Kiều Dĩ Thương đột nhiên đi đến con hẻm hoang tàn và không có người ở này, phá vỡ sự im lặng của màn đêm, không có tiếng gió hay dự đoán nào. Những lời nói không thể cưỡng lại của anh ta khiến tôi hụt hẫng, tôi hỏi anh ta tại sao.
Anh ta cao hơn tôi rất nhiều, nếu tôi không ngẩng đầu lên, sống mũi tôi chỉ có thể chạm đến ngực anh ta, anh ta dễ dàng bao bọc tôi trong vòng tay của anh ta, giống như một cái cây đang chứa một chiếc lá.
"Không có lý do gì, cứ làm như lời tôi nói."
Hơi thở của anh ta phun trên đầu tôi, nồng nặc mùi khói thuốc, gần đây anh ta có vẻ hút thuốc dữ dội hơn, mỗi lần gặp anh ta, đều thấy điếu thuốc không rời tay. Chiếc mặt nạ hồ ly anh ta đeo trên mặt không hề rơi xuống khi tôi vùng vẫy, những tia sáng trắng bạc mờ ảo, rõ ràng hơn cả ánh trăng tan như nước trong con hẻm này, thật đẹp trai, tuấn tú, phong nhã.
Đôi mắt sâu như biển ấy, trong sáng mềm mại, nhưng lại phức tạp, lạnh lùng, sâu thẳm và trầm mặc.
Tôi và anh ta đi từ thân quen thành xa lạ, chúng tôi xa nhau 13 ngày.
13 ngày, 13 đêm.
Nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng làm người ta rất hao mòn.
Tôi yêu Kiều Dĩ Thương không giống như yêu Chu Dung Thành, giống như mở cửa sổ ngắm mặt trời vào buổi sáng, rồi lại đóng cửa sổ ngắm trăng vào ban đêm, đương nhiên, như hình với bóng. Chu Dung Thành thâm nhập vào cuộc đời tôi, tuổi trẻ của tôi, năm tháng của tôi, niềm vui và nỗi buồn của tôi, sự hiện diện hay vắng mặt của anh ấy, tôi đều nhớ và suy nghĩ đến.
Tôi yêu Kiều Dĩ Thương khi sống phiêu bạt khắp nơi, càng rung động lòng người hơn, nhiều thăng trầm hơn và nhiều do dự hơn.
Một cây thuốc phiện.
Thế giới bị ám ảnh bởi màu sắc của nó, bị ám ảnh bởi mùi vị của nó, và không thể không ở gần, muốn sở hữu, muốn hái, lại biết rằng chất độc của nó sẽ gây nghiện và sẽ chết.
Tôi không thể sống ngay thẳng, không thể chính trực, tôi yêu anh ta một cách trốn tránh, khi nóng khi lạnh.
Tôi ôm nửa trái tim để chuộc lỗi, vì sợ bị anh ta ăn sạch, rồi trở thành bộ xương không có tim.
Buổi đêm ở Vân Giang sau khi tạnh mưa, sương mù hiện ra rõ rệt. Tất cả những khu vực xung quanh đều im lặng, không có một âm thanh nào.
Tôi nâng lòng bàn tay, vuốt ve nửa khuôn mặt không che đậy của anh ta. Đôi môi anh ta ẩm và nóng, run rẩy yếu ớt trước đầu ngón tay tôi. anh ta đến quá vội vàng, quá nhanh, không thể dừng lại nghỉ ngơi, không có đem theo xe ngựa và người hầu, chỉ đi có một mình, từ biên giới Tây Song Bản Nạp đến Cảnh Hồng, phải đi đến mất trạm, lồng ngực của anh ta nổi lên và hạ xuống dữ dội, hơi thở vô cùng gấp gáp.
Tôi im lặng hồi lâu, bắt đầu mở miệng nói: "Tôi sẽ không đi."
Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bướng bỉnh của tôi, bàn tay chạm vào tường nắm chặt thành quả đấm không phát ra tiếng: "Chu Dung Thành chết rồi, đối với cô mà nói việc này rất khó buông tay như vậy, cô muốn cùng chết với anh ta ở đây sao."
Tôi nhìn ánh trăng in hằn trên mặt đất mà không nói lời nào, hơi thở của Kiều Dĩ Thương đột nhiên lạnh đi hơn mười độ, giống như một khối băng chìm dưới đáy vực và phong ấn lâu ngày vậy, lạnh đến mức buốt xương.
Anh ta đưa tay kia bóp cằm tôi và kéo đầu tôi lại, trên mặt anh ta không còn một giữ lớp mỏng của sự tức giận nữa mà là một cơn thịnh nộ dữ dội, xuyên qua lớp mặt nạ, xuyên qua không khí, nó đốt cháy làn da của tôi.
"Không thể theo sự lựa chọn của cô được."
Tôi cứng rắn trừng mắt nhìn lại anh ta: "Vậy còn anh. Tôi đi rồi, anh sẽ ở lại sao?"
Giọng nói khàn khàn của tôi bị che khuất bởi tiếng chim bay trên trời, một đám mây trôi lơ lửng che lại mặt trăng, có đến hai ba giây cảm giác như bóng tối vô tận, anh ta cất tiếng trên đầu tôi: "Mọi người đều biết rằng Tam Giác Vàng là lãnh thổ của tôi, tôi đi không nổi."
Tôi ngước lên nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đang khép lại của anh ta, chính đôi môi này đã càn rỡ hôn tôi và tôi cũng càn rỡ hôn anh ta, anh ta đã từng khiến tôi sướng như lên thiên đường và tàn nhẫn khiến tôi đau khổ như muốn xuống địa ngục. Trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng căn phòng VIP của Tân Thế Kỷ vào đêm hôm đó, Tát Minh Kiều gây khó dễ cho tôi, bóp cổ tôi và tìm cách hãm hại tôi, Kiều Dĩ Thương để cho cô ta tùy ý mà không hề ngăn cản, anh ta dường như đã uống say rồi, say đến nỗi không thể chống đỡ được bản thân mình trong sa mạc.
Anh ta đúng là một người xa lạ thực sự, lãnh đạm, lạnh lùng, làm gì có một chút diễn kịch hay giả vờ nào ở đây.
Tôi dừng các đầu ngón tay trên mép mặt nạ và lặng lẽ nắm lấy nó, lợi dụng lúc anh ta không phòng bị và bất ngờ lột ra, anh ta hơi sững sờ trong chốc lát, sau mới bình tĩnh lại.
Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng tôi cũng được nhìn anh ta gần như vậy, tôi thực sự có thể chạm vào anh ta, cảm nhận nhiệt độ và xương của anh ta. Dưới cằm anh ta là râu rất rậm, khiến ngón tay tôi ngứa ngáy.
Một xen-ti-mét, nửa xen-ti-mét, hoặc thậm chí hoàn toàn trùng lên nhau, chóp mũi của tôi ở cạnh môi anh ta, và trái tim tôi dường như bị một thứ gì đó móc chặt, nó bị nén chặt đến mức tôi thở hổn hển, hai tay bấu chặt vào nhau bám vai của anh ta: "Anh mau nói cho tôi sự thật. Anh và Tát Minh Kiều có thực sự đang làm giả hóa thật hay có một âm mưu nào khác."
Một ý cười phù phiếm hiện lên cuối đôi mắt đẹp sắc lạnh: "Có quan trọng không?"
Tôi gật đầu và nói rằng nó rất quan trọng.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một hồi: "Cô trước tiên trả lời đi, cô và Hắc Lang, có phản bội tôi hay không,”
Cảnh xuân hiện lên trong tâm trí, ánh nến bên bệ cửa sổ lung linh, yếu ớt theo gió, thật đáng thương, dịu dàng mà đau lòng. Đó là đêm tôi sợ hãi và khó quên nhất, tôi biết là sai nhưng tôi không thể kiểm soát sai lầm đến cùng, tôi biết rằng Kiều Dĩ Thương nhất định sẽ biết, anh ta nhất định sẽ rất tức giận nhưng nó giống như trả thù, chủ động dụ dỗ anh ta của tôi, cũng chính là báo thù người chồng đã phản bội mình ba năm trước.
Một nửa cuồng nhiệt như lửa, nửa như nước đọng, Hắc Lang rút khỏi cơ thể tôi vào thời khắc mấu chốt, tình yêu đột ngột kết thúc, tôi còn chưa kịp nếm trải, cảm giác mà anh ta mang lại hoàn toàn khác với Chu Dung Thành, đó là thứ duy nhất tôi có thể xác định được rõ ràng hơn ánh mắt và đường nét của anh ta.
Kiều Dĩ Thương ép tôi vào giữa anh ta và bức tường, ánh mắt tôi dừng lại trong không trung, di chuyển không ngừng nhìn mặt anh ta: "Còn một chút nữa, nhưng mà cuối cùng không có."
Từ cổ họng anh ta phát ra một tiếng thở dài: "Anh ta là Chu Dung Thành à."
Tôi do dự hồi lâu: "Có thể là vậy, cũng có thể không phải."
Anh ta cười buồn bực, tiếng cười không còn kiêu căng ngạo mạn mà nhàn nhạt lộ ra, trên đời này chỉ có tôi, người duy nhất anh ta có đủ kiên nhẫn là tôi, lưu tâm và không có cách nào nắm chặt trong tay.
"Hà Linh San. Có phải chỉ cần có liên quan đến anh ta thì trong lòng cô đều hơn tôi. Dù cho một người đàn ông rất giống anh ta đi chăng nữa, một đống nguy hiểm mai phục tứ phía, sống chết đều khó dự đoán nhưng ngược lại ở thành phố từng có dấu chân của anh ta, đều có thể vượt qua trọng lượng của tôi trong lòng cô."
Anh ta nắm chặt bàn tay đang đeo mặt nạ của tôi, ném đồ lên vách tường bên kia, đụng ầm một tiếng rõ to, bụi phảng phất bay qua chỗ mắt tôi, tôi hít một ngụm khí, còn chưa kịp thở ra, anh ta nhìn chằm chằm tôi hỏi từng từ từng chữ một: "Chu Dung Thành nếu còn sống, cô trở về bên cạnh anh ta hay là ở lại bên cạnh tôi."
Tôi có chút hoảng sợ. Con ngươi co rút dữ dội, bất giác tầm nhìn trở nên mờ đi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, vì đây là một điều cấm kỵ. Nó được phong ấn nơi sâu thẳm nhất của trái tim tôi. Tôi không muốn chạm vào nó. Để nó cũ kĩ, rỉ sét hay thối rữa dần mà biến mất, cũng không cho phép người khác được động đến nó.
Tôi tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh ta: "Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Truy vấn những thứ này thì có ích lợi gì."
Kiều Dĩ Thương nhất quyết không để tôi đi, thề không chịu bỏ qua, dùng cằm anh ta giữ chặt lấy trán tôi, đến động đậy tôi cũng không thể động được.
Tôi mấy lần không nhịn được muốn thốt lên với anh ta rằng tôi chọn Chu Dung Thành, nhưng ba chữ này cứ đọng lại trong cổ họng, suýt chút nữa đã bị chọc thủng, nhưng lại bị tôi nuốt trở lại một cách mãnh liệt.
Phải không.
Tôi sẽ không hề do dự, lại trở về lúc được làm bà Chu ư?
Thời gian có thể quay ngược lại không? Sau khi quay trở lại vẫn y như vậy sao?
Tôi có thể buông bỏ Kiều Dĩ Thương, có thể buông bỏ yêu thương hận thù của hai năm qua, yêu đương cuồng nhiệt mãnh liệt, tôi và Chu Dung Thành vẫn có thể như chưa từng có chuyện gì xảy ra, yêu nhau không rời.
Trong mắt anh ấy, tôi vẫn là Hà Linh San như ngày đầu gặp mặt.
Đôi mắt tôi đờ đẫn, những ngón tay tôi đặt trên vai anh ta dần buông lỏng, chiếc áo sơ mi nhăn nheo của anh ta bị gió làm tung bay nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết và hương thơm thuộc về tôi.
Sự im lặng của tôi khiến Kiều Dĩ Thương tức giận và phá vỡ sự tỉnh táo và giới hạn còn lại của anh ta, sau bao nhiêu ngày, anh ta trở nên điên cuồng và cưỡng hôn tôi. Rất nhanh tôi nếm được vị ngọt tràn ra từ đầu lưỡi.
Tê, đau nóng, giống như bị kim đâm, không, đau hơn kim châm, đau đến tận tâm can, đây hoàn toàn không phải là một nụ hôn, mà là một cái cắn, một cái huyệt, một cái hận.
Răng anh ta xâm nhập, đốt cháy trong miệng tôi, tôi mơ hồ nghe thấy anh ta nói: "Có phải chỉ cần tôi cũng chết mới có thể đọ sức với ông ta không. Hà Linh San, có lẽ lần này tôi không thể sống sót, nhớ đốt vàng tiền và nói cho tôi biết: "Tôi đã thắng ông ta hay chưa?"
Tôi không biết mình nghẹt thở và chống chọi bao lâu, cảm giác ngứa ran trên đầu lưỡi dần dần chuyển thành tê dại, hơi thở gấp gáp và nhàn nhạt của Kiều Dĩ Thương cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, răng anh ta buông lưỡi tôi ra, rồi rời khỏi đôi môi tôi.
Máu chảy ra dính vào quai hàm và râu của anh ta, tất cả là do tôi.
Tôi đã chọc giận anh ta không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều lần này, anh ta thực sự tức giận.
Anh ta dùng đầu ngón tay ấn lên môi của tôi, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đó, trên môi còn anh ta cũng có vết máu chảy ra, tự mình liếm nuốt: "Đau không?"
Tôi rùng mình không biết là lạnh, sợ hay đau, anh ta ôm tôi vào lòng bằng cánh tay còn lại, khẽ cúi đầu xuống và tôi biết anh ta còn có thể hôn tôi lần nữa.
"Trước khi tôi gặp cô, không có bất cứ việc gì, bất cứ ai, nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Mọi thứ trong thế giới của tôi đều phải thuần phục tôi." Anh ta dừng lại và có chút cười nhạo nói: "Thực ra, không hề khó trong việc kiểm soát cô. Nhưng tôi luôn có mặt ở thời điểm quan trọng, đến lúc đóng lưới, tôi không thể không chần chừ được. Tôi tự hỏi liệu điều đó có giết đi niềm vui của cô không. Để cô tự nghĩ rằng cô đang mưu tính tôi, bộc lộ ra mặt thông minh và xấu xa, tự mãn và thắng người khác, đó là những gì thú vị, dễ thương và đáng ghét nhất từ trước đến nay tôi thấy từ cô. Cô thậm chí không biết tôi đã trả giá bao nhiêu để dung túng phần của cô."
Tôi quên luôn sự sống, hoàn toàn bế tắc vào lúc này.
Cứ như thể một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống đập vào tôi dữ dội, nhưng nó không làm tôi bị thương chút nào, nó chỉ vỡ tan trên đầu tôi, và tôi vẫn bình an vô sự.
Chợt có tiếng vọng từ ngõ hẻm xa xa, tôi và anh ta chợt cứng người, khẽ nhấc ngón chân móc chiếc giỏ tre bỏ đi trong góc, anh ta nhấn vai tôi ngồi xổm xuống rồi úp cái giỏ tre lên người tôi, từ đầu đến cuối tôi luôn mơ hồ và đợi tôi phản ứng kịp, tiếng bước chân đã gần đến trước mắt. Kiều Dĩ Thương dựa vào trên tường châm một điếu thuốc, anh ta lặng lẽ hít vào một hơi, bình tĩnh đến mức cả tôi tự hỏi liệu mình đã từng xuất hiện chưa, và cảnh tượng vừa rồi có phải là sự thật không.
Tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông qua những kẽ hở trên giỏ tre, đó là người gần gũi nhất của Tát Minh Kiều, người đã đưa tôi đến trang viên từ chợ đen ngày hôm đó, anh ta cũng là người đã theo tôi vào đêm hôm đó khi Kiều Dĩ Thương thả tôi ra. Chỉ gặp người đàn ông này có hai lần, nhưng tôi rất ấn tượng với anh ta, vẻ mặt thâm độc nham hiểm, thoạt nhìn là một kẻ gian xảo.
Anh ta rõ ràng là không có ý tốt, lại đột ngột xuất hiện, không để Kiều Dĩ Thương biết trước, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, nụ cười đầy ẩn ý: "Kiều Dĩ Thương, sao anh không đợi tôi châm cho?", Việc này nên để tôi làm cho."
Anh ta lạnh lùng nói xong: "Nhưng sao nửa đêm anh lại ở trong con hẻm vắng thế này? Anh đang đợi ai đó hay đang gặp gỡ bạn bè."
Kiều Dĩ Thương nghịch chiếc mặt nạ trên tay: "Có chút việc."
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng thông minh quét khắp hành lang này, không buông tha từng ngóc ngách, khi chạm vào chiếc giỏ tre nơi tôi đang trốn, anh ta đột nhiên dừng lại, cau mày có chút nghi hoặc: "Tôi hình như nhìn thấy còn có một người nữa ở đây."
“Đến nơi lại không thấy có ai, có phải có kẻ nào chặn đường anh không.”
Kiều Dĩ Thương hỏi lại liệu có ai có thể ngăn cản tôi không.
Người đàn ông cười: "Thế thì khó nói, dù võ của anh có tốt đến đâu, anh cũng không có mắt ở đằng sau đầu và rất khó đề phòng. Anh không thể xảy ra chuyện được. Tính mạng của tôi phụ thuộc vào sự an toàn của anh. Cô Tát Minh Kiều chưa đối xử với bất kỳ người đàn ông nào bận tâm như vậy"
Anh ta vừa nói vừa đi về phía cái giỏ tre, tôi bất giác nín thở, không dám phát ra tiếng động, anh ta đưa tay mò vào mép giỏ tre vừa định mở ra, Kiều Dĩ Thương kéo một chiếc cúc áo của anh ta ra và đánh vào cổ tay trái người đàn ông, sau đó là tiếng rên đau đớn, đau đến đổ mồ hôi.
Kiều Dĩ Thương bỏ lại một câu rồi quay lại trang viên rồi bước chân rời đi, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, liếc mắt đưa tình giữa anh ta và chiếc giỏ tre: "Kiều Dĩ Thương, cô Tát Minh Kiều bảo anh đến sòng bạc để xem và lên kế hoạch làm ăn khác. Tôi đã đến nhưng anh không có ở đó. Tôi tìm kiếm xung quanh và tôi thấy anh ở đây."
Kiều Dĩ Thương đưa lòng bàn tay ra, con ngươi màu bạc của hồ ly trên mặt nạ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn đường, nhất thời đặc biệt ly kỳ.
"Việc của tôi, đến lượt cậu hỏi sao."
Người đàn ông đang chuẩn bị di chuyển, có một cơn đau nhói từ vết thương trên cổ tay, anh ta đột nhiên thở gấp, và khuôn mặt vẫn mỉm cười: "Tất nhiên là tôi không dám, nhưng cô Tát Minh Kiều hỏi anh đã đi đâu. Tôi không thể nói dối."
Kiều Dĩ Thương hơi nới lỏng ngón tay, và chiếc mặt nạ rơi khỏi người anh, người đàn ông nhanh chóng bắt lấy nó trong nháy mắt.
Kiều Dĩ Thương phủi tay áo và những vết xước trên vai: "Để cô ấy đến hỏi tôi. Anh có thể nói những lời này không?"
Người đàn ông vẫn là không cam lòng, nhưng lại không dám trái lời, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cái giỏ tre, tôi còn lo sợ tôi với hắn nhìn thấy nhau nên liền vội vàng rời mắt đi, nguy hiểm và sự bế tắc ngột ngạt này kéo dài trong vài phút, mồ hôi trên người ướt đẫm quần áo, cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân sột soạt, Kiều Dĩ Thương đi về phía lối vào của con hẻm trước, người đàn ông dừng lại và đi theo từ phía sau.
Tôi nằm trong chiếc giỏ bị gió lùa và lọt ánh sáng, không còn chút sức lực nào, tôi chậm trễ chưa trở về, Nhị Đường Chủ nóng lòng muốn vào tìm tôi, ông ta tìm thấy tôi trong chiếc giỏ tre. Ông ta dìu tôi trở về, tôi không có nhắc đến Kiều Dĩ Thương, chỉ nói với ông ta mình không có gặp chuyện gì xấu.
Trên đường về khách sạn, tôi nhờ Nhị Đường Chủ bắt chục con chó hoang quanh đây, càng hung dữ càng tốt, phải sủa to nhất, ông ta thắc mắc tôi sẽ làm gì, tôi nói ông ta cứ làm theo đi, và hai ngày nữa khi trời tối sẽ khắc biết.
Nhị Đường Chủ làm việc rất nhanh, trưa hôm sau bắt được mười sáu con chó, bắt được ba đến năm con chó hoang trên đường, trói vào hai cái lồng sắt khổng lồ chỉ có nước và không có thức ăn. Đây là những gì tôi đã hướng dẫn, để đói một ngày và đêm trước khi đạt được hiệu quả tuyệt vời.
Tôi ở trong khách sạn lấy lại tinh thần. Vào khoảng một giờ sáng ngày thứ ba, tôi dẫn Nhị Đường Chủ và hai Mã Tử xuất sắc đến kho dự trữ của một nhà máy bỏ hoang ở Cảnh Hồng của một tổ chức ma túy Thái Lan.
Giờ này, mọi thứ đều im lặng, Mã Tử cũng đang ngủ say, với người bảo vệ yếu ớt nhất, dưới màn đêm dày đặc sương mù, kho hàng số hai như một con báo ngủ đông, ẩn hiện bóng đêm mịt mù, ngọn đèn bơ héo tàn. treo trên khung cửa, sắp cháy hết, lửa càng lúc càng yếu, gần như vụt tắt.
Mã Tử ra khỏi lều ngáp dài, đi đến đống gạch ngói sau nhà, thổi một tràng tiếng huýt sáo ngắt quãng. Nhị Đường Chủ vô thức muốn che mắt tôi. Ông ta giơ tay lên trời, nhưng phát hiện tôi đang xem với vẻ thích thú, căn bản là chả có gì mà xem, ông ta cảm thấy hơi ngại, tôi hạ xuống cửa sổ xe, mất đi tấm kính thủy tinh ngăn cản, tầm nhìn càng rõ ràng hơn nhiều: "Cái này thì có gì đâu chứ, không màng tiếu tiết mới có thể làm việc lớn được, thứ trong quần đàn ông căn bản cũng chỉ là một miếng thịt chạm vào là cứng thôi mà, tôi gặp qua còn ít chắc."
Nhị Đường Chủ bị áp chế, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng: "Hà tiểu thư đúng là khác với những người phụ nữ tôi từng gặp."
Tôi quay mặt qua nhìn ông ta: "Khác chỗ nào cơ."
Ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói rằng chỗ nào cũng khác, nhưng ông ta không thể kể chi tiết được.
Tôi áp lòng bàn tay vào khung cửa sổ, chặn ánh sáng trắng từ bên đường chiếu thẳng vào mắt: "Ông trước đây có người phụ nữ nào chưa."
Ông ta sững sờ một lúc, không ngờ tôi lại hỏi chuyện này, sau khi phản ứng lại, ông ta trả lời có một vài người, tôi hỏi ông ta: "Nếu có một người phụ nữ giống như tôi xuất hiện, ông có muốn không?"
Nhị Đường Chủ hoảng sợ cúi đầu: "Tôi không dám có suy nghĩ bậy bạ nào với Hà tiểu thư đâu ạ."
Tôi cười và không nói gì, ông ta ngập ngừng nói: "Tôi không thể trèo cao, mà tôi cũng không muốn, bởi vì tôi không thể cưỡng lại một người phụ nữ xuất sắc như vậy. Chỉ có ông Tào hoặc Kiều Dĩ Thương mới đủ khả năng thôi."
Tôi nghịch nghịch mái tóc dài dưới ánh trăng: "Vậy ông biết tôi có chỗ nào không giống không, Đàn ông sẽ không lấy tôi làm vợ, tôi cả đời này thích hợp nhất là sắm vai diễn tốt nhất, đấy là làm tình nhân."
Tôi khựng lại, giọng điệu đờ đẫn, vắng lặng: "Có một người đàn ông, anh ta ngu ngốc muốn cưới tôi bằng mọi giá dù phạm nhiều lỗi lầm, chỉ tiếc sau đó lại chạy trối chết.” Tôi nuốt xuống nửa câu cuối.
Nhị Đường Chủ cười nói, nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ mà thôi, người tướng mạo diễm lệ lung linh như Hà tiểu thư đây, làm gì có chuyện không có người đàn ông nào muốn nâng niu.
Tôi tựa vào khe cửa sổ. Nơi hoang vu vắng vẻ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái vang lên từ cái ao bỏ hoang và vườn cây ăn trái ở núi phía sau, là một nơi độc nhất vô nhị, không những dễ ẩn nấp mà còn dễ phòng bị và khó tấn công.
Tát Minh Kiều thực sự là một chiến binh cừ khôi, đến cả người tâm cơ như tôi cũng phải thán phục.
"Thị trường buôn bán ma túy ở đây báo giá như thế nào, ông nói chi tiết cho tôi biết."
Nhị Đường Chủ đã tắt hết đèn xe, khóa cửa trước và cửa sau "Tam Giác Vàng là sào huyệt ma túy nổi tiếng khắp châu Á và thế giới. Vì vậy, nó được phân chia rất kỹ lưỡng. Có khoảng hơn ba mươi loại ma túy. Theo chủng loại, độ tinh khiết, khu vực sản xuất và kinh doanh, loại thứ nhất là ma túy đá, còn gọi là băng phiến, có độ tinh khiết cao trên 99%, khoảng hai triệu đến hơn ba triệu mỗi gam. Loại thứ hai là heroin và morphine, bao gồm cả cocain, được làm bằng cách cô đặc, khoảng hơn một triệu mỗi gam. Lào rất giàu chất này. Đây cũng là chìa khóa giúp ông Hồ có thể lên con thuyền lớn của Tát Minh Kiều. Ông ta có thể tìm thấy những nguyên liệu mà trùm ma túy ở các nước khác khó kiếm được. Còn chuyện cấm ma túy thì những thứ này không phổ biến, trong sào huyệt ma túy thật, lợi nhuận thật sự rất thấp, đồ đều là đồ cũ, khó hút."
Về cơ bản tôi đã quyết định điều gì được giấu ở đây: "Tát Minh Kiều bây giờ không thiếu cocain, nhưng ông K và lão Miêu thì cực kỳ thiếu."
Nhị Đường Chủ nói: "Lôi kéo đồng minh, chúng ta thật sự phải bốc thuốc đúng bệnh."
Tên Mã Tử kia đi tiểu xong thì mặc quần vào đi dạo quanh nhà gỗ lúc này đã chuẩn bị trở về lều, tôi nhìn đúng lúc ra lệnh cho Nhị Đường Chủ thả con chó ra.
Ông ta nháy đèn xe phát tín hiệu, chiếc ô tô đen đậu đối diện lẳng lặng mở cốp, mười sáu con chó hoang lao xuống như điên, lao vào nhà kho và lều trại, lao tới cắn miếng thịt ba chỉ treo trên tường, chạy tán loạn. Xung quanh. Bánh hấp và hộp cơm trên nền xây, Mã Tử nửa mơ nửa tỉnh choàng lên người và nhảy tưng tưng trong bóng tối. Đột nhiên, anh ta cầm một cái xẻng và một cái chổi để phòng vệ, khiến hàm răng sắc nhọn của con chó xé toạc một mảnh vải trên ống quần, anh ta hoảng loạn xua đuổi đàn chó đi, chạy loạn bốn phương tám hướng, rồi đơ ra không biết nên làm gì.
Mã Tử bị tụt quần trong trận chiến dữ dội, đỏ bừng mặt mắng: "Chết tiệt thật chứ! Mau qua xem đi, đám chó này đói đến điên rồi à!"
Một con chó nhảy lên cao, gầm lên và sượt qua tay và vai của anh ta, người đàn ông rùng mình và gãi đầu: "Đây là từ đâu đến? Chúng không ăn bột trắng đâu, phải không?"
"Ăn hay không cũng không quan trọng nữa, nhìn cho kỹ đi! Chọc vào tai họa là cô Tát Minh Kiều đòi mạng chúng ta đấy. Chỗ này có đến ba trăm cân đấy biết không!"
Đám Mã Tử không dám lơ là, bọn họ chộp lấy một dụng cụ tự vệ và chặn một trong những cánh cửa kín đáo nhất để không cho chó đến gần cắn. Hận không thể móc mắt ra mà nhìn cho cẩn thận.
Ở đây có hàng chục ngôi nhà gỗ tạm bợ, bề ngoài đều na ná nhau, nằm trên đống gạch vỡ, xập xệ, khó nhớ vị trí. Tôi vẽ trong lòng một bức phác thảo, nắm lấy cánh tay của Nhị Đường Chủ chỉ cho anh ta: "Sau khi Tát Minh Kiều và ông Hồ thử nước, họ đã hợp tác rất tốt, và nhập thêm một lô cocain mới từ Lào. Lượng lần này gấp đôi lần trước, tốp hàng này chính là ở trong gian phòng đó."
Tôi lại chỉ vào cây đa có lá cờ trắng ở đầu bên kia: "Đó là đánh dấu của một bãi mìn. Có lẽ bên dưới đó có vùi mìn, sức mạnh thì bình thường, có điều vẫn có thể khiến người bị thương được. Tát Minh Kiều chủ yếu muốn phòng Thiêu Điều thôi, nếu như cảnh sát đột ngột tới điều tra, Mã Tử lập tức kích nổ, khiến cả kho hàng này và ma túy cất trong đó vỡ vụn thành tro, dù cho có kết quả khám nghiệm chăng nữa, thì bọn họ sống chết không thừa nhận, lại không có chứng cứ thì cũng chẳng làm được gì cả.”
Nhị Đường Chủ chợt nhận ra: "Hà tiểu thư, lần này ra tay chơi Bạch Lang một vố, có chút nguy hiểm. Nhưng nếu thắng cược, chúng ta không chỉ kiếm được nhiều tiền, chúng ta có thể dùng nó để thu mua thế lực của Campuchia, còn có thể ở Tam Giác Vàng một trận thành danh, cô Tát Minh Kiều từ nay về sau cũng sẽ lặng yên không một tiếng động hẳn, không dám đối phó chúng ta nữa, cửa cũng chẳng có, giữa các trùm ma túy với nhau gây nên một trận đại loạn như vậy."
Tôi nhếch lên khóe môi, nét cười lạnh mà lại âm u: "Tự bảo vệ bản thân, kiếm tiền, trở nên nổi tiếng. Một mũi tên trúng ba đích. Tát Minh Kiều sống ở trang viên Tây Song Bản Nạp đã lâu, bên đó còn có một xưởng sản xuất thuốc. và Kiều Dĩ Thương cũng ở đó. Cô ta dễ dàng không qua đây, đám chó này lại náo loạn một trận, Mã Tử không thèm chấp, chỉ cho rằng vì thịt khô dẫn tới, sau này lại có thêm động tĩnh gì, bọn họ cũng không cho rằng là kẻ địch tới rồi, đến lúc đó hàng mất, kho hàng bị thiêu hủy, mặt mũi của mấy kẻ buôn ma túy Thái Lan đều cho quét đất hết, Tát Minh Kiều nhất định sẽ tức giận vô cùng, tất cả sự tức giận đều sẽ đổ hết cho ba tên đầu sỏ chúng ta gây nên, có lẽ còn có thể tạo ra dịp tốt cho Kiều Dĩ Thương."
Nhị Đường Chủ sửng sốt: "Kiều Dĩ Thương? Anh ta chơi trò giả vờ với Tát Minh Kiều?"
Tôi nói không chắc, cho dù là thật cũng sẽ có dấu vết diễn xuất, nếu không anh ta sẽ không vì tình cảm cũ ép tôi ra đi.
Người đàn ông cứng như thép như Nhị Đường Chủ cũng còn có chút không đỡ được, ông ta nằm ở ghế lái thở một hơi dài: "Hà tiểu thư, thật ra có lúc tôi không hiểu sao cô lại từ bỏ những ngày tháng an nhàn như vậy, lại chạy tới đây long tranh hổ đấu, cùng đám người buôn bán ma túy này liều mạng mà tranh đoạt."
Ông ta nhếch môi cười, giữ tay lái và vỗ nhẹ: "Nhưng tôi nghĩ cô rất lý trí và không hề sợ nguy hiểm. Nhất định không phải là người hồ đồ, mỗi chuyện cô làm, đều có cái lý của cô."
Tôi lặng lẽ đóng cửa sổ lại, chiếc xe màu đen đã lặng lẽ rời đi không để lại dấu vết, Nhị Đường Chủ thận trọng lái xe trên con đường quốc lộ chìm trong đêm đen, mãi lâu sau mới không dám mở đèn trong bóng tối.
Cửa sổ của ghế phụ mở toang, tiếng gió dữ dội tràn vào, đối mặt với hơi thở của cỏ hoang và sông nước, trước mắt tôi lướt qua vài khuôn mặt.
Dù có lý trí và lãnh đạm đến đâu, người ta cũng không thể thoát khỏi một chữ si tình lãng mạn và độc ác nhất trên đời.
Chiều tối ngày hôm sau, tôi bố trí cho Nhị Đường Chủ đem 30 Mã Tử phục kích gần kho hàng số hai. Tôi thà để thất thủ còn hơn là để bại lộ hành tung, sau đó đợi tin tức của tôi, muộn nhất là rạng sáng tôi sẽ đích thân qua đó, đem theo một người, cùng với một nhóm quân lực hùng mạnh.
A Bích chở tôi đến nhà riêng nơi Hắc Lang ở. Vệ sĩ ở cửa là hai người đàn ông lạ mặt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ ở bên cạnh Hắc Lang, bọn họ cũng không quen tôi, cách có mấy bước đã giơ tay ngăn tôi lại, để tôi đợi họ đi thông báo một lát.
Tôi trực tiếp dừng lại: "Không cần báo cáo, anh Năm biết tôi, sau này chỗ ở của anh ta tôi sẽ tới lui thường xuyên."
Hai người họ nhìn nhau bán tín bán nghi, tôi tức giận hỏi: "Các anh không biết à."
Người đàn ông bên phải lắc đầu: "Tôi thật sự chưa nghe anh Năm nhắc tới. Đặc biệt là phụ nữ, anh Năm chưa từng đặt ra tiền lệ cho điều này."
Tôi đẩy họ ra rồi đi thẳng vào, khi đi ngang qua chính giữa, tôi cố ý để lộ khuôn mặt của mình cho họ nhìn kỹ: "Từ giờ phút này, nhớ rõ khuôn mặt của tôi vào đầu, tôi sẽ còn tới thường xuyên."
Người đàn ông bên phải hét lên một tiếng rồi dừng lại, tiến tới kéo tôi lại, cánh cửa cách đó không xa rung chuyển, hắt ra một bóng người, vừa chửi bới vừa đá văng bể cá trống rỗng trong góc: "Ồn ào cái gì thế, anh Năm vừa đi xuất hàng từ bên ngoài về, làm ồn anh ấy nghỉ ngơi là không cần mạng nữa à."
Hai tên vệ sĩ cúi đầu lùi xuống, người đàn ông nói chuyện đang đứng trên bậc thềm, không biết là do ánh trăng hay là do tóc anh ta bị nhuộm màu, có vài sợi tóc bạc lòa xòa trên đỉnh đầu và trán. Mặt tôi không biểu tình đánh giá anh ta, anh ta cũng cách một khoảng nhìn lại tôi, sau khi nhận ra thì vội vàng tiến lên phía trước: "Hà tiểu thư, hóa ra là cô, thuộc hạ không hiểu chuyện ấy mà. Đừng chấp làm gì nhé, để tôi quay về dạy dỗ bọn họ một trận."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!