Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau một trận nóng bỏng, hơi thở thơm mát của anh quanh quẩn vùng mũi, trong lòn Lê Hiểu Mạn run lên, mặt hồ bình tĩnh như bị cơn gió nhẹ thổi qua, mặt nước lăn tăn.

“Anh… ai để ý anh hả?” cô như bị điện giật đẩy Long Tư Hạo ra, giận dữ nhìn anh.

Long Tư Hạo nghênh đón ánh mắt giận dữ của cô, biểu tình trên khuôn mặt đầy thản nhiên, không nhanh không chậm nói: “Thứ ba, em càng không thể đút café cho tôi, cho nên nhất định café có vấn đề, thứ tư, em không cẩnh thận để lại chứng cứ trên miệng ly, trên miệng ly có dính muối.”


Nghe Long Tư Hạo nói, Lê Hiểu Mạn híp mắt thành một đường rồi, áp chế tức giận trong lòng, cô không thể không thừa nhận anh cực kì thông minh, phân tích đạo lý rõ ràng, hơn nữa còn rất cẩn thận, ánh mắt nhạy cảm vậy mà phát hiện được muối trên miệng ly.

Anh không đi làm trinh thám thì thật đáng tiếc.

Cô mím môi liền nói: “Sao anh biết trên miệng ly có muối mà không phải đường?”

Long Tư Hạo mỉm cười cong môi nói: “Đường có thể mặn sao?”

Lê Hiểu Mạn nhụt chí nhìn anh, không chỉ ánh mắt anh nhạy cảm mà lỗ tai cũng cực kì tinh, nhất định anh nghe được Lâm tổng nói mặn chết ông ta nên mới đoán được là muối.

Cô nhăn mày, gương mặt hiện lên biểu tình không phục, nhưng rất nhanh bị cô che giấu.


Cô cố gắng lấy lại giọng điệu hòa khí nói: “Anh bảo tôi tới phòng tổng giám đốc là có việc gì, nếu không tôi quay về chỗ làm việc.”

Thấy cô hỏi, Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, sau đó đứng lên, cánh tay trắng nõn chế trụ cổ tay cô, sau đó kéo cô vào phòng nghỉ.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn khẩn trương hỏi: “Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Nghe ra được sự khẩn trương trong giọng nói của cô, biểu tình của anh dịu lại, đôi mắt đầy ý cười hiện lên sự trêu chọc, đôi môi mỏng nhếch lên.

Vừa vào phòng nghỉ thì anh đã đóng cửal ại, cánh tay thon dài ôm eo cô, tao nhã xoay người, dùng lợi thế của mình đặt cô lên cửa, cố định cô trong khủy tay mình.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn cả kinh không hiểu anh muốn làm gì.


Long Tư Hạo cúi người dùng tư thế bề trên nhìn cô, đôi môi cách môi cô rất gần, lồng ngực to lớn kề sát người cô, hơi thở nóng bỏng phả lên người cô, hô hấp cực kì có quy luật, khí tức đầy nam tính của anh như tấm lưới vô hình vây lấy cô, làm cô muốn trốn cũng không thể trốn.

Không khí quá mức ái muội, Lê Hiểu Mạn cứng đờ, lưng dính sát vào ván cửa, hô hấp đầy căng thẳng, đôi mắt trong suốt nhìn anh đầy khó hiểu: “Anh lại muốn làm gì?”

Long Tư Hạo nhếch môi, không nói gì nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.

Thấy anh không nói gì, Lê Hiểu Mạn mím môi, trống ngực đập thình lình không nói gì luôn.

Phòng nghỉ cực kì yên tĩnh, hơi thở của hai người có chút nhiễu loạn, sự khác thường này có thể lay động được tiếng lòng của hai người.


Nhấn Mở Bình Luận