Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sương đen tối bao phủ trong kết giới, con quái vật đáng sợ giống như một khối đen trũi nhất trong vũ trụ, khuôn mặt cũng là một khối đen dày đặc như vậy. Đối diện Thần là một người phụ nữ xinh đẹp, cô được bao bọc trong áo choàng màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, nó thật nõn nà. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to phản chiếu đám sương đen trước mắt hệt như nữ hoàng bị ác long bắt đi.

Theo đà anh giơ tay lên, khóe mắt Giang Tinh Chước quét tới một vòng màu đỏ gì đấy. Cứ như nó khẽ kéo một mảnh ký ức nào đó trong đầu cô, cô thấy nó chợt lóe, nhưng bấy giờ cô chẳng có thời gian suy nghĩ.

Thần Của Cái Chết thấy rõ mặt Giang Tinh Chước, ngón tay tái nhợt gầy gò lập tức cuộn tròn.

Mà Giang Tinh Chước phản ứng kịp Thần vừa mới làm cái gì thì mắt mở to hơn.

Thần đang làm gì vậy? Có vẻ như đang nhìn mặt cô? Chẳng lẽ giết người còn phải nhìn mặt ngắn dài thế nào à?

Giang Tinh Chước đang nghĩ ngợi, chợt cô thấy vị Thần này “vút” một cái nhảy về lại hang động không biết vì cái gì.

Tốc độ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc Thần đi ra khỏi đó, chẳng có một chút cảm giác và bất kỳ sự điềm tĩnh nào như một nhân vật phản diện xấu xa xuất hiện trong nhạc nền phim kinh dị trong lần xuất hiện trước, thay vào đó là lộ ra dáng vẻ rất phấn khởi rất kích động.

Trong đầu Giang Tinh Chước không hiểu sao lại xuất hiện một bóng dáng kích động thẹn thùng cùng cực xông về nhà che mặt nhảy nhót.

... Hả?

...

Hai con Tử Thần cảm thấy rồi đời khi chúng nhìn thấy chủ nhân mở mắt.

Ngài thức dậy, Ngài phát hiện lời tiên tri phản chiếu từ gương của Nữ Thần Tương Lai là giả, con người mà Ngài đang tìm kiếm không xuất hiện ở đây. Ngài sẽ lập tức khổ đau đến sụp đổ, trực tiếp rơi xuống thành một bộ xương u trầm, chỉ chừa lại một cái thần cách cô đơn không ai kế thừa!

Nhìn chủ nhân không nói hai lời đã ra ngoài và nhận ra mình không ngăn cản được, Tiểu Giáp che mặt, hoảng sợ: [A a a a a, tôi sắp chết tôi sắp chết!”]

Tiểu Ất: [Xưa giờ có thần sống nào mà không chết, cậu chết, tôi chết, cả đám chết chùm.]

Tiểu Giáp: [Cậu nhìn tôi đi, có phải chân của tôi biến mất rồi ko?! Tôi cảm thấy bàn chân của tôi biến mất rồi!]

Tiểu Ất: [Từ đầu chúng ta không có chân.]

Tiểu Giáp: [À! Vậy, nửa thân dưới của tôi có bị mất không? Tôi sẽ biến thành bụi bặm của vũ trụ mất!]

Tiểu Ất: [Vẫn còn ở đó.]

Nhưng chẳng bao lâu nó sẽ biến mất, Thần Của Cái Chết đã chết một nửa lúc trước rồi không biết nhớ tới cái gì mà chạy đến Miền Bất Tử để cướp gương tiên tri của Nữ Thần Tương Lai, đoạn, chạy đến thế giới này, dùng cách ngủ say làm chậm tốc độ ngã xuống. Những Tử Thần là tụi nó sẽ hóa thành bụi bặm sớm hơn chủ nhân của mình một bước, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ.

Chúng còn ở trong hang động chờ chết, ấy thế mà đợi hoài vẫn chưa toi, thay vào đó còn chứng kiến chủ nhân vọt lại, lật ngược hết tụi nó.

Hả?

Sương đen hóa thành một hình người cao gầy, tóc đen nhánh dài tới dưới thắt lưng, mặc áo choàng màu đen, bụm mặt nhảy nhót đôi lần. Vì che mặt mà tay áo trượt xuống để lộ một cánh tay nhợt nhạt có bắp thịt bao phủ, xương cổ tay hiện rõ xinh xắn có đeo một sợi dây màu đỏ hơi phai màu.

Tiểu Giáp và Tiểu Ất bị lật úp đã đứng lên, dán vào vách tường không dám nhúc nhích.

Chủ nhân thật kỳ lạ, tụi nó sợ quá!

Tụi nó chả dám nói cái gì, mà cũng chả dám hỏi cái chi tất.

“Tụi mi đang làm gì thế? Mau đưa quần áo chiến thần cho ta!” Thần Của Cái Chết phát hiện hai thủ hạ co lại thành chim cút bèn la to.

Lúc này tụi nó mới kéo một cái khe hở trên không trung y như kéo khóa, đoạn, chui vào.

Mà lúc này bên ngoài núi Cảnh Đào.

Tần Lãm Nguyệt chợt thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tụ lại được chút tiêu điểm, bộ não khó khăn chuyển động. Ả ý thức được cơ hội đến thì cắn răng dùng hết khí lực cuối cùng vận dụng hệ thống Chúa Tể, biến mất tại chỗ.

Giang Tinh Chước đang bị Thần trong sơn động hấp dẫn sự chú ý, chậm hơn Tần Lãm Nguyệt một bước, không bắt được ả.

Sắc mặt Giang Tinh Chước bình tĩnh, đầu tiên phá kết giới do ả kia chế tạo thành một cái lỗ. Kế đó cô dùng Cánh Cửa Thần Kỳ đi ra ngoài không gian, cách xa nơi này một chút, đoạn bổ sung nước và collagen cho làn da khô vì hơi thở của Thần Của Cái Chết.

...

Tần Lãm Nguyệt trở lại trong tháp thần của mình, ả ngã trên mặt đất và phun ra rất nhiều máu. Ả liên tục tiêu hao năng lượng khổng lồ để chữa trị nội tạng bị suy kiệt bởi vì hơi thở từ Thần Của Cái Chết lại tựa như đang lấp đầy một cái lỗ không đáy, kiểu gì cũng chẳng lấp đầy nổi. Đó là kể cả khi ả thay đổi đủ loại huyết thống.

Cuối cùng ả phát hiện ra năng lượng của mình gần như cạn kiệt.

Không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!

Ả hét lên, “Ngọc! A Lam!”

Ả gọi tên trai bao kiêm người hầu của mình. Chỉ trong một thời gian ngắn, một nhóm người đàn ông đẹp trai dị thường đi tới.

“Có chuyện gì với cô vậy?” Có người hỏi ả.

Bấy giờ Tần Lãm Nguyệt hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, không phát hiện bọn họ nào lại gần trong sự khẩn trương, trìu mến ôm lấy ả, ngay cả câu hỏi cũng lạnh lùng vô tình như vậy.

“Năng lượng của em không đủ, nhanh đi tìm thêm mấy cái thế giới, nhanh…” Không sao cả, miễn ả là còn sống, ả muốn bao nhiêu thế giới loài người là có bấy nhiêu. Thu hoạch cho tốt năng lượng sợ hãi, chắc chắn ả sẽ không chết như vậy!

“Thật sao? Năng lượng của cô không đủ?” Giọng điệu của người đàn ông là lạ.

Rốt cuộc Tần Lãm Nguyệt phát hiện có điều không đúng, ả rút ra một ít chú ý để nhìn về phía đám đàn ông. Lập tức máu ả chảy ngược, cả người lạnh như băng.

Những người đàn ông đã từng bị ả mê hoặc đang nhìn lăm lăm vào ả với đôi mắt lạnh lùng và ghê tởm, với thẻ của Giang Tinh Chước trên tay và tất cả các loại dao không thể bình thường hơn.

Giang Tinh Chước! Nó dám!

Hiện tại Tần Lãm Nguyệt có dạng này âu chẳng cần tới thẻ bài. Thẻ bài làm cho ả chết quá dễ dàng, không đủ để phát tiết mối hận thù trong lòng họ.

Vì vậy thẻ đã được cất đi, có người đàn ông ra tay trước. Anh ta ngồi xổm xuống, giơ con dao trên tay và chặt xuống.

“A!”

“Con khốn!”

“Trả lại mạng cục cưng cho tao!”

“Đi chết đi!”

“Đi chết đi!”

Tiếng kêu thảm thiết của Tần Lãm Nguyệt kéo dài thật lâu. Ả vẫn không cam lòng chết đi, nhưng năng lượng của ả không đủ để chống lại sức mạnh của Thần Của Cái Chết nhằm hàn gắn thân thể, đồng thời phải chống lại những người ông tràn đầy oán hận, những người muốn dùng hết tất cả các loại tra tấn trên người ả. Cho nên ả chỉ có thể liên tục khép các vết thương và cơ quan nội tạng bị cắt, để rồi chuyện nứt toác cứ đắp đổi.

Thế giới của ả đã dần bị Giang Tinh Chước xâm chiếm, còn lại vài thế giới có thể cung cấp năng lượng nhưng cũng chỉ là năng lượng tiêu cực như sợ hãi oán hận cấp thấp nhất, không cách nào ngang bằng với những gì ả tiêu hao hết.

Máu tươi chảy đầy đất, nếu người bình thường nhìn thấy một cảnh như vậy có lẽ sẽ nghĩ rằng đây là hiện trường giết người khủng khiếp nào đó, song, ai mà dè được người phụ nữ trên mặt đất mới là thủ phạm của cả thảy những điều này.

Người khác đang yên đang lành trải qua cuộc sống của riêng mình, ả lại hủy hoại cuộc sống của họ vì lợi ích riêng của ả. Những người này trong thế giới riêng của họ nào có phải là loại đàn ông sẽ giơ dao về phía phụ nữ, cũng sẽ không lộ ra biểu hiện của sự sụp đổ vặn vẹo y một con thú khốn khổ tuyệt vọng vào thời điểm này.

Ngay cả khi giết Tần Lãm Nguyệt, chém ả thành muôn mảnh, người yêu, gia đình và thế giới của bọn họ vẫn chẳng quay về.

“Cầu xin các anh buông tha cho tôi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, buông tha cho tôi…”

Đến cuối Tần Lãm Nguyệt bắt đầu cầu xin tha thứ, tại thời điểm này ả thật sự hối hận, hối hận vì đã đưa những người này vào tháp thần, chôn một mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy cho mình, nên chơi xong thì để bọn họ chết chung với thế giới ấy. Ả cũng hối hận vì đã không chém giết Giang Tinh Chước trên diện rộng khi vừa trông thấy nó. Ả e dè quá nhiều mới khiến cho sự tình biến thành như vậy.

Ả cầu xin kết hợp với khuôn mặt hiện giờ của mình đã làm người ta thương yêu. Nhưng mà đám đàn ông này đã sớm có người yêu trong lòng, chứ đừng nói đến chuyện tỏ tường tâm địa rắn rết của ả như lòng bàn tay. Chẳng những không dừng, ngược lại họ xuống tay càng thêm tàn nhẫn hung ác.

“Đến bây giờ còn ghê tởm hơn nữa!”

“Mẹ kiếp, chết đi!”

Cuối cùng, Tần Lãm Nguyệt tiêu hao hết năng lượng của mình, không cam lòng mở to hai mắt và ngã xuống vũng máu không nhúc nhích. Có lẽ ả không bao giờ tưởng nổi mình sẽ chết theo cách này.

Cuối cùng Tần Lãm Nguyệt đã chết, mấy người đàn ông cũng dừng tay.

Giang Doanh đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Lãm Nguyệt, thẻ Phong Ấn hút một cái trên đầu ả là kéo ra được hệ thống Chúa Tể của ả. Cô nàng phong ấn nó ở trong thẻ bài.

Cô nàng nhìn về phía họ và nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người như Tần Lãm Nguyệt, cũng có rất nhiều người đáng thương như mấy anh. Nếu không biết phải làm gì thì đi săn giết bọn chúng với chúng tôi đi.”

Họ nâng đôi mắt đỏ tươi lên và chấp nhận lời mời của Giang Doanh.

Tần Lãm Nguyệt và Liễu Mẫn Nghĩa đáng ghét như nhau, nhưng Tần Lãm Nguyệt vẫn hào phóng hơn Liễu Mẫn Nghĩa một chút. Ít nhất ả sẽ thay đổi thân thể cho đám trai bao một ít nhằm cho bọn họ có được tố chất thân thể và tuổi thọ vượt trội hơn người thường, không đến mức để họ chịu sinh lão bệnh tử như người bình thường.

Giang Tinh Chước cảm thấy chiến binh báo thù miễn phí như vậy mà không cần thì phí.

“Chủ nhân hệ thống Chúa Tể phi pháp hiện nay có 20, giải quyết Liễu Mẫn Nghĩa và Tần Lãm Nguyệt rồi thì còn 18 người. Trong đó có một số rất yếu, hẳn là vừa mới có được hệ thống không lâu, có thể chưa hiểu được cách chơi thế nào. Ngươi dẫn bọn họ đi giải quyết những thứ này, thu lại hệ thống.” Giang Tinh Chước đưa ra mệnh lệnh này cho Giang Doanh.

Một nhà lãnh đạo có trình độ không cần phải tự mình làm việc, cái thứ nhân vật nhỏ như vậy cứ giao cho cấp dưới giải quyết.

Giang Doanh phụ trách dẫn người đi đánh hệ thống Chúa Tể thu boss nhỏ, Hướng Cầm và các tín đồ khác phụ trách cứu vớt thế giới bị Chúa Tể ghé qua và truyền giáo tăng thêm năng lượng cho cô, cô thì phụ trách cho bọn họ thêm thẻ bài, đồng thời đi giải quyết boss lớn với thực lực mạnh mẽ. Phân phối như vậy hợp lý vô cùng.

Đồ án dịch chuyển nho nhỏ mở ra trước mặt Giang Tinh Chước, cô vươn tay, bắt lấy thẻ bài bay ra khỏi đồ án. Thẻ bài nhẹ nhàng lật qua lại ở đầu ngón tay, trên thân thẻ trong suốt là một chiếc nhẫn bị dây leo và ký tự dây dưa.

Lúc này Giang Tinh Chước đang mặc đồ du hành vũ trụ, ngồi trên một vệ tinh, phía sau là vũ trụ mê người mênh mông thần bí mà không kém phần nguy hiểm, trước người cô là hành tinh xanh lam xinh đẹp. Cô thu thẻ bài, cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng của thế giới này đang điên cuồng tăng lên, hướng về phía cô.

Giang Tinh Chước cúi đầu, sử dụng thẻ Kính Viễn Vọng Siêu Năng Lực nhìn xuống. Nhân loại đang cuồng hoan.

Khi sương đen tan đi, con người đang ngóng trông cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc của vùng đất thần chiến. Tần Lãm Nguyệt phát cuồng đã biến mất, núi Cảnh Đào không bị san bằng thành bình địa nhưng núi và một mảng lớn phía trước tàn tạ khắp nơi, để lại một hơi thở làm người ta táng đảm. Đấy là do Thần Của Cái Chết để lại nhưng con người tin rằng đây là bằng chứng về sự xuất hiện của Chúa!

Trong khi đó vì cái chết của Tần Lãm Nguyệt mà lời nguyền ả gieo xuống ở nước ngoài cũng biến mất, họ đương nhiên cho rằng Chân Thần đã giải quyết được thần giả.

Ừ, theo một nghĩa nào đó, đấy là sự thật.

Tuy nhiên, mặc dù vị Thần Của Cái Chết này cũng chiếm một phần công lao nhưng của hời lại đi vào túi Giang Tinh Chước. Ai nấy vui mừng vì Chân Thần giáng xuống thế giới của họ, để từ nay về sau thực sự ngẩng đầu ba thước là có Thần, ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.

Ánh mắt Giang Tinh Chước dừng trên núi Cảnh Đào.

Tần Lãm Nguyệt chết thì nguyền rủa ở ngoại quốc biến mất coi như xong, nhưng trong lãnh thổ nước Z cũng bình tĩnh lại là chuyện gì đây? Cái con Tử Thần đó có ngã xuống không? Không có khả năng, đó là, Thần khu lại hơi thở của mình?

Giang Tinh Chước nhớ lại chuyện mình kinh qua trước đó, cô lại cảm thấy có thể nói chuyện với Thần. Trước đó cô hiểu lầm chứ vẫn nói chuyện được với Tử Thần, dẫu cho bộ dạng thứ này không giống dáng vẻ sẽ biết bắt chuyện.

Chương 85: Giang Tinh Chước thấy có thể tâm sự với Thần

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sương đen tối bao phủ trong kết giới, con quái vật đáng sợ giống như một khối đen trũi nhất trong vũ trụ, khuôn mặt cũng là một khối đen dày đặc như vậy. Đối diện Thần là một người phụ nữ xinh đẹp, cô được bao bọc trong áo choàng màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, nó thật nõn nà. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to phản chiếu đám sương đen trước mắt hệt như nữ hoàng bị ác long bắt đi.

Theo đà anh giơ tay lên, khóe mắt Giang Tinh Chước quét tới một vòng màu đỏ gì đấy. Cứ như nó khẽ kéo một mảnh ký ức nào đó trong đầu cô, cô thấy nó chợt lóe, nhưng bấy giờ cô chẳng có thời gian suy nghĩ.

Thần Của Cái Chết thấy rõ mặt Giang Tinh Chước, ngón tay tái nhợt gầy gò lập tức cuộn tròn.

Mà Giang Tinh Chước phản ứng kịp Thần vừa mới làm cái gì thì mắt mở to hơn.

Thần đang làm gì vậy? Có vẻ như đang nhìn mặt cô? Chẳng lẽ giết người còn phải nhìn mặt ngắn dài thế nào à?

Giang Tinh Chước đang nghĩ ngợi, chợt cô thấy vị Thần này “vút” một cái nhảy về lại hang động không biết vì cái gì.

Tốc độ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc Thần đi ra khỏi đó, chẳng có một chút cảm giác và bất kỳ sự điềm tĩnh nào như một nhân vật phản diện xấu xa xuất hiện trong nhạc nền phim kinh dị trong lần xuất hiện trước, thay vào đó là lộ ra dáng vẻ rất phấn khởi rất kích động.

Trong đầu Giang Tinh Chước không hiểu sao lại xuất hiện một bóng dáng kích động thẹn thùng cùng cực xông về nhà che mặt nhảy nhót.

... Hả?

...

Hai con Tử Thần cảm thấy rồi đời khi chúng nhìn thấy chủ nhân mở mắt.

Ngài thức dậy, Ngài phát hiện lời tiên tri phản chiếu từ gương của Nữ Thần Tương Lai là giả, con người mà Ngài đang tìm kiếm không xuất hiện ở đây. Ngài sẽ lập tức khổ đau đến sụp đổ, trực tiếp rơi xuống thành một bộ xương u trầm, chỉ chừa lại một cái thần cách cô đơn không ai kế thừa!

Nhìn chủ nhân không nói hai lời đã ra ngoài và nhận ra mình không ngăn cản được, Tiểu Giáp che mặt, hoảng sợ: [A a a a a, tôi sắp chết tôi sắp chết!”]

Tiểu Ất: [Xưa giờ có thần sống nào mà không chết, cậu chết, tôi chết, cả đám chết chùm.]

Tiểu Giáp: [Cậu nhìn tôi đi, có phải chân của tôi biến mất rồi ko?! Tôi cảm thấy bàn chân của tôi biến mất rồi!]

Tiểu Ất: [Từ đầu chúng ta không có chân.]

Tiểu Giáp: [À! Vậy, nửa thân dưới của tôi có bị mất không? Tôi sẽ biến thành bụi bặm của vũ trụ mất!]

Tiểu Ất: [Vẫn còn ở đó.]

Nhưng chẳng bao lâu nó sẽ biến mất, Thần Của Cái Chết đã chết một nửa lúc trước rồi không biết nhớ tới cái gì mà chạy đến Miền Bất Tử để cướp gương tiên tri của Nữ Thần Tương Lai, đoạn, chạy đến thế giới này, dùng cách ngủ say làm chậm tốc độ ngã xuống. Những Tử Thần là tụi nó sẽ hóa thành bụi bặm sớm hơn chủ nhân của mình một bước, trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ.

Chúng còn ở trong hang động chờ chết, ấy thế mà đợi hoài vẫn chưa toi, thay vào đó còn chứng kiến chủ nhân vọt lại, lật ngược hết tụi nó.

Hả?

Sương đen hóa thành một hình người cao gầy, tóc đen nhánh dài tới dưới thắt lưng, mặc áo choàng màu đen, bụm mặt nhảy nhót đôi lần. Vì che mặt mà tay áo trượt xuống để lộ một cánh tay nhợt nhạt có bắp thịt bao phủ, xương cổ tay hiện rõ xinh xắn có đeo một sợi dây màu đỏ hơi phai màu.

Tiểu Giáp và Tiểu Ất bị lật úp đã đứng lên, dán vào vách tường không dám nhúc nhích.

Chủ nhân thật kỳ lạ, tụi nó sợ quá!

Tụi nó chả dám nói cái gì, mà cũng chả dám hỏi cái chi tất.

“Tụi mi đang làm gì thế? Mau đưa quần áo chiến thần cho ta!” Thần Của Cái Chết phát hiện hai thủ hạ co lại thành chim cút bèn la to.

Lúc này tụi nó mới kéo một cái khe hở trên không trung y như kéo khóa, đoạn, chui vào.

Mà lúc này bên ngoài núi Cảnh Đào.

Tần Lãm Nguyệt chợt thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tụ lại được chút tiêu điểm, bộ não khó khăn chuyển động. Ả ý thức được cơ hội đến thì cắn răng dùng hết khí lực cuối cùng vận dụng hệ thống Chúa Tể, biến mất tại chỗ.

Giang Tinh Chước đang bị Thần trong sơn động hấp dẫn sự chú ý, chậm hơn Tần Lãm Nguyệt một bước, không bắt được ả.

Sắc mặt Giang Tinh Chước bình tĩnh, đầu tiên phá kết giới do ả kia chế tạo thành một cái lỗ. Kế đó cô dùng Cánh Cửa Thần Kỳ đi ra ngoài không gian, cách xa nơi này một chút, đoạn bổ sung nước và collagen cho làn da khô vì hơi thở của Thần Của Cái Chết.

...

Tần Lãm Nguyệt trở lại trong tháp thần của mình, ả ngã trên mặt đất và phun ra rất nhiều máu. Ả liên tục tiêu hao năng lượng khổng lồ để chữa trị nội tạng bị suy kiệt bởi vì hơi thở từ Thần Của Cái Chết lại tựa như đang lấp đầy một cái lỗ không đáy, kiểu gì cũng chẳng lấp đầy nổi. Đó là kể cả khi ả thay đổi đủ loại huyết thống.

Cuối cùng ả phát hiện ra năng lượng của mình gần như cạn kiệt.

Không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!

Ả hét lên, “Ngọc! A Lam!”

Ả gọi tên trai bao kiêm người hầu của mình. Chỉ trong một thời gian ngắn, một nhóm người đàn ông đẹp trai dị thường đi tới.

“Có chuyện gì với cô vậy?” Có người hỏi ả.

Bấy giờ Tần Lãm Nguyệt hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, không phát hiện bọn họ nào lại gần trong sự khẩn trương, trìu mến ôm lấy ả, ngay cả câu hỏi cũng lạnh lùng vô tình như vậy.

“Năng lượng của em không đủ, nhanh đi tìm thêm mấy cái thế giới, nhanh…” Không sao cả, miễn ả là còn sống, ả muốn bao nhiêu thế giới loài người là có bấy nhiêu. Thu hoạch cho tốt năng lượng sợ hãi, chắc chắn ả sẽ không chết như vậy!

“Thật sao? Năng lượng của cô không đủ?” Giọng điệu của người đàn ông là lạ.

Rốt cuộc Tần Lãm Nguyệt phát hiện có điều không đúng, ả rút ra một ít chú ý để nhìn về phía đám đàn ông. Lập tức máu ả chảy ngược, cả người lạnh như băng.

Những người đàn ông đã từng bị ả mê hoặc đang nhìn lăm lăm vào ả với đôi mắt lạnh lùng và ghê tởm, với thẻ của Giang Tinh Chước trên tay và tất cả các loại dao không thể bình thường hơn.

Giang Tinh Chước! Nó dám!

Hiện tại Tần Lãm Nguyệt có dạng này âu chẳng cần tới thẻ bài. Thẻ bài làm cho ả chết quá dễ dàng, không đủ để phát tiết mối hận thù trong lòng họ.

Vì vậy thẻ đã được cất đi, có người đàn ông ra tay trước. Anh ta ngồi xổm xuống, giơ con dao trên tay và chặt xuống.

“A!”

“Con khốn!”

“Trả lại mạng cục cưng cho tao!”

“Đi chết đi!”

“Đi chết đi!”

Tiếng kêu thảm thiết của Tần Lãm Nguyệt kéo dài thật lâu. Ả vẫn không cam lòng chết đi, nhưng năng lượng của ả không đủ để chống lại sức mạnh của Thần Của Cái Chết nhằm hàn gắn thân thể, đồng thời phải chống lại những người ông tràn đầy oán hận, những người muốn dùng hết tất cả các loại tra tấn trên người ả. Cho nên ả chỉ có thể liên tục khép các vết thương và cơ quan nội tạng bị cắt, để rồi chuyện nứt toác cứ đắp đổi.

Thế giới của ả đã dần bị Giang Tinh Chước xâm chiếm, còn lại vài thế giới có thể cung cấp năng lượng nhưng cũng chỉ là năng lượng tiêu cực như sợ hãi oán hận cấp thấp nhất, không cách nào ngang bằng với những gì ả tiêu hao hết.

Máu tươi chảy đầy đất, nếu người bình thường nhìn thấy một cảnh như vậy có lẽ sẽ nghĩ rằng đây là hiện trường giết người khủng khiếp nào đó, song, ai mà dè được người phụ nữ trên mặt đất mới là thủ phạm của cả thảy những điều này.

Người khác đang yên đang lành trải qua cuộc sống của riêng mình, ả lại hủy hoại cuộc sống của họ vì lợi ích riêng của ả. Những người này trong thế giới riêng của họ nào có phải là loại đàn ông sẽ giơ dao về phía phụ nữ, cũng sẽ không lộ ra biểu hiện của sự sụp đổ vặn vẹo y một con thú khốn khổ tuyệt vọng vào thời điểm này.

Ngay cả khi giết Tần Lãm Nguyệt, chém ả thành muôn mảnh, người yêu, gia đình và thế giới của bọn họ vẫn chẳng quay về.

“Cầu xin các anh buông tha cho tôi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, buông tha cho tôi…”

Đến cuối Tần Lãm Nguyệt bắt đầu cầu xin tha thứ, tại thời điểm này ả thật sự hối hận, hối hận vì đã đưa những người này vào tháp thần, chôn một mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy cho mình, nên chơi xong thì để bọn họ chết chung với thế giới ấy. Ả cũng hối hận vì đã không chém giết Giang Tinh Chước trên diện rộng khi vừa trông thấy nó. Ả e dè quá nhiều mới khiến cho sự tình biến thành như vậy.

Ả cầu xin kết hợp với khuôn mặt hiện giờ của mình đã làm người ta thương yêu. Nhưng mà đám đàn ông này đã sớm có người yêu trong lòng, chứ đừng nói đến chuyện tỏ tường tâm địa rắn rết của ả như lòng bàn tay. Chẳng những không dừng, ngược lại họ xuống tay càng thêm tàn nhẫn hung ác.

“Đến bây giờ còn ghê tởm hơn nữa!”

“Mẹ kiếp, chết đi!”

Cuối cùng, Tần Lãm Nguyệt tiêu hao hết năng lượng của mình, không cam lòng mở to hai mắt và ngã xuống vũng máu không nhúc nhích. Có lẽ ả không bao giờ tưởng nổi mình sẽ chết theo cách này.

Cuối cùng Tần Lãm Nguyệt đã chết, mấy người đàn ông cũng dừng tay.

Giang Doanh đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Lãm Nguyệt, thẻ Phong Ấn hút một cái trên đầu ả là kéo ra được hệ thống Chúa Tể của ả. Cô nàng phong ấn nó ở trong thẻ bài.

Cô nàng nhìn về phía họ và nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người như Tần Lãm Nguyệt, cũng có rất nhiều người đáng thương như mấy anh. Nếu không biết phải làm gì thì đi săn giết bọn chúng với chúng tôi đi.”

Họ nâng đôi mắt đỏ tươi lên và chấp nhận lời mời của Giang Doanh.

Tần Lãm Nguyệt và Liễu Mẫn Nghĩa đáng ghét như nhau, nhưng Tần Lãm Nguyệt vẫn hào phóng hơn Liễu Mẫn Nghĩa một chút. Ít nhất ả sẽ thay đổi thân thể cho đám trai bao một ít nhằm cho bọn họ có được tố chất thân thể và tuổi thọ vượt trội hơn người thường, không đến mức để họ chịu sinh lão bệnh tử như người bình thường.

Giang Tinh Chước cảm thấy chiến binh báo thù miễn phí như vậy mà không cần thì phí.

“Chủ nhân hệ thống Chúa Tể phi pháp hiện nay có 20, giải quyết Liễu Mẫn Nghĩa và Tần Lãm Nguyệt rồi thì còn 18 người. Trong đó có một số rất yếu, hẳn là vừa mới có được hệ thống không lâu, có thể chưa hiểu được cách chơi thế nào. Ngươi dẫn bọn họ đi giải quyết những thứ này, thu lại hệ thống.” Giang Tinh Chước đưa ra mệnh lệnh này cho Giang Doanh.

Một nhà lãnh đạo có trình độ không cần phải tự mình làm việc, cái thứ nhân vật nhỏ như vậy cứ giao cho cấp dưới giải quyết.

Giang Doanh phụ trách dẫn người đi đánh hệ thống Chúa Tể thu boss nhỏ, Hướng Cầm và các tín đồ khác phụ trách cứu vớt thế giới bị Chúa Tể ghé qua và truyền giáo tăng thêm năng lượng cho cô, cô thì phụ trách cho bọn họ thêm thẻ bài, đồng thời đi giải quyết boss lớn với thực lực mạnh mẽ. Phân phối như vậy hợp lý vô cùng.

Đồ án dịch chuyển nho nhỏ mở ra trước mặt Giang Tinh Chước, cô vươn tay, bắt lấy thẻ bài bay ra khỏi đồ án. Thẻ bài nhẹ nhàng lật qua lại ở đầu ngón tay, trên thân thẻ trong suốt là một chiếc nhẫn bị dây leo và ký tự dây dưa.

Lúc này Giang Tinh Chước đang mặc đồ du hành vũ trụ, ngồi trên một vệ tinh, phía sau là vũ trụ mê người mênh mông thần bí mà không kém phần nguy hiểm, trước người cô là hành tinh xanh lam xinh đẹp. Cô thu thẻ bài, cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng của thế giới này đang điên cuồng tăng lên, hướng về phía cô.

Giang Tinh Chước cúi đầu, sử dụng thẻ Kính Viễn Vọng Siêu Năng Lực nhìn xuống. Nhân loại đang cuồng hoan.

Khi sương đen tan đi, con người đang ngóng trông cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc của vùng đất thần chiến. Tần Lãm Nguyệt phát cuồng đã biến mất, núi Cảnh Đào không bị san bằng thành bình địa nhưng núi và một mảng lớn phía trước tàn tạ khắp nơi, để lại một hơi thở làm người ta táng đảm. Đấy là do Thần Của Cái Chết để lại nhưng con người tin rằng đây là bằng chứng về sự xuất hiện của Chúa!

Trong khi đó vì cái chết của Tần Lãm Nguyệt mà lời nguyền ả gieo xuống ở nước ngoài cũng biến mất, họ đương nhiên cho rằng Chân Thần đã giải quyết được thần giả.

Ừ, theo một nghĩa nào đó, đấy là sự thật.

Tuy nhiên, mặc dù vị Thần Của Cái Chết này cũng chiếm một phần công lao nhưng của hời lại đi vào túi Giang Tinh Chước. Ai nấy vui mừng vì Chân Thần giáng xuống thế giới của họ, để từ nay về sau thực sự ngẩng đầu ba thước là có Thần, ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.

Ánh mắt Giang Tinh Chước dừng trên núi Cảnh Đào.

Tần Lãm Nguyệt chết thì nguyền rủa ở ngoại quốc biến mất coi như xong, nhưng trong lãnh thổ nước Z cũng bình tĩnh lại là chuyện gì đây? Cái con Tử Thần đó có ngã xuống không? Không có khả năng, đó là, Thần khu lại hơi thở của mình?

Giang Tinh Chước nhớ lại chuyện mình kinh qua trước đó, cô lại cảm thấy có thể nói chuyện với Thần. Trước đó cô hiểu lầm chứ vẫn nói chuyện được với Tử Thần, dẫu cho bộ dạng thứ này không giống dáng vẻ sẽ biết bắt chuyện.
Nhấn Mở Bình Luận