Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt này được gọi là nhà tù Hessen, nằm ở giữa rừng Thiên Nga Đen, trừ phi có định vị, người ngoài khó có thể đi qua một khu rừng như mê cung để tìm thấy được nơi này.
Đây là nơi giam giữ đám tội phạm cực hung cực ác, toàn bộ là phạm nhân sẽ bị tử hình hoặc là phạm nhân bị tù chung thân.
Nhưng mà ngay cả nơi như thế, rất khó để thực sự xây nó thành một khối sắt chân chính, vẫn có một lối đi ẩn cho phép nội bộ nhà tù này kết nối với bên ngoài, truyền tin tức cho nhau.
“Mugan hiếm hoi buộc tội Korah, sau khi tòa án phán quyết thì bất mãn với kết quả mà bắt cóc mấy người trong phòng xử án và giết chết một thẩm phán Apetto, năm người trong bồi thẩm đoàn và một cảnh sát?”
Vào thời gian hóng gió, có người hoặc ngồi hoặc đứng dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn quanh quất và nhàn nhã nói chuyện, tù nhân xung quanh như có như không bao quanh họ ở giữa, bày ra tư thế bảo vệ.
Đám đông như vậy được chia thành nhiều nhóm, ai nấy nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình. Chí ít là tới bây giờ.
“Mày thấy câu chuyện này hài hước không?” Một anh chàng đẹp trai mắt xanh với mái tóc hơi dài nheo mắt lại, hỏi.
Ánh mắt phạm nhân mang tin tức truyền tới hoảng sợ: “Nhưng tin tức đúng là truyền như vậy.”
“Không có gì khác?”
“Một chút cũng không có.”
“À...” Anh chàng đẹp trai mắt xanh nắm chặt tay, chống cằm, “Như vậy xem ra, mọi thứ còn thú vị hơn tao những tưởng.”
Nhất định là một chuyện khi bị biết được sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, thậm chí đủ để thay đổi những gì đã xảy ra, cho nên mấy người tối cao bên Chính phủ mới cố sống cố chết đề phòng như thế. Thật làm người ta tò mò, như thể giới nhàm chán này đã có chuyện thú vị xảy ra.
Giá như cặp vợ chồng kia nói thẳng cho gã biết là tốt rồi. Nhưng nghĩ cũng biết, đã mang bọn họ tới nơi này một là để bảo vệ và giám sát, hai, chắc chắn đã khâu miệng của họ, họ chẳng nói được cái gì.
Lúc này đầu gã xẹo xọ và thấy cặp vợ chồng được cai ngục đưa trở lại. Người chồng cúi đầu trong khi người vợ quay đầu nhìn về phía không khí lưu thông và tìm kiếm quanh quất, kế đó bắt gặp đôi mắt của gã thì khựng lại.
Đôi mắt của anh chàng đẹp trai mắt xanh hơi híp, lập tức lộ ra nụ cười hứng thú.
...
Phiên tòa mà Mugan kiện cáo Korah đã ảnh hưởng đến xã hội, nhưng cũng chỉ là củng cố phần đất phân chia giai cấp thêm mà thôi.
Đương nhiên nó cũng mang lại sự tuyệt vọng sâu sắc hơn cho một số người.
Trong xưởng mộc, Lưu Nghĩa lắng nghe tiếng nghị luận của nhóm công nhân bèn ngẩn đầu lên nhìn bọn họ một chút, đoạn, tiếp tục công việc trên tay. Anh làm việc tập trung và nghiêm túc, nhưng lại lặng im hơn nhiều so với bình thường.
“Lão Lưu, sao anh không nói chuyện? Có phải cãi nhau với vợ không?” Bạn công nhân cười và nói với anh.
Một công nhân khác: “Chắc chắn rồi, mấy ngày nay không thấy chị dâu mang theo đứa nhóc tới đưa cơm, chỉ có thể ăn ở căng tin như chúng ta. Chắc chắn là cãi nhau với chị dâu, chị dâu không cho cơm ăn.”
“Lão Lưu, anh không được như vậy đâu, làm đàn ông sao tức giận với vợ được? Đã mấy ngày rồi?”. W𝖾b đọc 𝘯ha𝘯h 𝐭ại ﹢ 𝗧 𝖱𝘂M𝗧𝖱𝖴𝒀𝐸N.𝑣𝘯 ﹢
Lưu Nghĩa ngẩng đầu cười, bảo: “Làm việc nghiêm túc đi, đừng có đoán mò.”
Một đám người trò chuyện vài câu rồi bắt đầu quay trở lại chủ đề ban đầu.
“Cho nên kiện cáo có ích lợi gì, chúng ta chỉ là cục bùn, sao mà so sánh với cơ thể máu thịt của người ta. Chả phải sẽ được nhận tiền đền bù à? Hết lần này tới lần khác muốn đi kiện cáo. Lần này ngon rồi, gà bay trứng vỡ.”
“Nhưng nhờ họ mà tiền bồi thường lại tăng thêm không ít đâu.”
Cái gọi là bồi thường, chính hành động đưa cây gậy rồi chìa quả táo ngọt, đảng cầm quyền biết rõ nhất sự ép buộc chỉ có thể gây ra phảng kháng, không có lợi cho sự phát triển bền vững của xã hội. Do đó họ áp dụng chính sách này, khi Mugan bị tổn thương bởi các chủng tộc cao cấp (bao gồm cả gia đình bị giết), họ có hai lựa chọn, một trong đó không phải là kháng cáo mà đi thẳng đến các bộ phận liên quan.
Đi đến các bộ phận liên quan có thể nhận được một khoản bồi thường, sự tồn tại của tiền bồi thường này là lòng thương hại của chủng tộc cao cấp đối với chủng tộc cấp thấp. Do sự thiên vị của Thần đã cho phép nhân loại có sự phân chia cao thấp.
Bị tổn thương, kháng cáo không được đối xử công bằng, nhưng đi đến các bộ phận liên quan lại nhận được một khoản bồi thường lớn. Cuối cùng hầu hết những người bị tổn thương cũng như gia đình họ sẽ chọn có được số tiền này, tránh chuyện mình không được gì cả.
Nhưng một khi chấp nhận số tiền, nó tương đương với việc thừa nhận mình là chủng tộc cấp thấp. Có số ít người nghĩ rằng tôi đã lấy số tiền này không có nghĩa là tôi thấp hơn anh, chẳng qua tôi không ngu; chờ tôi cầm được tiền rồi, về sau tôi lại quật khởi tới đây vả mặt.
Thật tình họ nào có biệt được mình như ếch xanh đang được nấu chín bởi nước ấm, có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ ba thứ tư, cuối cùng từ bỏ nhân phẩm của họ, thật sự thấy mình kém một bậc. Có mấy ai thực sự dựa vào số tiền này để leo lên cho được, dù cho có leo lên thật cũng đã bị đồng hóa thành “chủng tộc cao cấp”.
Bởi vì chuyện của gia đình Trần Lương, Chính phủ tuyên bố tăng gấp đôi tiền bồi thường và thế là nhiều người reo hò cho nó.
Lưu Nghĩa lắng nghe các công nhân thảo luận về tiền bồi thường mà da mặt càng kéo căng, sau đó tất cả các âm thanh biến mất bởi vì anh nhìn thấy được một người.
Đó là một thiếu niên áng chừng 18 hoặc 19 tuổi bước xuống xe buýt và đi lên lầu để tìm bố mình. Nó đứng trên bậc cầu thang thấy Lưu Nghĩa bèn lộ ra nụ cười mỉm có ý vị chẳng rõ.
Lưu Nghĩa siết chặt nắm đấm, vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thiếu niên tỏ ra khinh thường.
“Mày đang làm chuyện xấu gì đấy?” Trong văn phòng, bố nó nhìn thấy biểu hiện của con trai mình là hỏi ngay.
“Không có gì đâu.” Nó sờ vào chóp mũi.
“Tốt nhất mày đừng có mà gây rối cho bố.” Người đàn ông liếc mắt, lười hỏi nhiều, “Trong lòng mày rõ một chuyện người nào không thể chọc.”
“Bố yên tâm đi, con tuyệt đối không đi trêu chọc người không thể chọc giận. Tối nay bạn con có sinh nhật, bố cho con ít tiền mua quà sinh nhật đi, bố.”
“Biết mua quà sinh nhật cho bạn bè của mày, thế có biết mua cho người bà yêu thương mày nhất không?”
“Biết rồi mà, sinh nhật của bà vào tuần tới lận, vẫn còn sớm mà. Con chắc chắn sẽ chuẩn bị quà tặng kỹ càng~”
...
Sau khi Trưởng giám ngục thu tiền thì do dự, không báo lên Chính phủ chuyện Hàn Đài gặp vợ chồng Trần Lương Lưu Tuệ và cho bọn họ xem cảnh con bị đè lên bàn giải phẩu mổ tới lui. Ông ta thấy đây không phải là chuyện lớn lao gì, chẳng qua là để dân đen biết đứa con gái dân đen y mình đã chết mà thôi. Đối với dân đen mà nói, đây không phải là chuyện gì gê gớm cả mà?
Dù sao hai vợ chồng này vào đây nào có thể ra ngoài nữa, sớm muộn gì cũng bị tiễn đi.
Bọn người Dịch Trạch Khải nào ngờ được do che giấu sự thật quá tốt, ngay cả những người trong Chính phủ cũng biết rất ít, và đó đã trở thành một tổ kiến trên cái đê vững chắc.
Đên dài, một mảnh giấy đã được đưa từ khu vực phía Đông sang khu vực phía Tây của nhà tù, ném vào phòng giam của vợ chồng Trần Lương.
Ngày hôm sau, lại có một tờ giấy được đưa ra khỏi phòng giam của vợ chồng Trần Lương và đi tới khu vực phía Đông.
Nhìn thấy những từ trên tờ giấy, đầu tiên anh chàng đẹp trai mắt xanh khiếp sợ, kế đó lại chậm rãi mở miệng cười ha ha. Thú vị, thú vị, thú vị quá!! Lại là như vậy! Ma quỷ đã hạ xuống thế giới này và mang theo thẻ bài tà ác ấy, khó trách bọn họ muốn giấu nhẹm đi.
Nhưng điều khiến gã ta không ngờ tới chính là, cặp vợ chồng Mugan bình thường hèn nhát này lại nghĩ ra được cách như vậy, thậm chí tìm được gã một cách xác đáng, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ai nói Mugan được làm bằng bùn nên ngu ngốc hơn Apetto, xấu xí hơn Korah và nghèo hơn Gaye? Đó là bởi vì bọn họ không bị buộc phải đến tuyệt cảnh mà thôi.
Lần này, các chủng tộc cao đẳng vĩ đại sẽ bị bọn họ ngáng chân, nện thật mạnh xuống!
Chương 98: Những chấm lửa (2)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt này được gọi là nhà tù Hessen, nằm ở giữa rừng Thiên Nga Đen, trừ phi có định vị, người ngoài khó có thể đi qua một khu rừng như mê cung để tìm thấy được nơi này.
Đây là nơi giam giữ đám tội phạm cực hung cực ác, toàn bộ là phạm nhân sẽ bị tử hình hoặc là phạm nhân bị tù chung thân.
Nhưng mà ngay cả nơi như thế, rất khó để thực sự xây nó thành một khối sắt chân chính, vẫn có một lối đi ẩn cho phép nội bộ nhà tù này kết nối với bên ngoài, truyền tin tức cho nhau.
“Mugan hiếm hoi buộc tội Korah, sau khi tòa án phán quyết thì bất mãn với kết quả mà bắt cóc mấy người trong phòng xử án và giết chết một thẩm phán Apetto, năm người trong bồi thẩm đoàn và một cảnh sát?”
Vào thời gian hóng gió, có người hoặc ngồi hoặc đứng dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn quanh quất và nhàn nhã nói chuyện, tù nhân xung quanh như có như không bao quanh họ ở giữa, bày ra tư thế bảo vệ.
Đám đông như vậy được chia thành nhiều nhóm, ai nấy nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình. Chí ít là tới bây giờ.
“Mày thấy câu chuyện này hài hước không?” Một anh chàng đẹp trai mắt xanh với mái tóc hơi dài nheo mắt lại, hỏi.
Ánh mắt phạm nhân mang tin tức truyền tới hoảng sợ: “Nhưng tin tức đúng là truyền như vậy.”
“Không có gì khác?”
“Một chút cũng không có.”
“À...” Anh chàng đẹp trai mắt xanh nắm chặt tay, chống cằm, “Như vậy xem ra, mọi thứ còn thú vị hơn tao những tưởng.”
Nhất định là một chuyện khi bị biết được sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, thậm chí đủ để thay đổi những gì đã xảy ra, cho nên mấy người tối cao bên Chính phủ mới cố sống cố chết đề phòng như thế. Thật làm người ta tò mò, như thể giới nhàm chán này đã có chuyện thú vị xảy ra.
Giá như cặp vợ chồng kia nói thẳng cho gã biết là tốt rồi. Nhưng nghĩ cũng biết, đã mang bọn họ tới nơi này một là để bảo vệ và giám sát, hai, chắc chắn đã khâu miệng của họ, họ chẳng nói được cái gì.
Lúc này đầu gã xẹo xọ và thấy cặp vợ chồng được cai ngục đưa trở lại. Người chồng cúi đầu trong khi người vợ quay đầu nhìn về phía không khí lưu thông và tìm kiếm quanh quất, kế đó bắt gặp đôi mắt của gã thì khựng lại.
Đôi mắt của anh chàng đẹp trai mắt xanh hơi híp, lập tức lộ ra nụ cười hứng thú.
...
Phiên tòa mà Mugan kiện cáo Korah đã ảnh hưởng đến xã hội, nhưng cũng chỉ là củng cố phần đất phân chia giai cấp thêm mà thôi.
Đương nhiên nó cũng mang lại sự tuyệt vọng sâu sắc hơn cho một số người.
Trong xưởng mộc, Lưu Nghĩa lắng nghe tiếng nghị luận của nhóm công nhân bèn ngẩn đầu lên nhìn bọn họ một chút, đoạn, tiếp tục công việc trên tay. Anh làm việc tập trung và nghiêm túc, nhưng lại lặng im hơn nhiều so với bình thường.
“Lão Lưu, sao anh không nói chuyện? Có phải cãi nhau với vợ không?” Bạn công nhân cười và nói với anh.
Một công nhân khác: “Chắc chắn rồi, mấy ngày nay không thấy chị dâu mang theo đứa nhóc tới đưa cơm, chỉ có thể ăn ở căng tin như chúng ta. Chắc chắn là cãi nhau với chị dâu, chị dâu không cho cơm ăn.”
“Lão Lưu, anh không được như vậy đâu, làm đàn ông sao tức giận với vợ được? Đã mấy ngày rồi?”
Lưu Nghĩa ngẩng đầu cười, bảo: “Làm việc nghiêm túc đi, đừng có đoán mò.”
Một đám người trò chuyện vài câu rồi bắt đầu quay trở lại chủ đề ban đầu.
“Cho nên kiện cáo có ích lợi gì, chúng ta chỉ là cục bùn, sao mà so sánh với cơ thể máu thịt của người ta. Chả phải sẽ được nhận tiền đền bù à? Hết lần này tới lần khác muốn đi kiện cáo. Lần này ngon rồi, gà bay trứng vỡ.”
“Nhưng nhờ họ mà tiền bồi thường lại tăng thêm không ít đâu.”
Cái gọi là bồi thường, chính hành động đưa cây gậy rồi chìa quả táo ngọt, đảng cầm quyền biết rõ nhất sự ép buộc chỉ có thể gây ra phảng kháng, không có lợi cho sự phát triển bền vững của xã hội. Do đó họ áp dụng chính sách này, khi Mugan bị tổn thương bởi các chủng tộc cao cấp (bao gồm cả gia đình bị giết), họ có hai lựa chọn, một trong đó không phải là kháng cáo mà đi thẳng đến các bộ phận liên quan.
Đi đến các bộ phận liên quan có thể nhận được một khoản bồi thường, sự tồn tại của tiền bồi thường này là lòng thương hại của chủng tộc cao cấp đối với chủng tộc cấp thấp. Do sự thiên vị của Thần đã cho phép nhân loại có sự phân chia cao thấp.
Bị tổn thương, kháng cáo không được đối xử công bằng, nhưng đi đến các bộ phận liên quan lại nhận được một khoản bồi thường lớn. Cuối cùng hầu hết những người bị tổn thương cũng như gia đình họ sẽ chọn có được số tiền này, tránh chuyện mình không được gì cả.
Nhưng một khi chấp nhận số tiền, nó tương đương với việc thừa nhận mình là chủng tộc cấp thấp. Có số ít người nghĩ rằng tôi đã lấy số tiền này không có nghĩa là tôi thấp hơn anh, chẳng qua tôi không ngu; chờ tôi cầm được tiền rồi, về sau tôi lại quật khởi tới đây vả mặt.
Thật tình họ nào có biệt được mình như ếch xanh đang được nấu chín bởi nước ấm, có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ ba thứ tư, cuối cùng từ bỏ nhân phẩm của họ, thật sự thấy mình kém một bậc. Có mấy ai thực sự dựa vào số tiền này để leo lên cho được, dù cho có leo lên thật cũng đã bị đồng hóa thành “chủng tộc cao cấp”.
Bởi vì chuyện của gia đình Trần Lương, Chính phủ tuyên bố tăng gấp đôi tiền bồi thường và thế là nhiều người reo hò cho nó.
Lưu Nghĩa lắng nghe các công nhân thảo luận về tiền bồi thường mà da mặt càng kéo căng, sau đó tất cả các âm thanh biến mất bởi vì anh nhìn thấy được một người.
Đó là một thiếu niên áng chừng 18 hoặc 19 tuổi bước xuống xe buýt và đi lên lầu để tìm bố mình. Nó đứng trên bậc cầu thang thấy Lưu Nghĩa bèn lộ ra nụ cười mỉm có ý vị chẳng rõ.
Lưu Nghĩa siết chặt nắm đấm, vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thiếu niên tỏ ra khinh thường.
“Mày đang làm chuyện xấu gì đấy?” Trong văn phòng, bố nó nhìn thấy biểu hiện của con trai mình là hỏi ngay.
“Không có gì đâu.” Nó sờ vào chóp mũi.
“Tốt nhất mày đừng có mà gây rối cho bố.” Người đàn ông liếc mắt, lười hỏi nhiều, “Trong lòng mày rõ một chuyện người nào không thể chọc.”
“Bố yên tâm đi, con tuyệt đối không đi trêu chọc người không thể chọc giận. Tối nay bạn con có sinh nhật, bố cho con ít tiền mua quà sinh nhật đi, bố.”
“Biết mua quà sinh nhật cho bạn bè của mày, thế có biết mua cho người bà yêu thương mày nhất không?”
“Biết rồi mà, sinh nhật của bà vào tuần tới lận, vẫn còn sớm mà. Con chắc chắn sẽ chuẩn bị quà tặng kỹ càng~”
...
Sau khi Trưởng giám ngục thu tiền thì do dự, không báo lên Chính phủ chuyện Hàn Đài gặp vợ chồng Trần Lương Lưu Tuệ và cho bọn họ xem cảnh con bị đè lên bàn giải phẩu mổ tới lui. Ông ta thấy đây không phải là chuyện lớn lao gì, chẳng qua là để dân đen biết đứa con gái dân đen y mình đã chết mà thôi. Đối với dân đen mà nói, đây không phải là chuyện gì gê gớm cả mà?
Dù sao hai vợ chồng này vào đây nào có thể ra ngoài nữa, sớm muộn gì cũng bị tiễn đi.
Bọn người Dịch Trạch Khải nào ngờ được do che giấu sự thật quá tốt, ngay cả những người trong Chính phủ cũng biết rất ít, và đó đã trở thành một tổ kiến trên cái đê vững chắc.
Đên dài, một mảnh giấy đã được đưa từ khu vực phía Đông sang khu vực phía Tây của nhà tù, ném vào phòng giam của vợ chồng Trần Lương.
Ngày hôm sau, lại có một tờ giấy được đưa ra khỏi phòng giam của vợ chồng Trần Lương và đi tới khu vực phía Đông.
Nhìn thấy những từ trên tờ giấy, đầu tiên anh chàng đẹp trai mắt xanh khiếp sợ, kế đó lại chậm rãi mở miệng cười ha ha. Thú vị, thú vị, thú vị quá!! Lại là như vậy! Ma quỷ đã hạ xuống thế giới này và mang theo thẻ bài tà ác ấy, khó trách bọn họ muốn giấu nhẹm đi.
Nhưng điều khiến gã ta không ngờ tới chính là, cặp vợ chồng Mugan bình thường hèn nhát này lại nghĩ ra được cách như vậy, thậm chí tìm được gã một cách xác đáng, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ai nói Mugan được làm bằng bùn nên ngu ngốc hơn Apetto, xấu xí hơn Korah và nghèo hơn Gaye? Đó là bởi vì bọn họ không bị buộc phải đến tuyệt cảnh mà thôi.
Lần này, các chủng tộc cao đẳng vĩ đại sẽ bị bọn họ ngáng chân, nện thật mạnh xuống!