Tôi ngửi thấy mùi trên cơ thể mình, nói là không hề thối, thấy biểu tình nghiêm nghị cứng nhắc như vậy của tôi, ông ta cười càng to: “Ừ, không thối.”
Con ngựa hí to, rung rung bộ lông dài màu nâu đỏ rậm rạp, trong ánh nắng chiếu xuống mạnh mẽ, anh tuấn oai phong.
Loại ngựa này là ngựa chiến, chuyên đi đánh trận, tính khí rất bướng bình hung hãn, căn bản không thuần phục được, lại không sợ máu, ngay cả mãnh thú cũng không sợ, hầu như không ai có thể cưỡi trên lưng nó, trèo lên sẽ bị hất tung.
Nhưng trước mặt Kiều Dĩ Thương lại rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức mất đi cả bản tính vốn có, dường như nó đã bị ông ta chinh phục hoàn toàn, trở thành hình bóng thành tín vật của ông ta. Nó vừa nổi điên lên ông ta chỉ cần giơ tay đánh vào đầu nó nó liền lập tức yên tĩnh trở lại.
Một người có tàn nhẫn hay không, còn phải xem đối thủ nào có thể khiến ông ta đầu hàng, con người mãi mãi luôn cúi đầu trước những người lợi hại hơn mình, một khi không bằng đối phương, nhất định sẽ bớt phóng túng và phục tùng theo đối phương, tôi chưa từng nhìn thấy ông ta cúi đầu, tôi chỉ nhìn thấy vô số người cúi đầu trước ông ta. Tôi hỏi ông ta làm thế nào có thể thuần phục con ngựa này.
Ông ta nói đánh. Ông ta đẩy đuôi con ngựa ra, lộ ra vết thương bằng gậy ghê gớm: “Tôi bảo người của tôi nhốt tôi và nó trong một cái chuồng ngựa không đến mười mét vuông, khóa suốt một đêm, chúng tôi đánh nhau, tôi không có đường lui, ngoại trừ bức tường chắn là nó, nó cũng không có đường lui. Đến cuối cùng thì nó ngã xuống trước.” Tôi hít một ngụm khí lạnh, tâm huyết của Kiều Dĩ Thương, thật sự không phải một người bình thường có thể có được. Ông ta độc ác hung hãn hơn cả trời. Chu Dung Thành đã tránh được một cuộc đối đầu trực diện, thông qua tôi để giải quyết ông ta chính xác là lựa chọn thông minh nhất, con người Kiều Dĩ Thương này, sớm đã không phải là cảnh sát có thể động đến.
Cho dù có thể quật ngã ông ta, ông ta cũng có hàng vạn xương cốt cứng rắn đỡ ông ta đứng dậy, chỉ có khiến ông ta biến mất hoàn toàn không có cơ hội trở mình thì mới có thể vô tư không lo lắng gì, nếu không một khi ông ta vùng dậy được sẽ là một tai họa mang tính hủy diệt. Trên thế giới này làm thế nào lại có một người tự phụ và nguy hiểm đến như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông ta, ông ta yên ổn lại trầm mặc trong những khoảnh khắc tĩnh lặng vui vẻ của năm tháng. Ông ta dắt tôi bằng một tay, một tay khác dắt ngựa xuyên qua bãi cỏ đi đến sườn đồi cao nhất. Ở đây có một loài hoa Tử Kinh vô cùng đẹp, mặc dù mùa này không nở rộ nhưng đưa vào nước suôi ấm vẫn có thể khiến nó xuất hiện trái mùa trên thế giới này, liên kết thành một biển mây, ráng chiều, tuyết ban mai, gấm vóc rực rỡ sáng chói ở Linh Mai, đầy khắp núi đồi.
Gió thổi qua những mảng lớn nhụy hoa màu trắng tím, cuộn quanh những nhánh hoa mỏng manh, rơi trên chiếc xích đu bằng gỗ tử đàn ở cuối hành lang, con đường lát đá xanh không một bóng người, cánh hoa rải khắp sàn, phủ đầy bụi, không có điêu khắc, giống như được xây lên hoàn toàn tự nhiên.
Hàng rào quấn quanh cọc gỗ, bao quanh cây Tử Kinh (một loại thuốc Đông y) giống như một bức tranh biển hoa dịu dàng yên ắng không có điểm kết thúc, cứ kéo dài mãi, đến tận sườn đồi phía xa xa, một màu tím lộng lẫy và huyền bí như vậy, giống như giữa tôi và Kiều Dĩ Thương, không hề có bất kỳ dấu hiệu dự đoán nào mà đột ngột phát sinh, không thể thu hồi, không thể kết thúc, càng không thể cất giấu và cân nhắc.
Nó vừa hoang dã vừa mê hoặc, những thứ đẹp đẽ nhất luôn không có cách nào lấy làm của riêng được lâu, nó sẽ tiêu tan thành mây khói. Tôi đi đến bên chiếc xích đu, ngồi lên đó lắc nhẹ, ngón chân giẫm lên những cánh hoa mỏng manh, tôi rất nhẹ nhàng, cúi xuống phẩy chúng ra, cho dù chúng không thể thoát khỏi số mệnh bị chà đạp và sỉ nhục nhưng tôi cũng không hy vọng chúng rơi dưới chân tôi biến thành vật bẩn thỉu.
Tôi có chút thất thần khi nhìn những cây Tử Kinh nhấp nhô trước mặt, không chú ý đến Kiều Dĩ Thương đã dắt ngựa đi qua, buộc dây thừng đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, chỉ cảm thấy xích đu càng ngày càng cao, bắt đầu không trong tầm kiểm soát của tôi, dường như có một lực khác đã dẫn dắt nó.
Tôi quay đầu nhìn sang, Kiều Dĩ Thương đang đẩy cho tôi, bờ vai phủ đầy cánh hoa, càng làm tôn lên hơn nữa cho khuôn mặt thông minh anh tuấn của của ông ta.
Là hành lang quá gấm vóc hay là do ông ta lúc này quá dịu dàng.
Ông ta đung đưa từ trái sang phải trong khi tôi đang ngẩn ngơ, chiếc xích đu đung đưa không theo quy tắc, tôi theo bản năng nắm chặt dây sắt, gió vù vù lướt qua tai tôi, sự sợ hãi và rụt rè tan biến trong vài giây, từ cảm nhận của đại não tôi đưa ra chỉ còn lại niềm vui và sự phấn khích bay lượn.
Tôi nheo mắt nhìn theo gió, ngửi thấy mùi thơm của hoa, Kiều Dĩ Thương hỏi tôi có sợ không.
Tôi ngập ngừng nói một chút. Ông ta nói tôi không phải sợ, dù trời có sập xuống anh ta cũng sẽ bảo vệ tôi bình yên vô sự.
Tôi ngẩng đầu lên, tóc đang xõa về phía trước liền bay ra sau đầu, tôi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc của thế gian đang di chuyển, những cánh hoa quỷ đốt đó giống như trở thành mồ hôi của tôi, tôi thích nhất áo dài màu tím, người khác cũng thích nhất khi tôi mặc áo dài tím.
Độ cao bình thường đã không còn thỏa mãn tôi, tôi nói lớn bảo ông ta đẩy cao hơn một chút. Ông ta tăng thêm lực đẩy, tôi bay lên trời càng cao, cao đến mức tôi dường như cảm nhận được bản thân có thể chạm vào bầu trời, bầu trời trong xanh như vậy, ngay cả một đám mây cũng không có, chỉ là một màu xanh vô tận giống như bọt và nước biển.
Trong mắt tôi không thể dung nạp được thế giới vạn vật khác, chỉ có biển hoa, sườn đồi và ánh nắng mặt trời, tôi vui vẻ mặt đỏ tía tai, gió rít trên mặt làm rơi xuống một giọt mồ hôi.
“Tôi vẫn còn muốn cao hơn nữa!” Ông ta ở sau lưng tôi nở nụ cười, thật sự đẩy tôi lên rất cao, lần này quá cao rồi, tôi nhìn thấy dưới chân núi có một đàn hươu đang qua sông, chúng nó cúi xuống mặt sông, dùng đầu lưỡi uống nước, tôi mở to mắt và hét lên: “Kiều Dĩ Thương, tôi nhìn thấy hươu! Rất nhiều hươu, trên người bọn chúng đều có đốm!” Ông ta hỏi tôi có nhiều không.
Tôi nói nhiều, bọn chúng sẽ không cắn người. Tôi phấn khích hét lên, họng có chút khản đặc, vì để có thể nhìn rõ tôi đã bảo ông ta tiếp tục dùng lực đẩy cao hơn nữa, để cả người tôi đều văng ra xa, cho dù tôi đã giữ chặt dây sắt nhưng cơ thể ở trên cao vẫn không ổn định.
Cuối cùng tôi cũng có chút sợ hãi, tôi mở miệng muốn ông ta dừng lại ở độ cao ngang với thanh xà ở trên của xích đu, cơ thể tôi nằm ngang trên khung đỡ, nhưng tôi bị con hươu trước mặt thu hút sự chú ý, khi tôi không biết phải nói gì, ông ta đột nhiên ném tôi để mặt chạm đến cây Á bên trên cây hoa Tử Kinh.
Mặt tôi trắng bệch hét lên sợ hãi, tôi cho rằng mình sắp ngã, rơi vào sườn đồi ướt sũng bùn sau cơn mưa, nhất định cơ thể sẽ bị bầm dập, tôi nhắm chặt mắt chờ sự va chạm đó, nhưng sự đau đớn không đến như suy nghĩ, tôi ngừng bay lượn, một tiếng cười khúc khích tràn ra từ đỉnh đầu tôi, ngay sau đó cơ thể tôi rơi vào một vòng tay cứng rắn nóng bỏng, Kiều Dĩ Thương ôm chặt lấy tôi, trời đất quay cuồng, tôi thật sự ngã trên xích đu mà ông ta thì lại đang đè trên người tôi.
Trời đong đưa, mặt đong đưa, mặt mày cũng đong đưa. Hoa Tử Kinh lã chã rơi xuống, như một trận mưa rơi vào người tôi và ông ta, ông ta cười dịu dàng, đáy mắt như có những vì sao lấp lánh, tôi thẫn thờ nhìn vào mắt ông ta, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, tôi không biết tại sao, vào lúc này bị động đến tình trường giống như biển hoa và con hươu kích động đến trái tim tôi.
Tôi đưa tay vuốt sống mũi ông ta: “Tôi sẽ luôn ghi nhớ ngày này.” Ông ta nhìn chằm chằm vào cánh hoa rơi trên khóe môi tôi: “Còn gì nữa.”
Tôi cứng họng nói còn ông ta, tôi sẽ ghi nhớ ông ta. Ông ta nhếch mép cười: “Không cần cô nhớ, muốn cô thuộc về tôi.” Ông ta ngậm môi tôi, đẩy cánh hoa từ khóe môi vào miệng tôi, hai đầu lưỡi chúng tôi nhào nó tùy ý, cho đến khi tất cả hương thơm của nó hoàn toàn tan ra, ông ta mới cuộn nó trở lại miệng mình.
Ông ta nhai hai cái rôi nuốt, tôi cười hỏi ông ta có độc không. Ông ta trầm ngâm nói có. Tôi hỏi anh sẽ chết sao. Ông ta nói có thể sẽ chết.
Ông ta cười nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi xích đu, đưa quá đỉnh đầu ngồi lên lưng ngựa, ông ta ngồi ở phía sau ôm lấy tôi: “Bởi vì đã bị cô hôn qua nên nhất định có độc.”
Tôi nói độc gì. Ông ta cười không nói gì. Chúng tôi rời sau núi, buổi chiều ông ta đến sòng bạc gặp ai đó, tôi và ông ta bước ra khỏi khách sạn, sau khi ông ta lên xe, tôi tìm một góc vắng vẻ và gọi cho Chu Dung Thành, đầu bên đó ông ta rất nhanh đã bắt máy, chỉ nói với tôi hai chữ. Rẽ trái.
Tôi ngạc nhiên, vô thức nhìn sang ngã tư bên trái, ẩn sau bụi cây là một chiếc Buick màu đen, chiếc xe rất đơn điệu, không phải của cục cũng không phải xe riêng của ông ta, căn bản sẽ không bị chú ý. Tôi nhìn quanh rồi bước tới, ông ta ngồi ở toa sau cùng, vị trí ghế phụ trước mặt là thư kí, ông ta không mở cửa xe, chỉ kéo cửa xe xuống: “Anh ta vẫn không việc gì.”
Ông ấy nói xong liền nhìn ngực tôi, tôi lập tức nói: “Tối hôm qua anh ta không ở lại, chỉ ăn cơm.” Lúc này vẻ mặt của ông ấy mới dịu đi, mỉm cười đưa tay ra vuốt ve mặt tôi: “Hà Linh San, nếu không phải vì không còn cách nào khác, anh có chết cũng không muốn để em mạo hiểm như vậy.”
Tôi ấn vào môi ông ấy, tôi không muốn nghe ông ấy nói từ chết, tôi đương nhiên biết sự kiêu ngạo của Chu Dung Thành thà hi sinh cũng không muốn làm ra chuyện phản bội tôi, chỉ là có quá nhiều nhân tố ép ông ta phải đi theo con đường này, ông ta cấp bách muốn biết liệu người phụ nữ mà ông ấy cùng chung sống cả cuộc đời có xứng đáng để ông ấy tín nhiệm và thâm tình hay không. Ông ấy hôn lên ngón tay tôi: “Khi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đón em rời khỏi đây.”
Ông ấy không đợi tôi nói gì đã kéo cửa xe lên, ngăn cách mặt của hai chúng tôi. Thư ký lúc này nhìn tôi lắc đầu rồi lại chớp mắt, tôi không hiểu ý của ông ta, nhướng mày nhìn ông ta, ông ta liếc nhìn qua kính chiếu hậu, cố ý bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Lúc Kiều Dĩ Thương trở về đã là đêm khuya, tôi đã nằm trên giường từ sớm, trên người ông ta nồng nặc mùi rượu, bởi vì không để tôi bị ngạt thở nửa đêm không nán lại đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra ông ta leo lên giường, ôm tôi từ đằng sau, tôi chưa kịp mở lời từ chối thì ông ta đột nhiên nhớ ra việc gì đó, buông lỏng cánh tay ra. Ông ta yên ổn ngủ bên cạnh tôi, hít thở đều đặn, bị chìm ngập trong tiếng kim đồng hồ lướt qua. Ông ta không ôm tôi nữa mà ngủ quay lưng về phía tôi. Tôi nhẹ giọng gọi tên ông ta: “Miệng vết thương nứt ra rồi phải không?”
Ông ta nói không có. Tôi do dự trầm mặc, ông ta cười hai tiếng: “Nếu nhìn yểu điệu dịu dàng, tôi sợ bản thân không đủ ý chí, nên tốt hơn là không nhìn.”
“Trừ phi cô Hà can tâm tình nguyện.” Tôi nói nhỏ từ trước cũng không tình nguyện. Ông ta nói lần này không giống, bá vương không muốn làm việc mà ông ta không muốn làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!