Sau khi Kiều Dĩ Thương ra khỏi phòng không bao lâu, có một cô gái trẻ tuổi đi vào, trên người mặc sườn xám, gương mặt vô cùng non nớt, trên tay cô ta cầm một bát cháo mùi hương bay bốn phía, thấy tôi đang muốn từ trên giường đi xuống, cô ta cười nói: “Cô Hà, anh Thương nói tôi mua cháo cho cô, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Tôi cũng không đói bụng, nói cô ta mang đi.
Cô gái chẳng những không đi mang đi mà còn đưa bát cháo tới trước mặt tôi: “Anh Thương nói bây giờ cô là một người ăn cho hai người, cô Hà vẫn nên nghe lời anh Thương nói đi.”
Tôi ngẩng đầu lên vô cùng lạnh nhạt quát lớn đuổi cô ta đi ra ngoài, trên mặt tối tăm của cô gái bị dọa sợ, cô ta đặt bát cháo ở trên đầu giường, xoay người ra khỏi phòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào bát cháo kia sửng sốt một lát, cánh tay mạnh mẽ vung ra, hất văng bát cháo rơi xuống mặt đất, bát cháo rơi xuống tan tác không thành hình dạng gì.
Tôi xuống giường thật cẩn thận đi đến cửa phòng, ló hơn nửa người ra bên ngoài nhìn một chút, đây cũng không phải là nơi đứng đắn gì, mà là một căn phòng nghỉ, đối diện và bên cạnh là sòng bạc, cánh cửa gỗ màu đỏ thắm mở rộng, mấy nhân viên phục vụ đang lau khăn trải bàn, khách hàng không có ở trên ghế, trông rất vắng vẻ.
Kiều Dĩ Thương đã đưa tôi về sòng bạc Hoa Chướng.
Sòng bạc như thế này cao cấp hơn phòng đánh bài rất nhiều, phòng kim cương giống như hộp đêm, chơi ở sòng bạc đều có bảng giá rất cao, khu vực tỉnh Quảng Đà lớn như vậy, ít nhất cũng phải có một tỷ rưỡi mới có thể đi vào sòng bạc cỡ lớn.
Sòng bạc dựa vào vách tường nứt, bên trong là cầu thang sâu không thấy đáy, tôi có chút chần chờ đi qua đó, đang chuẩn bị khom lưng tìm kiếm một chút, bỗng nhiên không biết từ đâu có một bóng đen vụt ra, từ đỉnh đầu bao trùm xuống, người đàn ông cao lớn thô kệch, bên hông cài một khẩu súng, hai tay ông ta vắt sau lưng đứng ở trước mặt tôi: “Cô Hà, anh Thương làm việc ở dưới lầu, cô không thể qua đó được.”
Tôi lướt qua bả vai ông ta không chút thay đổi sắc mặt liếc mắt quan sát cửa cầu thang một cái, đây có lẽ là tầng hầm ngầm, xã hội đen làm kinh doanh không trong sạch, nơi nào yên lặng âm u thì coi nơi đó là căn cứ, cũng giống như hơn nửa công việc được giải quyết ở tầng hầm ngầm không phải chuyện tốt lành gì.
Tôi không tranh chấp với đàn ông, xoay người tránh ra hai bước, ôm bụng rên rỉ một tiếng, ông ta bị tôi hù doạ, vội vàng hỏi tôi bị làm sao, sắc mặt tôi vô cùng vặn vẹo nói rất đau.
Người đàn ông đó biết rõ bây giờ tôi quý giá như thế nào, chỉ sợ người bên cạnh Kiều Dĩ Thương đều cho rằng trong bụng tô chính là nòi giống của ông ta, tất nhiên là không dám chậm trễ, ông ta nói tôi chờ một lát, sẽ lập tức đi gọi bác sĩ tới.
Tôi nhìn chằm chằm bóng dáng ông ta biến mất ở trong cửa, vẻ đau đớn trên mặt biến mất sạch sẽ, tay chân của Kiều Dĩ Thương đều là những kẻ có sức mạnh mà không có đầu óc, dùng điệu hổ ly sơn là thích hợp nhất.
Tôi vươn một bàn ra quơ quơ ở trước mặt, không khí ở trong đường hầm này vô cùng loãng, hơn nữa còn lạnh lẽo ẩm ướt, may mắn bây giờ đang là ban ngày, không đến mức không có một chút ánh sáng, tôi đi dọc xuống theo bậc thang, càng đi vào bên trong càng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, vô cùng ngột ngạt và cảm thấy hít thở không thông.
Hai mặt vách tường Đông Tây bôi đầy dầu sáp, sờ vào rất trơn, tôi lấy một cái cúc áo ở trước ngực, ném xuống dưới lầu tối đen, cúc áo không ngừng quay cuồng rơi xuống, cuối cùng hoàn toàn đi vào bên trong chỗ sâu tối đen.
Không có âm thanh vọng lại, cũng không có người nào.
Tôi không biết đi bao nhiêu lâu, khoảng cách càng ngày càng xa mặt đất, vào rẽ lần thứ ba khi tôi dường như muốn từ bỏ quay về đường cũ, khoé mắt thoáng nhìn thấy một cánh cửa đóng chặt, khe cửa tràn ra ánh sáng đỏ, cùng với bị bóng người đang di chuyển phản chiếu lại thành bóng đen.
Tôi không tự chủ được tới gần, nâng tay phải lên vừa mới chạm vào then cửa, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của đàn ông: “Anh Thương không hổ là anh em trên đường gương mẫu, quả nhiên là người ở trạm kiểm soát rất cứng, trắng trợn táo bạo vận chuyển vào như vậy, nếu không có anh Thương chỉ bảo, tôi chỉ sợ là rất khó thông quan.”
Một chùm ánh sáng mạnh chiếu ra cửa, đôi mắt tôi đau đớn, tôi lập tức cắn răng lùi về, co rụt lại một nửa thì dừng lại, cánh cửa bị gió ở bên trong thổi mở ra một khe hở lớn hơn nữa, tôi nhìn xuyên qua khe hở này nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đây là một căn nhà được cải tạo từ gara tầng hầm ngầm, trên tường bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều treo đèn dầu, ánh nến toả ra, ánh sáng vô cùng mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy có hai đám người, ngăn cách ở giữa là một cái rương bằng sắt, một người cầm trong tay đèn pin bà súng lục, Kiều Dĩ Thương cầm đầu đứng phía bên phải, bên trái là một người đàn ông trông rất lạ mắt, khuôn mặt tục tằng thô lỗ, miệng nói giọng thủ đô, người đàn ông là người từ thủ đô đến.
“Anh Thương, thư hàng một chút nhé.”
Kiều Dĩ Thương cười nói tôi còn không tin là ông chủ Tưởng sao, đương nhiên là hàng sẽ không có vấn đề gì rồi.
Người đàn ông ài một tiếng: “Làm theo quy củ trên đường, mối quan hệ của tôi và anh Thương không đến mức ấy, bây giờ thử một chút, đỡ phải xảy ra chuyện lại trở mặt. Anh Thương không phải người ăn chay, anh trở mặt anh em không gánh nổi đâu.”
Kiều Dĩ Thương nâng một bàn tay lên, Hàn Xuân Bắc đứng ở bên cạnh ông ta lập tức đi qua, vệ sĩ cạy chiếc rương ra, anh ta không lấy từ bên ngoài, mà bàn tay cắm vào tận cùng bên trong, tìm kiếm ở phía dưới lấy ra một túi.
Đây mới là người thạo nghề, có một số người bề ngoài thì trông rất ổn nhưng lại chơi bẩn ăn bẩn, cùng là bán đồ, bề ngoài trông rất tốt, phía dưới thì lại không ổn.
Thử hạng ma tuý chia làm ba loại, a+, a—, b, bột trắng và vôi ăn được máu màu sắc gần giống nhau, mùi vị cũng không khác nhau lắm, cho càng nhiều vôi hàng càng không sạch, bán không được giá tốt nhất, hàng kém nhất là những tay buôn ma tuý chợ đen dùng để lừa dân chúng.
Hàng a+ cơ bản đều được lưu hành ở tỉnh Quảng Đà, Tam Giác Vàng và thủ đô, những nơi khác đều là rác rưởi, ba nơi này có kẻ nhiều tiền, rất chú ý tới chất lượng của bột trắng, người buôn lậu ma túy cũng nhiều, phàm là dính dáng tới ma tuý, đều có cực ít những kẻ già đời nhìn lầm, không lừa gạt được.
Hàn Xuân Bắc mở bọc giấy ra đặt lên bàn, ông ta nhận lấy một cái ống hút từ trong tay vệ sĩ, ống hút này mảnh và ngắn hơn ống hút bình thường rất nhiều, chỉ giống một cây kim, nhắm một đầu ống hút vào lớp bột trắng mịn, giữ một bên lỗ mũi, mở to miệng hút mạnh vào một bên mũi khác.
Tôi đã từng gặp rất nhiều người ăn nó, hoặc là trực tiếp tiêm thẳng vào, dùng lỗ mũi hít bột thì không nhiều lắm thấy, nhưng nghe nói đây là cách sảnh khoáng nhất, hít một hơi độ tinh khiết của phấn trắng còn hơn mười điếu thuốc, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng cũng chơi như vậy.
Một gram hàng tốt lên tới cả trăm triệu, chơi một đêm hút mấy chục gram cũng có, nhưng ở tỉnh Quảng Đà không mua nổi nhiều nguồn cung cấp, cũng không phải ai Kiều Dĩ Thương cũng bán cho, nếu không cớm sẽ dễ nắm được nhược điểm.
Sau khi Hàn Xuân Bắc hút xong một túi bột kia thì nhắm mắt lại, hé miệng bật hơi, cơ thể không nhịn được run run, lại dùng ngón tay chấm một ít đưa vào trong miệng, phân biệt rõ hương vị sau đó ông ta nói với Hàn Dĩ Thương: “a+”.
Kiều Dĩ Thương lộ ra một nụ cười hài lòng, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhận lấy hàng, ông chủ Tưởng vươn tay bắt tay ông ta: “Tôi không dám lừa anh Thương, tôi từ Miến Điện mang tới một nghìn cân hàng, trong đó có 300 cân tốt nhất đều đưa đến trong tay anh Thương, vì sợ hương vị bột trắng ẩm ướt không ngoan, tôi đã đi cả ngày cả đêm, như vậy mới bảo đảm được mùi vị tốt nhất, anh Thương, tôi không phụ lòng anh chứ?”
Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, suy nghĩ này khiến cơ mặt tôi run rẩy một chút, tôi từng nghe được Chu Dung Thành và thư ký bàn bạc về vụ án thị trường buôn lậu ma tuý, Cục thành phố vẫn luôn điều tra thị trường Kiều Dĩ Thương buôn lậu ma tuý ngầm ở tỉnh Quảng Đà rốt cuộc là vị trí nào, bọn họ cho rằng đó là nhà xưởng bỏ hoang hoặc là kho hàng ở bến tàu, thậm chí còn từng nghĩ tới hộp đêm Giang Vĩ, chỉ duy nhất không ngờ tới là sòng bạc Hoa Chướng.
Tên tuổi vang dội nhất trong sản nghiệp của Kiều Dĩ Thương chính là sòng bạc Hoa Chướng, các thương nhân nơi khác đến đặc khu nhất định sẽ tới sòng bạc Hoa Chướng chơi một chút, nguyên nhân chính là vì nó rồng cá hỗn tạp và rất nổi tiếng, Cục thành phố đã loại bỏ nơi này đầu tiên, bọn họ không cảm thấy Kiều Dĩ Thương to gan như vậy, cung cấp cho mạng lưới buôn lậu ma túy toàn bộ tỉnh thành bao phủ toàn bộ tỉnh.
Trên thực tế, Kiều Dĩ Thương tính toán kỹ càng, ông ta chính là có lá gan lớn như vậy.
Ông ta có thể đi đến ngày hôm nay không phải là không có lý do, sự quyết đoán và lòng dạ vượt qua người bình thường này, ngay cả người có tâm tư kín đáo như Chu Dung Thành cũng không phải đối thủ.
Kiều Dĩ Thương buông bàn tay đang nắm lấy tay của ông chủ Tưởng ra: “Nếu anh để ý như vậy, tôi cũng không thể phụ lòng ông chủ Tưởng.”
Ông ta còn chưa dứt lời, vệ sĩ ở phía sau xách ra bốn cái tủ sắt màu bạc cực lớn, đặt ở trên mặt đất mở ra, bên trong trưng bày những xấp tiền mặt được xếp chỉnh tề, khoảng chừng hơn ba mươi tỷ.
“Có dư thêm mấy trăm triệu, để ông chủ Tưởng cho các anh em uống rượu.”
Ông chủ Tưởng cười ha ha: “Khó trách mọi người đều muốn làm việc với anh Thương, đúng là rất hào phóng. Không bằng tôi dẫn bọn họ trực tiếp chơi một chút ở chỗ này của anh Thương, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiền tôi nên bỏ ra không muốn anh miễn một đồng nào.”
“Không biết hàng chỗ này của tôi có thể lọt vào mắt ông chủ Tưởng hay không.”
Ông chủ Tưởng nhắc tới sắc đẹp, ánh mắt dâm dục lập tức lộ ra: “Tứ đại hoa khôi của hộp đêm Giang Vĩ, tôi ở thủ đô mà thèm thuồng, lời đồn hoa khôi của Thiên Thượng Nhân Gian ở trước mặt tứ đại hoa khôi cũng phải tự thấy xấu hổ, hôm nay nếu may mắn được ôm vào trong lòng ngực, ân tình này của anh Thương, lần sau tôi nhất định sẽ đền đáp.”
Kiều Dĩ Thương gật đầu nói không có gì, người của tôi, chúng ta tới sòng bạc chờ, tôi gọi bọn họ tới.
Nghe thấy bọn họ muốn lên lầu, tôi ngừng thở nhanh chóng chạy lên cầu thang, cũng may là sức của đôi bàn chân tôi nhanh, cũng không bị bọn họ đuổi kịp.
Tôi đi ra khỏi tầng hầm ngầm, vệ sĩ bị tôi dùng kế điệu hổ ly sơn đang nôn nóng tìm tôi, anh ta thấy tôi từ dưới tầng hầm đi lên thì sắc mặt lập tức thay đổi, tôi cười với anh ta một tiếng: “Đây là bãi tha ma hay là hố chôn trăm nghìn người, không có hồn ma đòi mạng chứ?”
Anh ta sửng sốt, tôi vỗ vỗ lồng ngực vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may là tôi chỉ xuống một tầng, sợ tới mức suýt chút nữa thì té ngã, sao lại cảm thấy ở chỗ tối có đôi mắt đang nhìn chằm chằm tôi chứ.”
Anh ta nghi ngờ hỏi cô thật sự chỉ đi xuống một tầng thôi sao?
Tôi trừng lớn hai mắt răn dạy anh ta: “Nếu không thì sao? Tối đen như mực làm sao tôi dám đi, ai biết phía dưới có mãnh thú hồng thuỷ hay không chứ, anh Thương của các anh tàn nhẫn độc ác, nhỡ đâu anh ta nuôi chó săn, hoặc là sắp xếp cơ quan, anh muốn tôi chết oan chết uổng sao?”
Vệ sĩ thở phào một hơi: “Cô Hà đoán đúng rồi, may mắn là cô không đi xuống, nếu không xảy ra chuyện gì tôi sẽ không gánh được.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lập tức đi vào phòng, anh ta đuổi theo nói với tôi bác sĩ đã chờ ở bên cạnh rồi.
Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã đóng cửa lại thật mạnh, chỉ để lại một luồng gió phả vào trên mặt anh ta.
Bát vỡ trên mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ, tôi ngồi ở trên sô pha, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vệ sĩ tuyệt đối không dám nói chuyện tôi đích thân đi xuống đó cho Kiều Dĩ Thương, anh ta chính là người phụ trách trông coi, Kiều Dĩ Thương trừng phạt cấp dưới đều rất mạnh tay, không phải mất một chân thì là đánh gần chết, tóm lại là không dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!