nhỏ hàng năm. Dù cho lần này không thể phát hiện từ trước nhưng cũng chẳng để cho người ta liên tưởng đến chuyện quỷ thần. Ai nấy đều cho rằng hai vợ chồng này làm nhiều quá mà điên rồi khi biến thảm họa phát hiện do máy móc thành dấu vết của Thần. Hai vợ chồng vấp phải trắc trở bốn phía, không ai chịu nghe họ nói thêm vài câu.
Bản thân hai người là nhà khoa học mà không tôn trọng khoa học đã làm họ không được chào đón trong giới khoa học.
Tại thời điểm này, một phương tiện truyền thông tin tức ngửi thấy mùi câu vieω bèn chặn hai người đang ủ rũ cúi đầu đấy. Hai vợ chồng say mê khoa học và thần học, tính thì ngây thơ và lãng mạn, thế là còn cho rằng sẽ truyền ra ngoài chân tướng nhằm cảnh báo thế giới thông qua các phương tiện truyền thông thật. Thế nhưng họ chẳng nghĩ tới sau khi cuộc phỏng vấn được phát hành thì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
[Đây chính là nhà khoa học tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng?]
[Ngưỡng đi làm nhà khoa học trong những năm này thấp như vậy à?]
[Lợi dụng sự nổi tiếng để làm mình phất lên à, điên rồi chăng?]
[Họ giống mấy chuyên gia lừa người già mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe á.]
[Ha ha ha ha ha ha, con mẹ nó chứ, mắc cười ghê.]
Trên mạng toàn là lời chế giễu và chửi rủa và thậm chí nó còn leo lên hot search trong một ngày, ngay cả hàng xóm ở quê nhà cũng nhìn họ bằng những ánh mắt kỳ dị.
Vì muốn ăn theo lượt vieω mà các kênh truyền thông khác tuôn tới như ong vỡ tổ. Cặp vợ chồng muốn giải thích rằng không phải họ muốn nổi tiếng hay nói mò nên một lần nữa chấp nhận một cuộc phỏng vấn, thậm chí còn để mấy phóng viên quay lại máy móc. Tình cờ cái máy phát hiện từ trường bất thường, họ nghĩ rằng mình có thể nhân cơ hội để xác minh lời nói của họ.
Tuy nhiên lần này ngay vị trí của từ trường bất thường lại chẳng tai nạn nào xảy ra. Lần này ngay cả khi nó có thể phát hiện thảm họa mà các máy khác không thể thấy được thì nó không còn được chứng minh nữa.
[Sự thật chứng minh, thật sự đúng là vợ chồng vọng tưởng.]
[Không hiểu loại tin tức ngớ ngẩn này có cái gì tốt để lên hot search, tất cả mọi người nhàn rỗi đến nỗi cho đồ đần sự chú ý như vậy sao?]
[Còn muốn giải thích nữa, trên thế giới này nếu thật sự có thần thì họ cũng không thiên vị mấy người đâu!]
[Im đi, đã là thời đại nào mà còn mê tín dị đoan phong kiến?]
Trên mạng có rất nhiều tin tức kỳ lạ, những lời nói kỳ lạ càng không ít. Nguyên bản cặp vợ chồng họ Bạch gây ra chuyện cười thế này thì chờ chưa đến hết hai ba ngày sau là mọi người cũng ném nó ra khỏi đầu, không ai chú ý nữa; đồng thời vợ chồng họ cũng rơi vào hoang mang vì chỗ có từ trường bất thường không còn xảy ra tai họa nữa, thế rồi họ chẳng còn phát biểu. Theo lý thuyết thì trò đùa này sẽ qua đi rất nhanh.
Nhưng chưa một ai ngờ được mọi thứ sẽ biến thành dạng này.
“Này, tụi bây trả lại mạng sống của con gái tao đi!” Một nhóm người lạ đột nhiên gõ cửa nhà họ.
“Các anh là ai?”
“Trả lại mạng cho con gái tao! Con gái tao nghe mấy lời chó má của của tụi bây nên mới tự sát. Trả mạng cho con gái tao mau! Đứa con gái tội nghiệp của tao! Hu hu hu hu.”
“Không muốn tụi tao làm lớn chuyện thì bồi thường tiền đi!”
Nghe nói cô gái tự sát có bệnh tâm thần từ đầu, vì đọc các cuộc phỏng vấn của họ mà một miệng lầm bẩm ma quỷ rồi sau đó đột nhiên nhảy lầu tự tử, thậm chí còn để lại lời thư trăn trối là cô ta muốn đi đến vòng tay của Thần. Họ nghĩ rằng gia đình họ Bạch nên chịu trách nhiệm về chuyện này khi bồi thường thiệt hại cho họ. Cũng không biết có phải họ nghĩ rằng mấy nhà khoa học sẽ có nhiều tiền hay không mà cứ thế há miệng ngậm thật to, đòi bồi thường năm trăm vạn.
Nhưng nhà họ Bạch nghèo đến mức sắp đói tới nơi, lấy đâu ra nhiều tiền bồi thường như vậy, người nhà này mặc kệ, thế là chuyện lùm xùm này lên mạng. Ban đầu cư dân mạng coi người nhà họ Bạch là khỉ nên cứ như xem kịch, nhưng bấy giờ có mạng người tham gia vào thì tính chất đã thay đổi.
[Tôi đột nhiên bừng tỉnh, cặp vợ chồng này đang bịa đặt tin đồn nhảm?]
[Đang làm thế rồi! Đã đến lúc phải trừng trị mấy người bịa đặt. Có người nói là ai tin là đồ ngu, thế thì chả phải đứa ngốc đã tin rồi à? Nhưng mạng của kẻ ngốc không phải là mạng sao? Có kẻ bị ảnh hưởng nên tự sát đấy?]
[Làm thế này rồi mà vẫn còn là nhà khoa học à?]
[Gia đình này có lừa tiền người ta không đó?]
[Giết con gái mình để đi lừa tiền á?]
Rồi thì đề cập đến đến sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, rồi về một mạng người mà một gia đình cứ mãi cãi nhau, sự tình náo loạn vô cùng khó coi. Dù đến cùng cảnh sát đã xác định rằng gia đình này thực sự muốn lừa tiền bèn dỗ dành con gái bị bệnh tâm thần nhảy lầu tự tử, nhưng vợ chồng nhà họ Bạch vẫn trở thành một trò đùa, trường học thu hồi bằng tốt nghiệp của cặp vợ chồng, công việc ban đầu cũng bị mất, chủ nhà thuê đuổi họ ra khỏi nhà.
Đồng thời cũng có rất nhiều người chỉ nghe lời đồn để hóng chuyện chứ có hiểu gót đầu thế nào.
“Tôi nghe nói đó là con trai của kẻ giết người.”
“Hả? Kẻ giết người! Thật sao?”
“Thật đấy, ồn ào lớn lắm, chị không xem trong nhóm cha mẹ à?”
“Thế thì giữ con tránh xa nó một chút! Không chừng từ trong gen đã xấu rồi…”
Y đi ra khỏi trường và nghe mấy bậc phụ huynh chỉ trỏ ở cổng.
“Này, nghe nói mày là con trai của người điên à?” Học sinh lớp 12 không quen biết đột nhiên chặn đường của y, “Cha mẹ mày điên thì có phải mày cũng điên luôn không?”
“Hỏi mày đó, mày câm hay điếc rồi?”
“Có phải mày cũng tin vào Thần không? Vậy mày nói coi, nếu như giờ tụi tao đánh mày thì Thần có hiện ra cứu mày không?”
Cậu bé bị bạo lực học đường đã không nhận được sự giúp đỡ của Thần và trở về nhà với đầy vết thương tích. Cậu đối mặt với khuôn mặt đầy hối tiếc của cha mẹ, hỏi: “Thực sự có Thần?”
“Có. Con phải tin rằng vũ trụ lớn như vậy, tại sao chỉ có con người là sinh vật thông minh? Tại sao từ xưa tới nay có người thề mình đã nhìn thấy quỷ và có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích được? Sự kết thúc của khoa học phải là thần học, Thần nhất định tồn tại.
Y gật đầu, hoàn toàn tin tưởng cha mẹ mình như mọi khi.
Để chứng minh cho con trai rằng họ không nói dối, họ đã tìm thấy một cơ hội. Cái máy đã lại phát hiện ra từ trường đó một lần nữa mà nó càng thêm mãnh liệt so với dĩ vãng, cứ thế mà chẳng tiêu tan trong thời gian dài.
Họ vội vã đến đó, đồng thời còn gọi cho tất cả bạn bè nhằm thông báo chuyện này.
“Tôi nói cho mấy cậu biết lần từ trường lần này vô cùng mạnh mẽ, có thể sẽ có thảm họa xảy ra. Tôi thấy nên chuẩn bị cho thật tốt đề phòng có chuyện.”
“Có thảm họa xảy ra mà mấy anh chị còn chạy qua đó làm gì nữa?”
“Chúng tôi mang theo máy móc, muốn tiếp xúc gần gũi với từ trường để xem có thu hoạch gì mới hay không.”
“... Biết rồi, cúp máy đây.” Người bạn cúp điện thoại lườm một cái, đồng nghiệp hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra thì anh ta bảo: “Vợ chồng nhà họ Bạch lại bị bệnh.”
Họ cũng biết rằng không có nhiều người tin họ cho nên họ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, từ các nhà khoa học đến các thành viên của Chính phủ vì nghĩ rằng ít nhiều sẽ có người quan tâm, thế mà chẳng ngờ được không có ai tin họ.
Từ trường xuất hiện ở phía Tây thành phố V, họ đi suốt đêm mới tới rồi mang theo thiết bị leo lên núi. Họ cho rằng ngọn núi này khá xa từ trường, nếu có động đất thì ngọn núi sẽ không sụp đổ, là một khu vực an toàn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, thảm họa xảy ra lần này vượt ra ngoài trí tưởng tượng của tất cả con người. Bầu trời nứt ra một khe hở rồi từ đó rơi xuống ánh sáng màu xanh lá cây kỳ lạ tạo thành một Lò Giết Mổ, một con quái vật hình người khổng lồ xuất hiện.
Hoàn toàn chẳng có sự chuẩn bị gì, thành phố V bị thương nặng, các tòa nhà bị đụng là ngã như đậu hũ, mọi người la hét chạy trốn, hàng trăm vụ tai nạn xe hơi xảy ra cùng một lúc trên đường.
Mọi người trên khắp thế giới chấn động, người nhận được điện thoại của vợ chồng nhà họ Bạch trợn mắt há hốc mồm, dĩ nhiên chuyện bọn họ nói là thật!
Ba người nhà họ Bạch cũng liều mạng chạy trốn, bọn họ vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Nhìn kìa! Chúng ta đúng rồi! Con trai, bố mẹ con nói đúng! Dạng sinh vật này tồn tại thì con nói Thần không có thật à? Đừng sợ, có Thần trên thế giới này! Thần sẽ bảo vệ chúng ta, nếu như con sợ thì hãy cầu nguyện với thần!”
Chiếc xe đột nhiên bị đụng trúng rồi lật, Bạch Vũ không còn biết gì, y đã bất tỉnh.
Y bị đánh thức bởi những rung động và âm thanh khi chiếc xe bị xé mở. Y mở mắt ra và thấy mình đang ở giữa không trung, chiếc xe bị chia thành hai nửa, ghế lái và ghế phụ lái ở bên tay trái của con quái vật, trong khi vị trí ghế sau nằm trên tay phải của nó. Y đang ở trên tay phải của con quái vật.
Y thấy con quái vật nắm lấy nửa đầu của chiếc xe rồi mở miệng như cái chậu máu, nó lắc phần đó, cố gắng đổ thức ăn bên trong ra.
Đầu óc y trống rỗng, cứ thế nhìn chằm chằm vào cha mẹ nằm bên đó đồng thời vô thức cầu nguyện với Thần, cầu xin Ngài cứu cha mẹ. Cũng không biết có phải vì cầu nguyện có tác dụng hay không mà con quái vật lắc tới lui hồi lâu mà vẫn chưa đổ cha mẹ y ra được. Nhưng ngay sau đó, con quái vật mất kiên nhẫn, nó dùng răng cắn vỡ kính chắn gió, đoạn, đưa miệng vào tìm tòi. Trong hoảng loạn, dường như y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cha mẹ mình.
Con quái vật ngẩng đầu lên một lần nữa, y thấy hai cơ thể bị cắn, một người thì bị cắn một nửa, người còn lại bị cắn mắt cá chân. Người bị cắn mắt cá chân là mẹ y, bà đang nhìn y đầy hoảng loạn và bất lực, miệng thì ngập ngừng như thể muốn nói với y điều gì. Giây tiếp theo, bà bị con quái vật hút vào miệng.
Làm sao y sống sót trong miệng quái vậy? Không phải là Thần đã cứu y, y nhặt một cái rìu nhỏ bên chân, ngay lúc nó há miệng và vươn về phía y, y dùng hết sức chặt miệng con quái vật nhiều lần. Đoạn, y cởi dây an toàn và nhảy xuống khi nó đau đớn né tránh. Y may mắn vô cùng khi không rơi thẳng xuống đất mà lại nện vào cái giường nhún của sân chơi. Vẫn còn một lớp xốp dày bên dưới lưới có độ nảy đàn hồi cao nên dù toàn thân vẫn bị gãy xương, suýt nữa là bại liệt, song, y đã may mắn sống sót.
Có Thần thực sự trên thế giới này không? Không, Thần chỉ là nhân vật tưởng tượng của con người, cái gọi là cầu nguyện cũng chỉ là một hành động vô ích huyễn tưởng sẽ được người khác cứu vớt.
Các tín đồ của Chúa Tể nghĩ rằng cô ấy là một vị thần, giả sử cô ấy thực sự là thần, sinh vật này không phải là dạng mà con người tưởng tượng ra được. Như vậy vắng mặt trong 20 năm mà giờ mới xuất hiện là một hành vi thất bại, không xứng đáng với niềm tin của con người.
Y đứng dậy, nhấc điện thoại lên, liên lạc với cấp dưới mà y đã không nói chuyện trong một thời gian dài.
...
Ngay sau đó, một bài báo có tựa đề “Mục đích của Thần” được tung lên tất cả các máy tính và điện thoại di động trên toàn thế giới bằng kỹ thuật siêu cao của hacker, nó đã lọt vào mắt của tất cả mọi người trên thế giới.
Tác giả của bài viết này nghĩ rằng mục đích của Chúa Tể đến thế giới này là không trong sáng và là một vị thần vô cùng thất bại, cũng giống như công lý đến muộn không phải là công lý. Trong 20 năm này, bao nhiêu người đã chết nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, giờ đây lại xuất hiện nhưng lại mang tới thẻ bài làm cho xã hội hỗn loạn hơn, sẽ càng có nhiều người chết hơn…
Bài viết có tính xúi giục rất cao đã gây ra cuộc tranh luận trên toàn thế giới, đặc biệt là khi tác giả sẵn sàng sử dụng cuộc sống của chính mình làm thử nghiệm để chứng minh rằng Chúa Tể có thực sự là Thần mà họ nghĩ, có giết chết anh ta vì lời nói của mình thật không.
Nhân tính phức tạp, sau khi bài viết này được tung ra nó đã truyền cảm hứng cho nhiều người mất gia đình và người mình yêu thương trong 20 năm này, những người bất mãn với Chúa Tể. Họ cho rằng dù cô có là Thần thì cũng là một vị thần thất bại, không xứng đáng được nhận yêu thương và tín ngưỡng của con người.
Một số người ban đầu đã có năng lượng tiêu cực đầy người, hy vọng thế giới này sẽ bị phá hủy, nhân loại cứ thế mà diệt vong mà sự xuất hiện của Giang Tinh Chước làm cho hy vọng của họ tan vỡ. Do đó họ cũng sinh ra bất mãn với Giang Tinh Chước.
Chớ nói chi đến nhiều người muốn rút thẻ nhưng không đủ tiền, cứ thế trơ mắt nhìn người khác có được thẻ bài là lập tức giẫm họ dưới chân. Họ không chiếm được thứ đó thì chỉ hy vọng rằng những điều tốt đẹp không tồn tại.
Thế giới nhanh chóng chia thành ba phe cánh, một là phe là tín ngưỡng, một phe là Chống Thần và một phe trung lập – chúng tôi thây kệ Thần tốt hay xấu và có mục đích gì, chúng tôi chỉ cần thẻ bài.
Các tín đồ do nhóm Hướng Cầm cầm đầu tức giận khôn cùng, ước gì có thể kéo người xuất bản bài viết ra ngoài rồi dùng roi quất. Song, tên này rất xảo quyệt, nếu hắn chết chẳng phải là sẽ chứng minh được với thế giới rằng hắn nói đúng, rằng Chúa Tể không phải là Thần thật, mục đích giáng xuống của cô không trong sáng? Thậm chí không chỉ không thể giết hắn mà còn phải bảo vệ hắn khỏi bị giết, nếu không cái xô nước bẩn này sẽ tạt lên người Chúa của họ, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Rốt cuộc thằng khốn này là ai!”
“Còn có thể là ai, không phải đáp án rất rõ ràng sao?”
“A a a a a a a a, ta giết y! Đồ phản bội, Chúa gặp y, tặng thẻ cho y mà y dám vu khống Ngài, giết y và giết y.” Hướng Cầm điên cuồng cào tóc, hai má bị chính cô cào thành vết thương nhẹ, thoạt nhìn vô cùng cuồng loạn.
Hướng Huyền: “Bình tĩnh một chút, người này không thể chết ngay bây giờ.”
Sắc mặt Trương Hoài Lâm nặng nề: “Giết hắn, chiếm tài khoản của hắn làm của riêng, lại giả vờ hắn còn sống mà phát biểu.”
Tô Nại: “Tôi khuyên mấy cô cậu đừng có làm như vậy, chắc chắn Ông Chủ có hậu chiêu. Ý chừng y đang chờ mấy người làm như thế đấy.”
“Rốt cuộc người này là ai? Tại sao y lại làm điều này?” Người bình thường sẽ sợ hãi những sinh vật như Chúa Tể, ngay cả khi có bất mãn trong lòng cũng chẳng dám thốt ra khỏi miệng. Thế mà người này lại tạo ra cục diện lớn như thế, giống như đang thực hiện một cuộc tấn công tự sát.
Tô Nại đưa cho họ một phần tài liệu: “Đó cũng là bởi vì y đã gặp Chúa Tể làm lộ ra nên tôi mới điều tra được. Ông Chủ có tên thật là Bạch Vũ, cha mẹ từng là trò cười trong giới khoa học khi tận sức tìm kiếm dấu vết của Thần, đồng thời còn tuyên bố đã phát minh ra công cụ có thể tìm thấy Thần. Tôi nghĩ rằng phát minh của họ là sáng chế của thế kỷ nên ngày ấy Bạch Vũ mới tìm được dấu vết của Chúa Tể.”
Đáng tiếc lúc đó chẳng ai tin bọn họ. Nếu người đương thời lúc đó tin tưởng thì tấn bi kịch của cha mẹ Bạch Vũ sẽ không xảy ra, có lẽ 20 năm sau, thế giới sẽ không như vậy.
Họ lật qua các tài liệu và sắc mặt nhanh chóng chuyển sang phức tạp, Hướng Cầm cả giận: “Những điều này có liên quan gì đến Chúa? Y muốn trả thù xã hội mới phải, không có bằng chứng, y dựa vào đâu để vu khống Chúa?”
Tô Nại im lặng hồi lâu mới cho hay: “Có lẽ bởi vì y là con người.”
Nhưng không thể không nói, Ông Chủ Bạch Vũ thông minh như ma quỷ, trước kia y chẳng để lộ chuyện này ra ngoài ánh sáng vì một khi bị phát hiện sẽ bị Chính phủ bắt giữ. Song, giờ đây y đi đường hoàng ngông nghênh trên đường mà bọn họ chẳng thể bắt giữ y, bằng không đám nước bẩn này sẽ bị hất lên người Giang Tinh Chước; ai bảo hiện nay trong Chính phủ toàn là tín đồ của Chúa tể là sự thật được thế giới công nhận.
Y đã biến bàn cờ này thành bàn cờ giữa con người và Thần, trở thành một điều mà pháp luật và công lý không thể can thiệp. Họ dám ra tay với y thì chẳng cần nhìn phía Hướng Cầm đang la hét giết người bây giờ, cô sẽ là người đầu tiên ngăn họ lại.
...
Các nhân viên làm việc thu dọn đồ đạc và rời đi, nhìn thấy y sẽ lộ ra vẻ sợ hãi và tăng tốc độ để rời khỏi. Bọn họ không sao ngờ được Ông Chủ đẹp trai và trẻ tuổi là thế mà lại sẽ là một phần tử tội phạm khủng khiếp.
Tào Văn và Triệu Lam đi ngang qua ở bên ngoài, Tào Văn tức giận: “Ông đây biết ngay thằng nhóc này có chỗ không đúng! Thì ra lại là ‘Ông Chủ’ trong truyền thuyết!”
“Đúng là làm cho người ta bất ngờ.” Triệu Lam gật đầu.
“Ông nói coi ngày nào cũng gọi nó là “Ông chủ Bạch Ông chủ Bạch” mà không nghĩ ra nó thật sự là 'Ông Chủ'?” Tào Văn rất khó chịu, dù sao lúc trước anh ta nằm vùng trong tổ chức Đỉa Độc ba năm cũng vì muốn bắt “Ông Chủ” cho bằng được. Kết quả thì sao? Nhân vật mục tiêu này cứ lắc lư trước mắt anh ta, anh ta thực sự không cam lòng.
Triệu Lam: “... Ai mà liên tưởng đến được. Mấy người mở một cửa hàng nhỏ cũng được gọi là ‘Ông Chủ’ đấy?”
Tào Văn ước gì có thể giải quyết tên này tại chỗ, nhưng bây giờ lại không thể động đến nó mà chỉ có thể giám thị mà thôi.
Triệu Lam: “Nhưng mỗi lần nó lên kế hoạch phạm tội, đối tượng bị nó nhắm vào cũng rất đáng chết.”
Tào Văn: “Thì sao? Nó có phải là Thần thì dựa vào cái gì mà phán xét người khác, muốn mạng sống của người khác? Hơn nữa, ngay cả khi những người đó đáng chết, ít nhiều gì cũng có người vô tội bị liên lụy, phạm tội chính là phạm tội.”
“Cái này cũng đúng.”
Tại thời điểm này, họ thấy Bạch Vũ.
Bạch Vũ đeo kính, cũng không biết là do kính mắt hay vì y đã lộ ra mục đích thật mà cả người y khác hẳn với người trước kia bọn họ gặp, trở nên nguy hiểm hơn.
Bạch Vũ đi tới cửa và nhìn thấy hai người bèn lộ ra nụ cười với bọn họ như đang khiêu khích làm Tào Văn tức tới mức muốn xuống xe đánh y lại bị Triệu Lam giữ chặt lại.
Bạch Vũ đóng cửa nhà tang lễ, ánh mặt trời rực rỡ và ồn ào bên ngoài bị chặn bên ngoài, bên trong yên tĩnh có bóng râm cùng với một số quan tài vẫn còn nằm ở sảnh đợi.
Khuôn mặt không biểu cảm của y càng giống cái quan tài hơn đám quan tài đó.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi y tuyên chiến với Chúa Tể, nhưng y mãi vẫn chưa thấy sát thủ được cô phái tới đòi mạng y. Là không muốn rơi vào cạm bẫy của y mà lộ ra bộ mặt thật sao? Hay là cô thật sự có phẩm tính nhân ái khoan dung?
Buồn cười.
...
Giang Tinh Chước thu hết tất cả vào mắt với đôi mắt cong cong thoạt trông nhìn rất vui vẻ, con rối được cô đặt tên là Giang Doanh đang ân cần bóp vai cô ở sau lưng.
Bạch Vũ nghĩ rằng cách này có thể chọc giận cô, trả thù cô, làm cho cô không hài lòng từ đó giết y, chứng minh cô không có đức tính của Thần mà chẳng biết rằng hành động của y đang tạo thêm năng lượng cho cô. Cảm xúc của con người có thể có rất nhiều tầng, tầng ngoài là yêu hận tình thù sẽ cho năng lượng rất hời hợt, mà yêu hận tình thù bộc phát ra từ sâu trong nội tâm lại hùng hậu khôn cùng, gấp mười lần năng lượng cảm xúc hời hợt.
Nếu kiên nhẫn một chút, ép tới ép lui thì vẫn nhận được những cảm xúc tiêu cực sâu sắc hơn với chất lượng cao hơn, từ đó có được nhiều năng lượng hơn.
Và sự gia nhập đột ngột của Bạch Vũ đã làm thế giới này thêm phần phức tạp và hỗn loạn, đã trích xuất nhiều năng lượng chất lượng cao hơn cho cô không thể nghi giờ gì.
Cô rất hài lòng.
Tức giận, tham lam, oán hận… cùng với tình yêu và tín ngưỡng, thứ vốn bị đánh giá là những cảm xúc tiêu cực bởi vì chúng mang tính cực đoan, đang đan xen và trộn lẫn, đang hội tụ trên bầu trời như những đám mây đen, kín mít chẳng có kẻ hở. Sau đó chúng đua nhau tràn vào cơ thể cô liên tục không ngừng.
...
Bên ngoài thế giới này, bên trong tháp thần.
Người hầu gái với khuôn mặt có mấy nếp nhăn mở cửa, nhìn những đám mây trôi nổi bên trong và xác nhận được mỗi đám mây vẫn còn màu xám đen thì toan rời đi. Chợt ánh mắt người này dừng lại ở một trong những đám mây.
Bà đưa tay ra, nâng đám mây đi ra.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Một hầu gái khác đi tới, bà ta có tóc bạc loang lổ, tinh thần cũng không tốt lắm.
“Cảm giác của em sai rồi sao? Năng lượng của thế giới này hình như mạnh mẽ hơn...”, Linh bảo. Màu sắc càng đậm chứng minh năng lượng tiêu cực càng mạnh, rất nhiều thế giới có màu chuyển từ trắng sang xám, đen sang đen đậm rồi lại chuyển sang xám, và cuối cùng là không màu. Nó cũng đại diện cho sự thay đổi cảm xúc của con người trong thế giới này, khi họ đã hoàn toàn tê liệt chết lặng, chẳng còn ép nổi tí năng lượng gì nữa thì nó sẽ biến thành không màu.
Thế giới này theo lý thuyết là nên chuyển sang màu xám nhạt thật nhạt vào lúc này, thế mà giờ đây nó lại có màu xám đen vô cùng đậm, như thể có một điềm báo về sự phát triển với các màu còn tối hơn nữa.
Hầu gái lớn tuổi nhìn thản nhiên qua rồi bảo: “Có lẽ là hồi quang phản chiếu.”
“Thật sao?”
“Dù sao năng lượng tăng lên là chuyện có lợi đối với chủ nhân, không sao cả.”
“Vậy cũng đúng.” Linh nói xong bèn thu tay lại, đám mây bay trở lại và lơ lửng trong không gian này.
“Chủ nhân của chúng ta...” Hầu gái lớn tuổi nhìn những đám mây này bằng ánh mắt ảm đạm mỉa mai, đoạn, bà ta ho dữ dội.
Linh vội vàng vỗ lưng cho bà ta: “Lý, chị đi uống thuốc đi.”
“Chủ nhân của chúng ta thật đúng là tàn nhẫn quá.” Lý mỉa châm chọc: “Chẳng mấy chốc sẽ có những người mới thay thế chúng ta, Linh.”
Họ đã từng nghĩ rằng trở thành hầu gái của Thần rồi thì sẽ thoát khỏi cơ thể sinh lão bệnh tật của nhân loại, song, sự thật chứng minh rằng giống như những người tiền nhiệm, họ đã suy nghĩ quá nhiều.
“Phải chăng cảm xúc hiện tại của chị cũng đủ để tăng thêm một chút sức mạnh cho chủ nhân?” Lý cười khổ bảo.
Linh thở dài: “Ít nhất chúng ta đã thấy mọi thứ mà thời gian của con người không thể làm được hết. Đừng nghĩ nữa, chị Lý.”
Mấy bà lui hết ra ngoài, đám mây nọ nằm xen kẽ với những đám mây khác có màu đậm hơn một chút, năng lượng tiêu cực chín muồi trông như trái cây chín rỉ nước.
Và tại thời điểm này, Chúa Tể đang ở tiền sảnh đã cảm thấy rằng có một thế giới hầu như không thể vắt ra được bất kỳ năng lượng gì nữa. Ông ta nghĩ thầm chắc là cái hồi trước mình lấy ra nhìn rồi, còn nhanh hơn so với ông tưởng tượng. Một khi như vậy, cũng gần như có thể chuẩn bị cho nó một đòn cuối cùng.