Không khí trên hành lang bỗng đông cứng lại. Cái lạnh dường như đọng lại thành thành một tảng băng.
Ông Tào ngậm lấu điếu thuốc, nghiêng người dựa vào tường, phía miệng nhếch lên, cười mà giống như không phải cười, làn khói từ nơi ngọn lửa bùng lên đang tản ra, quẩn quanh trước mặt anh ta, khóe mắt hẹp dài hơi mở ra, một bộ dáng bất cần đời, đầy phong lưu phóng đãng: “Hửm? Không phải tôi đã quá nhiệt tình đấy chứ?”
Ông ta không nhịn được liền thấp giọng bật cười: “Anh Kiều nghe được gì ở chỗ này rồi, tới tìm tôi để hỏi tội sao?”
Kiều Dĩ Thương không chút hoang mang, lấy bật lửa châm nốt điếu xì gà còn lại, từ đầu tới cuối, ông ta không hề lên tiếng, ung dung nhưng cũng trầm lặng, có thể ông ta đã nhìn ra ông Tào không phải là người biết điều, lời nói, cử chỉ nửa thật nửa giả, giả giả thật thật, thuộc kẻ giang hồ không thể đụng vào, vốn không thể ép ông ta theo ý mình, hắn ta trông lại vô cùng đơn thuần, người làm ăn cũng không đơn giản là người đấu giỏi, mà phải giỏi ngụy trang, tính cách phải khôn khéo, có thể nhìn được mọi sóng gió.
Ông ta dùng đầu lưỡi chạm vào mảnh thuốc, nhìn chằm chằm vào vòng khói bay bổng đang tản ra trước mắt: “Anh cảm thấy, có thể động vào được sao?”
Ông Tào không nói một lời, ông ta nhàn nhã, hít làn khói trong mệt mỏi, cửa sổ cuối hành lang đã trở thành màu vàng, phía trên nhuộm một màu giống như vết tích của mưa chưa từng khô, dưới ánh sáng ấm mờ nhạt, vô cùng hỗn loạn lại cổ xưa.
Kiều Dĩ Thương nhếch một bên khoé môi, tròng mắt đảo đi đảo lại nhìn nhìn ngón tay đang chỉ: “Anh Tào, anh hiểu được ý của tôi chứ.”
“Nghe hiểu hay không hiểu là chuyện của tôi, cách xử lý theo kiểu xã hội đen của anh Kiều vốn không có tác dụng với tôi, tôi không phải là người trong giang hồ, cũng không sợ gì anh.”
Ông Tào để lại câu nói này, dập tắt đầu thuốc lá dưới chân, ông ta đi sang con đường khác, đi qua thang máy để tham quan sảnh tiệc, khi ông ta đi ngang qua người Kiều Dĩ Thương, thì người kia đã bình tĩnh giữ cổ tay ông ta, bọn họ đều không nhìn nhau, chẳng qua phía trước u ám, vắng vẻ, đầu ngón tay của Kiều Dĩ Thương dùng sức, nhưng ông Tào vẫn không biến sắc, tâm trạng hình như không vui lắm.
Có thể trụ được sức mạnh của Kiều Dĩ Thương cũng không phải là người bình thường.
Trong lúc tức giận, ông ta có thể bẻ gãy hết kim loại, vặn được đồ sắt, đàn ông bình thường với ông ta như đá chọi đá, không chết cũng tàn phế.
Tôi hé mắt nhìn bọn họ cùng giữ tay, toàn bộ đều lộ cả gân xanh, giống như một cuộc đọ sức, đang thử dò xét, cũng hiểu rõ ở đây.
Nhưng khuôn mặt hai người vẫn rất bình tĩnh, không chút dao động cũng không thấy đau chút nào.
Lúc này, Đường Vân Lan dí sát vào tai tôi nói: “Ông Kiều cũng không thua sáu phần sức mạnh, tay ông ta chỉ hơi trắng, dĩ nhiên vẫn còn nhiều sức, có thể bóp nát nhiều vật rắn.”
Cô chần chừ một lát: “Nhưng ông Tào này, cũng không phải kiểu ngồi không. Rất có thể ông ta vẫn chịu được.
Chúng tôi kề sát bên tường vì sợ bị phát hiện, nửa phút sau Kiều Dĩ Thương và ông Tào thu tay lại, Kiều Dĩ Thương lại buộc tay áo đang bung ra: “Tôi cảnh cáo anh Tào một câu, anh có suy nghĩ xem rằng có nên làm như thế không, hãy nhớ tôi luôn là kẻ thù và sẽ không bao giờ nương tay.”
Mắt ông Tào lộ ra vẻ vui thú: “Tôi không có ý định làm kẻ thù của anh Kiều, chắc toàn bộ Quảng Đà đều sợ thành kẻ thù của anh. Chẳng qua đó là lý do mà không ai dám động đến Hà Linh San.”
Kiều Dĩ Thương không nói, mắt ông ta mở ra liền bắn ra một tia lạnh, nhìn rõ sự giả tạo của ông Tào, ông Tào đột nhiên nhướng mày: “Cô ấy đúng là từng làm tình nhân của anh, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn như thế nữa.”
Những lời này đã chọc giận Kiều Dĩ Thương, vẻ lo lắng loé trên mặt ông ta, ông ta không biết tôi đã phản bội sau lưng, tôi đã trốn đến một nơi mà ông ta không thể kiểm soát được, có bà vợ của ông ta ở bên cạnh, luôn chông chừng ông ta, khiến ông ta không thể rời khỏi, khoảng thời gian tôi sống ở Thường phủ là lúc ông ta tức giận nhất, sau mấy đêm ở thiền viện, ông ta hận không thể róc xương róc thịt tôi, một lần đánh vào nơi sâu nhất của tôi, đánh tới nỗi nghẹt thở.
Nhưng mỗi lần ân ái với nhau xong, phía dưới đều chảy máu, cảm giác đau đớn, tê dại xuyên qua từng tấc trong cơ thể tôi, như muốn thiêu đốt, chiếm đoạt hết cơ thể tôi. Tôi biết rõ ông ta có hận tôi bao lâu, có giận cỡ nào, dù có tàn nhẫn lên người vô tội là tôi nhưng giờ ông ta quả là không nỡ bỏ cơ thể của tôi, tình cảm của tôi, sự kháng cự của tôi, làm ông ta vừa yêu vừa hận, đây là uy hiếp lớn nhất với ông ta, người khác nhắc đến chẳng khác nào khiêu khích.
Kiều Dĩ Thương tức giận được một lát, trước khi ngước mắt nhìn ông Tào đã lấy lại vẻ bình tĩnh, vui vẻ, ông ta cong môi cười lạnh, âm thầm chịu đựng không lộ ra, giọng điệu có vài phần trầm xuống: “Chẳng qua cô ấy hơi ngang bướng thôi, là tôi đã nuông chiều cho cô ấy tự do chơi bời, cuối cùng thì cô ấy vẫn sẽ quay lại. Ngay lúc này, người có thể khống chế, chiếm hữu cơ thể của cô ấy, chỉ có thể là tôi.”
Ông Tào dời mắt, nhìn chằm chằm vào tầng bụi nhẹ trên hành lang uốn khúc. Cả người không chút sợ hãi: “Lời của anh Kiều e là không tính, có một số việc cạnh tranh công bằng vẫn hơn.”
Kiều Dĩ Thương đi qua hai bước, bọn họ đứng đối nhau, thế lực cũng ngang nhau, Kiều Dĩ Thương toả ra khí chất lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ hãi, nổi lên màu đen lãnh khốc, càng khiến lòng người khiếp sợ.
Con mắt sắc bén, sâu thẳm ông ta tập trung trên mặt ông Tào, nhìn ông ta thật lâu: “Cho nên anh muốn đấu với tôi một trận?”
Ông Tào mười phần nho nhã, cài chặt chiếc cúc áo, bóng lưng rộng lớn của ông ta che hơn nửa phần ánh sáng, hai người đều có chút ảm đạm, mơ hồ.
“Gần như là lún sâu vào việc này rồi, có thể cho là như vậy đi.”
Ngoài Chu Dung Thành, nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai dám tranh đoạt cái gì với ông ta, môi Kiều Dĩ Thương tách ra từng chút một, tách thành những đường cong thú vị, ông ta cười nói.
Người ông ta hơi nghiêng về phía trước: “Anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ làm cho anh biến mất mãi mãi khỏi Quảng Đà.”
Ông Tào rất bình tĩnh, giương mắt lên, bốn mắt nhìn nhau: “Chỉ sợ Anh Kiều không làm được, tôi chưa bằng anh, nhưng cũng không kém là bao.”
Kiều Dĩ Thương phủi cổ áo, lướt qua ông ta, bọn họ quay lưng về phía nhau, đi về hai hướng đối lập, thân hình thon dài, mạnh mẽ rắn rỏi nổi lên một luồng gió mạnh, gần như là không để lại khói thuốc súng và dấu vết chiến tranh, vài giây sau, tiếng bước chân đã dần đi xa, rồi biến mất trong không khí.
Hành lang uốn khúc rơi vào im lặng, yên tĩnh như chưa từng có ai tới, tôi mím môi thở ra một hơi, sau đó đi thẳng ra cửa.
Đường Vân Lan đi đằng sau tôi, giọng cô ấy bình tĩnh, hỏi tôi: “Cô đang nhớ gì vậy?”
Tôi nói là tôi không nhớ gì cả.
Cô ấy cười: “Vậy thì cô đoán xem tôi nghĩ gì?”
Tôi vội dừng lại, rồi tiếp tục bước.
Cô ấy tự nói: “Tôi nghĩ, cô với ông Kiều, ai sẽ thắng ai, ai sẽ là người thỏa hiệp cuối cùng trong cuộc đời của cô, sẽ ở cùng ai, cũng có thể là cô độc suốt quãng đời còn lại, hay là không thể sống nổi.”
Tôi nghiêng mặt nhìn cô ấy một cái: “Sống chết như nào còn chưa biết, tôi không thể đoán được. Về phần thắng thua vẫn phải suy nghĩ đã. Đương nhiên là ông ta sẽ thắng tôi, thế lực, sự sắc sảo, sự can đảm và tài năng, tôi đều thua ông ta quá nhiều.”
“Không.” Đường Vân Lan đẩy cánh cửa thủy tinh bị vỡ trước mặt, sau khi chúng tôi đi ra cô ấy mới buông tay, cánh cửa lắc lư hai cái rồi mới trở về như cũ.
“Ông Kiều ngàn vạn lần không nên vì chuyện tình cảm mà tự hủy hoại chính mình, tất cả mọi người đều biết, như cô, thậm chí cả tôi, trước đó ông ta đều không nhân từ với bất kỳ người phụ nữ nào, coi như món đồ chơi, chúng ta chỉ có thể là phụ nữ. Đàn ông và phụ nữ, rồi sẽ nảy sinh tình yêu.”
Tôi khàn giọng hỏi: “Ngoài vui thích, hứng thú, cô nghĩ ông ta sẽ yêu tôi ư.”
Cô ấy dùng đầu ngón tay chạm vào phần ren trắng trên ngực: “Có lẽ có có một chút.”
“Quyền lực và tôi, ông ta chưa bao giờ chọn tôi.”
“Cô cũng giống vậy, không lựa chọn tin tưởng ông ta.”
Tôi khẽ giật mình, trái tim như bị nứt thành một đường, máu chảy ra, tôi kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, cô ấy nhìn tôi nhếch môi cười, lúc này, bốn chiếc xe con màu đen đi thành một hàng từ phố Tây Nam, từ từ đậu ngoài cửa chính quán rượu, hàng đống khách mới hô hò, những tiếng cười đùa liên tiếp nổ ra, sau khi bấm còi một vài lần, từ hai chiếc xe lao xuống hơn chục người vệ sĩ, mở của hai, ba xe ra, Thường Bình Ngô và bà Hai dẫn đầu đi xuống, trên mặt ông ta vui vẻ ôn hoà, đã sớm quen với màn chào đón như vậy, phất tay ra hiệu với mọi người.
Khoác bên tay ông ta là Thẩm Hương Hạ mặc chiếc váy đuôi cá màu hồng nhạt, chiếc váy ôm lấy vòng ba căng mọng cùng đôi chân thô chắc vì mang thai, nhưng lại lộ ra vẻ đầy đặn thướt tha, cô ta trông rất lộng lẫy, khi cười thì giống như một bông hoa rực rỡ, mê hoặc không thể nào tả được.
Bước xuống từ xe thứ ba, bà Ba cố ý phân cao thấp với cô ấy, cũng mặc một chiếc váy hồng với hình chữ V rất sâu, hơn nữa, chỗ dài xuống cũng tốn không ít công sức, khoảng chục trân châu và nam châu được khảm nặng trịch để tôn lên vòng một hở hang và vòng hai, nhấp nháy tỏa sáng.
Bà Tư mặc quần vải màu lục, lộ ra vẻ u ám, chỉ là xinh đẹp kiểu lãnh đạm, hình như bà ấy không thích đèn sân khấu, căn bản là không muốn hòa vào đám người kia. Bảo sao Thường Bình Ngô dù mất hứng thú với cô ấy nhưng cũng không bỏ được, quả thật cô ấy làm cho người ta có cảm giác thoải mái, không thích gây sự, điều hiếm thấy trong một gia đình giàu có, nhất là người phụ nữ không thích tranh giành hay chiếm đoạt.
Tôi với Đường Vân Lan bước nhanh đến nghênh đón, cách một biển người nhưng ông Thường vẫn thấy tôi, ông ta vẫy tay về phía tôi, tôi giống như một con hồ điệp lộng lẫy nhào vào người ông ta, khi làm nũng trên ngực bóng lọng của ông ta, đã bị mùi hương của tôi mê hoặc khiến cả người nhũn ra, liền cười nhéo mũi tôi: “Em đi đâu mà để anh chờ ở chỗ này.”
Đường Vân Lan nói là không được, cô Hà ăn còn nhiều hơn cả đàn ông, sợ chốc nữa không kịp ăn đồ nóng, thì sẽ càn quét sạch nhà bếp của người ta.
Tôi đưa tay chặn miệng cô ấy thì Đường Vân Lan đã né tránh khéo léo, Thường Bình Ngô cười ha hả: “Hoá ra Hà Linh San của tôi là một con mèo tham ăn nhưng lại không tăng cân sau khi ăn.”
“Anh ghét em vì đã ăn nhiều sao? Em đã giấu bí mật suốt một tháng, chỉ sợ bị người ta phát hiện ra, một câu của mợ Năm đã tiết lộ toàn bộ, cô ấy đúng là khắc tinh của em mà!”
Tôi tức giận chu môi, ông ta rất thương yêu, dỗ dành tôi thế nào cũng không thể ghét được, ông ta thích tôi còn không kịp!
Ông ta dời tay mình khỏi lòng bàn tay của bà Hai, rồi dựa hẳn vào tôi, trước mặt mọi người bị vứt bỏ, bà Hai không còn lại chút tươi cười gì, bà ta đang muốn đi lên để tranh với tôi, thì bà Ba liền ngăn cản cô ta lại: “Chị Hương Hoà, như này đã làm xấu hổ hết người ta rồi, đừng không biết điều nữa, nếu Hà Linh San không thoải mái, xem chị còn bướng được không.”
Bà Hai vừa rời khỏi nhà đã bám dính lấy Thường Bình Ngô, căn bản không phát hiện ra bà Ba cũng ăn mặc giống bà ta, thậm chí còn hơn cô ta một bậc, sắc mặt của bà ta càng trầm xuống: “Cô đây là đang đem dã tâm của mình thể hiện lên thân thể? Sao hai chúng ta không đổi luôn danh phận đi.”
Bà Ba tủm tỉm cười, vuốt cái khuyên tai bằng đá quý: “Bày trò đổi thì cũng đều là thiếp, chúng ta cũng giống nhau, dù bà có xếp trước ta, nhưng đổi thì tôi phải đổi với bà cả.”
“Giọng nói phát ra từ miệng cô đúng là điên cuồng, cũng không soi gương xem, loại hạ tiện như cô mà đòi ngồi ở ghế chính thất sao?
Bà Hai tức giận đi trước, mấy cô vợ kia theo sau, quản lý khách sạn biết được Thường phủ tới, đã tự mình đến cửa khách sạn dẫn đường, một đám vợ bé xinh đẹp diễm lệ xuất hiện cùng một lúc, thành tiết mục cuối cùng của tiệc rượu, mùi thơm trên người đã hấp dẫn mọi ánh nhìn chăm chú trong đó, đàn ông thì không khỏi thất thần còn biểu cảm của phụ nữ cũng lạ kỳ.
Mà ngoài những cô vợ bé trang điểm lộng lẫy này là tôi, đang dựa vào cạnh ông Thường, ông ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói gì đó với tôi, trên mặt tôi liền rạng rỡ, bộ đồ màu rượu của ông ta hoà làm một với bộ sườn xám của tôi, không cần nhiều lời cũng có thể nhìn ra ai là người phụ nữ mà Thường phủ sủng ái nhất.
Khách trên thảm đỏ uống chén rượu che cả môi, anh mắt lưu luyến nhìn tôi, khẽ phát ra tiếng thảo luận rên rỉ: “Đây chính là cô Hà, từ đặc khu đến.”
“Ồ, thật sự là không đủ để chơi đùa cùng cô ta, người trong giới xã hội này đều bị cô ta ăn sạch một lượt.”
Đàn ông cười đến ngả nghiêng: “Đây gọi là gì nhỉ, nhân vật lợi hại nhất trên đất Quảng Đà, ông Thường với ông Kiều đều là khách trên giường của cô ấy, Thường phủ kết hợp đứng lên, để cô ta càng thoải mái hơn, cũng không biết cô ta đã dùng chiêu gì, sợ là không có đàn ông nào mà cô ta không giữ được.”
Cô gái bên cạnh cười híp mắt, nâng cằm anh ta: “Cho anh đó, anh muốn ư.”
Người đàn ông đối diện với những người đó: “Đương nhiên là muốn, đáng tiếc là cô ấy không muốn theo tôi.”
Bọn họ cười ha hả, Thường Bình Ngô không nghe được những ngôn từ ô uế đó, vì tôi không cho ông ta nghe được, tôi đã nói chuyện để phân tán sự chú ý, khát đến mức cổ họng khô hết, tôi nằm ho khan trên vai ông ta, ngay lúc này, Kiều Dĩ Thương xuyên qua đám người đi từ cầu thang xuống, ông ta đã chứng kiến cảnh tôi và Thường Bình Ngô thân mật, quấn quýt bên nhau từ xa, ông ta không tỏ ra vui hay tức giận gì cả, chỉ đứng trước mặt nói: “Thị trưởng Trần và người của cục tài chính đang đợi ngài ở phòng khách tầng ba. Còn một việc nữa, tôi đã dùng danh nghĩa của ngài để quyên góp ba mươi ba tỷ với làm quỹ dân sinh của chính quyền thành phố Hải Châu.”
Giọng ông ta hơi thấp xuống một chút, thuộc hạ cứ muốn gây rối, dẹp loạn như vậy là nhanh nhất.”
Thường Bình Ngô gật đầu: “Anh nghĩ rất chu đáo. Tôi sẽ đi gặp bọn họ.”
Chúng tôi bước lên chiếc thang thủy tinh lên tầng ba, những vị khách mới cũng nhao nhao sau đó, đi vào sảnh tiệc chính, Kiều Dĩ Thương cách tôi không xa cũng không gần, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, tôi ngước mắt nhìn bóng lưng của ông ta, Đường Vân Lan từng nói rằng tôi chưa từng tin tưởng vào ông ta, ông ta đã từng nổi giận chất vấn tôi tại sao lại không chờ đợi. Tôi không hiểu, dù tôi có thông minh đến đâu thì nhìn trên người ông ta chỉ là đám sương mù dày đặc.
Ông ta mãi mãi không xúc động, ngay cả cái chết của Kiều Từ cũng không kích động được sự liều lĩnh của ông ta, ông ta muốn ép tôi nghe theo khiến tôi nổi điên, ông ta đều tỉnh táo trong mọi mặt.
Chúng tôi vừa tiến vào một căn phòng rất lộng lẫy, thị trưởng Trần và một số thị ủy đã chào đón từ phía đối diện, nhìn khuôn mặt giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy mặt tôi, hình dáng miệng khi nói đã lộ ra chữ “chu”, tôi ho không thành tiếng, lạnh lùng quay mặt đi, anh ta lập tức dừng lại, cả người liền tỉnh táo.
Người quan chức đúng là tinh ranh nhất, hiểu cái gì nên nói là cái gì không nên, ông ta không làm tôi khó chịu nữa, hình như là không biết tôi, liền vội vàng rời ánh mắt nâng chén lên: “Ngài Thường, mấy hôm nay không thấy ngài, nghe nói ngày vui của ngài.”
Thường Bình Ngô cười nói, nhanh như vậy đã lan sang giới quan chức rồi, tôi còn chuẩn bị, sẽ nói lại vào ba tháng sau.”
“Danh tiếng của ngài ở Hải Châu, việc vui trong nhà, chúng tôi không muốn không biết cũng không được, nhưng vì theo quy củ, chúng tôi cũng đều coi như không biết.”
Bà Hai vì Thường Bình Ngô liền đưa lên một chén rượu, thị trưởng Trần cứ nhìn cô ta, hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, nhìn cô ta rồi cười nói vui vẻ, cô ta nhìn Thường Bình Ngô một cách hợp lẽ, không biết là định dựa bao lâu mới tách ra: “Thị trưởng Trần đây xin chúc mừng, đây chính là lời hứa nghìn vàng, không chỉ bình an lúc sinh, mà ắt phải là một quý tử.”
Thị trưởng Trần không muốn cùng vợ bé của ông ta kẻ hát người hoạ trước mặt Thường Bình Ngô, thế lực của nhà họ Thường sớm đã che nửa bầu trời của Hải Châu, ông ta cũng không gây gì với giới xã hội, người trong giới cũng tuyệt đối không chọc tức ông ta, thị trưởng Trần chủ động thấp đầu xuống hơn Thường Bình Ngô, cụng chén với ông ta: “Sinh con nối dõi ở Thường phủ, cũng không hề tầm thường đâu.”
Bọn họ cười ha hả, thị trưởng Trần uống cạn chén rượu này, anh thương nhân đứng ở kia khi nãy đột nhiên hỏi tôi: “Bà lớn này nhìn trông rất quen mắt.”
Thường Bình Ngô liếc nhìn tôi, tôi liền giới thiệu nói mình họ Hà.
Anh ta liền giật nảy mình, chiếc đồng hồ xa hoa của anh ta liền bị rượu đổ vào, hiện ra một ánh sáng chói mắt: “Cô Hà, ở đặc khu cũng có một vị nổi tiếng họ Hà, không biết có phải là cô không, tôi rất khâm phục cô Hà kia.”
Người này đến không biết có chuyện gì đây.
Tôi không nói gì liền dò xét anh ta, không chút lo lắng mà còn lộ ra một tia cười: “Người họ Hà rất nhiều, sao ngài lại đoán được đó là tôi.”
“Trực giác nói cho tôi biết, chỉ có cô Hà kia, mới có khả năng như vậy, ở thành phố này, dù là bên cạnh người quyền lực nào cũng đều như cá gặp nước.”
Tôi cười một tiếng: “Phong quang của tôi hôm nay đều là anh Thường cho tôi, nếu như không có Thường phủ sau lưng tôi, tôi đâu đáng để ngài khâm phục.”
Anh ta cười nói rằng trước ông Thường, tên của cô Hà đã vang xa.
Anh ta uống một hớp rượu, ánh mắt sâu xa dừng lại trên mặt tôi, không dời một phút, tôi nói: “Xin hỏi thân phận của ngài là gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!