"A Tiêu, tuần sau tôi dự định đi thành phố Hải Dương, cậu cảm thấy tôi mời Huyên Huyên đi cùng, cô ấy sẽ nhận lời chứ?" - Lý Tử Mộc hào hứng xông vào văn phòng tổng giám đốc, dùng giọng điệu khó nghe nói.
Phong Tiêu thậm chí còn không ngẩng đầu lên, không chút do dự nói: "Đợi kiếp sau."
"Oh my god! Chẳng lẽ phải chờ đến nửa cuộc đời sau cô ấy mới đồng ý với tôi sao?" -Lý Tử Mộc thật sự không hiểu ý Phong Tiêu.
Phong Tiêu chán nản không muốn nói nhiều.
Vân Ngữ Tịch rời đi một năm, anh dùng toàn bộ thời gian dành cho công việc, dường như chỉ có tận lực bận rộn mới kiềm chế bản thân không nhớ cô đến điên cuồng.
Anh đi tìm Lục Tiểu Hi và hỏi về tung tích của Vân Ngữ Tịch, nhưng đáng tiếc là không tìm thấy.
Anh đã dùng toàn bộ thủ đoạn, anh nhận ra thế giới này quá rộng lớn và anh không thể tìm thấy cô.
Anh cho người theo dõi Lục Tiểu Hi, anh không tin Vân Ngữ Tịch sẽ không liên hệ với Lục Tiểu Hi.
Thế nhưng cô ấy dường như đã thật sự biến mất.
"A Tiêu." - Lý Tử Mộc tiến lên một bước, ánh mắt xót xa nhìn anh: "Anh không thể đối xử với bản thân mình như vậy được, ở nước các cậu chẳng phải có câu trời không phụ người có lòng sao, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ tìm được Vân tiểu thư."
Nghe được tên người mình yêu thương từ trong miệng người khác, Phong Tiêu nở một nụ cười, đúng vậy, anh đã đi tìm chín năm, chẳng lẽ sợ chút thời gian này sao.
Lục Tiểu Hi đang ở trường học, đang giám sát một kỳ thi hàng tháng thì điện thoại có một số lạ gọi đến.
"Xin chào, ai vậy?" - Lục Tiểu Hi đứng ở cửa, liếc mắt cảnh cáo những học sinh muốn gian lận.
"Tiểu Hi."
Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng quen thuộc vang lên bên kia điện thoại.
"Chết tiệt."
Lục Tiểu Hi không hề suy nghĩ mà trực tiếp chửi rủa, học sinh trong lớp đều nhìn ra hướng cửa.
Lục Tiểu Hi vội vàng đi đến góc cầu thang, khi xung quanh không có ai cô mới hét lên: "Vân Ngữ Tịch, cậu đủ tốt rồi, cậu có biết đã bao lâu rồi không hả, sao cậu không đợi thêm mấy năm nữa hãy gọi cho tớ, tớ cmn sắp điên lên rồi, còn tưởng cậu có chuyện, còn muốn bảo cảnh sát tìm cậu."
"Tớ xin lỗi, Tiểu Hi."
"Huhu…"
"Này này… sao cậu lại khóc." - Mới lúc đầu còn hung hăng giáo huấn, lúc sau đã khóc tu tu lên.
"Tớ lo lắng chết đi được, nhưng sao bây giờ cậu mới chịu gọi cho tớ." - Lục Tiểu Hy một bụng ủy khuất, trách móc Vân Ngữ Tịch.
"Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu, trên núi thường xuyên không có tín hiệu, tớ cũng không mang theo điện thoại di động." - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng giải thích.
Lúc đầu, cô chỉ định ra ngoài đi dạo một chút để bình tâm.
Cô tình cờ gặp được một đoàn người đang đi hỗ trợ giảng dạy ở một vùng núi hẻo lánh, cô hỏi thăm mình có thể gia nhập không, sau khi được đồng ý, cô mượn điện thoại gọi cho Lục Tiểu Hi thông báo rằng cô sẽ đi tình nguyện giảng dạy một thời gian.
Lục Tiểu Hi nghĩ như vậy cũng tốt, vùng núi không phát triển internet và sẽ không có thông tin xấu.
Nhưng nơi đến thật quá hẻo lánh, trên núi không có điện cũng không có tín hiệu.
"Cậu có biết cậu đã mất liên lạc một năm rồi không?" - Lục Tiểu Hi tiếp tục oán trách.
"Hả, nửa năm trước tớ có dịp xuống núi có gọi cho cậu, còn chụp ảnh gửi cậu mà."
Đường lên núi rất hiểm trở, có một lần khi xuống núi một cô gái trượt chân, Vân Ngữ Tịch đã đưa tay đỡ cô ấy, vì sử dụng quá nhiều lực nên bin trật khớp, phải bó thảo dược trên núi mất mấy tháng không thể di chuyển.
Nên cũng không thể có dịp xuống núi mà gửi tin tức cho Lục Tiểu Hi.
"Sao vậy, cậu còn dám cải lại." - Lục Tiểu Hi xỏ lá nói.
Vân Ngữ Tịch bật cười và chịu thua cuộc.
"Hiện tại cậu đang ở đâu?" - Lục Tiểu Hi hỏi.
"Thành phố Hải Dương."
"Sao cậu lại đi đến Hải Dương?"
"Trong nhóm tình nguyện có một người giới thiệu, nói Hải Dương rất đẹp nên mời tớ đến chơi." - Vân Ngữ Tịch không hề giấu giếm.
"Haha… là anh ấy hay cô ấy?"
"Cậu nghĩ đi đâu rồi."
"Tịch Tịch." - Lục Tiểu Hi chần chừ.
"Ừm sao vậy?".
"Tớ còn chưa nói vậy cậu…."
Vân Ngữ Tịch yên lặng nghe, bên kia tựa như có chút ngượng ngùng: "Sao vậy?"
"Phong Tiêu tìm cậu?"
Lục Tiểu Hi nói xong, cô nín thở để nghe câu trả lời của Vân Ngữ Tịch, nhưng bên kia lại im lặng.
"Tịch Tịch, tuy tớ rất tức giận khi anh ta không xuất hiện khi cậu gặp khó khăn nhất, nhưng mọi tin đồn đã bị loại bỏ khi cậu rời đi. Trên mạng rất nhiều người đã để lại lời xin lỗi cậu, scandal giữa cậu và Triệu Nhất Ca cũng được làm sáng tỏ, mặc dù không ai nói gì nhưng tớ cảm nhận được là do anh ta ra tay."
Cả hai đều biết Lục Tiểu Hi đang nói anh ấy là ai.
"Có cơ hội, thay tớ cảm ơn anh ấy." - Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.
Sau gần một năm dạy tình nguyện, cô đã thay đổi rất nhiều.
"Cậu buông xuống sao?" - Lục Tiểu Hi thăm dò.
"Tớ hiện tại phải bắt đầu lại." - Vân Ngữ Tịch hơi cười.
"Khi nào thì cậu mới về, mẹ tớ nhắc cậu suốt, tớ cũng không biết trả lời thế nào."
"Ăn tết đi, tớ vừa mới phỏng vấn một công việc mới ở đây, trong thời gian tới chắc sẽ không thể quay về Nam Dương."
"Được rồi, đây là số điện thoại mới của cậu phải không?" - Cô không muốn một lần nữa mất liên lạc.
"Đúng vậy, tớ vừa làm nó."
"Được rồi, khi có thời gian tớ sẽ đến Hải Dương chơi với cậu." - Lục Tiểu Hi bắt đầu tính toán sắp tới sẽ có kỳ nghĩ lễ nào.
"Được."
Cuộc trò truyện kết thúc khi Lục Tiểu Hi bị thầy hiệu trưởng bắt quả tang, cô còn nghe thấy giọng Lục Tiểu Hi đang đối đáp với vị hiệu trưởng, cô mỉm cười sau đó ngắt máy.
Sau khi phỏng vấn, ngày thứ hai cô đã được gọi đi làm, công ty nhỏ mới thành lập, mặt bằng cũng khiêm tốn, có mấy thành viên.
Ông chủ tên là Vương Hữu Phúc cũng chịu chi tiền, ngày đầu tiên gặp mặt liền mời cả công ty đi KTV, mà anh chọn cũng là nơi cao cấp ở Hải Dương.
Lần này đến còn có bạn của ông chủ là Bạch Chiến, anh ta cũng là hòa đồng, trêu chọc các mỹ nữ để vui vẻ cũng không có ý đồ xấu xa.
Bạch Chiến lúc này chú ý đến người ngồi phía sau quầy bar, dưới ánh đèn Vân Ngữ Tịch khách khí mỉm cười mấy phần dịu dàng.
Hắn ta hai mắt sáng lên bước tới: "Vân tiểu thư, cô là người ở Hải Sơn phải không?
Người ta thường dùng câu này để bắt chuyện, bởi vì Hải Sơn là vùng đất sinh ra mỹ nữ.
"Không, tôi là người ở Nam Dương." - Cô lịch thiệp đáp.
"Thành phố B là một thành phố rất phát triển, cô có bao giờ nghe nói đến tập đoàn NY chưa?"- Khi Bạch Chiến nhắc đến tập đoàn NY, trong mắt có mấy phần ngưỡng mộ: "Tôi luôn muốn làm quen với ông chủ của nó là Phong Tiêu, chỉ tiếc là…"
Tất nhiên là Nam Dương cách quá xa Hải Dương, lại không có ai kết nối thì muốn làm quen là điều rất khó.
Vân Ngữ Tịch không ngờ từ trong miệng hắn nghe được cái tên Phong Tiêu, trên mặt mang theo nụ cười không trả lời, nhưng trong lòng mang theo gợn sóng.
Cô có thể bình tĩnh nói với Lục Tiểu Hi rằng thay mặt cô cảm ơn Phong Tiêu.
Nhưng mà, từ tận đáy lòng cô biết rằng mình không thể bình tĩnh đứng trước mặt Phong Tiêu để nói ra lời cảm ơn.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết, Phong Tiêu bằng cách nào đó đã từng chút một bước vào trái tim cô.
Có về khi cô nhận ra thì người đó đã chiếm chỗ và không chịu di chuyển dù chỉ nửa bước.
Cô luôn biết mình không xứng với Phong Tiêu, từ gia thế, năng lực hay cả ngoại hình.
Cô không hiểu tại sao Phong Tiêu lại thích cô.
Đúng vậy, chính là tình yêu.
Sau khi bình tĩnh đối diện với trái tim mình, nếu đây không gọi là tình yêu thì cô không biết dùng từ nào để diễn tả tất cả những gì mà Phong Tiêu đối với cô từng li từng tí.
Khi cô uống rượu, cô dường như đã hỏi Phong Tiêu tại sao lại là cô?
Anh đã trả lời thế nào nhỉ?
Như thể đang trân trọng một báu vật bằng ánh mắt thâm tình: "Chỉ có thể là em."
Câu trả lời rất lạ.
Chỉ là một ngày nào đó đột nhiên nghĩ tới cái giây phút ấy, trong lòng cô tràn ngập cảm xúc, như thể trên đời này có ai đó có thể coi cô như báu vật quan trọng nhất, để anh trân trọng, yêu thương và chiều chuộng cô.
Khi dạy học ở vùng núi, ngoài việc dạy bọn trẻ, những lúc rãnh rỗi cô thích ngồi một mình trên bãi cỏ, ngắm nhìn đồi núi và biển rừng vô tận, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Phong Tiêu hiện lên trong tâm trí cô, xâm lấn từng chút một.
Chỉ tiếc là…
Cô cúi đầu, cố gắng giấu đi sự ủy khuất và buồn bã trong giây lát.
Mẹ của Phong Tiêu, một người phụ nữ vô cùng sang trong và thanh lịch, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, cuối cùng nói một cách tao nhã và xa cách: "Tôi hy vọng còn trai tôi có thể tìm được một người có thể kề vai sát cánh với nó, rõ ràng cô không phải là một người phù hợp với con trai tôi và cả gia đình tôi."
Cô tự nhận thức được nhưng vẫn rất xấu hổ khi có người nói thẳng như vậy, cô đặt hai tay lên đầu gối, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, đó cũng là lúc cô bị vu hãm thê thảm trên mạng xã hội ngày đó.
Khi ấy, lợi dụng lúc Lục Tiểu Hi đi dạy, đột nhiên tìm tới cửa, để cho cô vô cùng hoảng loạn, còn tưởng là những người trên mạng đang tìm mình. Sau đó, người đó nói ra thân phận, cô thay một bộ quần áo tử tế bước ra ngoài.
Phòng KTV luôn náo nhiệt các thành viên hát không ngừng nghĩ rất là vui vẻ và cao hứng.
Bạch Chiến cảm thấy rất vui vẻ liền đồng ý đầu tư cho Vương Hữu Phúc khiến anh ta mừng rỡ liền gọi một chai vang đỏ mở ra cho mọi người cùng uống.
Vân Ngữ Tịch biết mình uống không giỏi, nhưng cô cũng biết tâm tình ông chủ đang tốt mà nói ra sẽ mất hứng, nên chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Ở một phòng VIP khác.
Ngô Trình Thành ngồi cùng một số anh em ở thành phố Hải Dương uống rượu.
Chỉ là có hắn uống rượu, còn lại mấy người kia đều đến nịnh nọt để chạy theo đầu tư với hắn.
Thành phố Hải Dương không ai không biết uy danh của Ngô Thành Trình, tông giám đốc của tập đoàn Ngô thị, tất cả các dự án mà anh ta đầu tư đều đảm bảo sẽ thu lãi.
Ngụy gia có ba người con trai, Ngụy Thành Trình là con trai nhỏ nhất nhưng lại được ông nội sủng nhất, tập đoàn Ngô thị cứ thế trực tiếp giao lại cho NGô Thành Trình, ngay cả cha của hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì khác.
Vừa nhận chức, trong vòng một năm đã đấy hiệu suất của công ty tăng hơn 20%.
Mọi người đều nhìn Ngô Thành Trình bằng đôi mắt bị thuyết phục.
11h30 tối, Vương Hữu Phúc và những người khác hò hét suốt đêm và giọng đều khàn khàn.
Khi mọi người ra về, Vương Hữu Phúc cho tài xế đưa các cô gái về, xe liền hết chỗ ngồi, chỉ còn lại Vân Ngữ Tịch đứng bên ngoài.
"Mọi người cứ về trước, tôi cũng ở gần đây sẽ tự mình quay về."
Cô vừa nói vừa tìm điện thoại trong túi nhưng không thấy, có phải làm rơi trong phòng.
Cô vội vàng quay lại tìm điện thoại di động của mình, tuy không có giá trị bao nhiêu nhưng cô vừa mới mua mà chưa dùng được mấy ngày.
Có người đang quét dọn trong phòng, điện thoại cô đang nằm ở trên bàn.
Cô nhanh chóng lấy được điện thoại mở nó lên liền nhìn thấy cuộc gọi từ Lục Tiểu Hi.
"Tiểu Hi."
"Sao cậu không nghe điện thoại." - Lục Tiểu Hi nói lớn.
"KTV ồn quá nên không nghe thấy." - Vân Ngữ Tịch nói chuyện, cũng không chú ý tới người ở góc tường, đối phương ôm bụng, xem ra rất đau đớn.
"Ầm."
Hai người đột nhiên va vào nhau, điện thoại trên tay vô vang ra, bên kia Lục Tiểu Hi nghe tiếng vang lớn liền hỏi có chuyện gì?
"Tiểu Hi, tớ có chút chuyện, lát nữa tớ gọi cho cậu." - Nói xong cô nhanh chóng cúp máy.
"Anh không sao chứ?"
Vân Ngữ Tịch nhìn người đàn ông khom lưng gần như không thể đứng dậy lo lắng hỏi.
Đối phương hồi lâu không nói chuyện, Ngô Thành Trình bụng đau quằn quại, đau đớn không chịu nổi.
Không ngờ đêm nay uống thêm hai ly lại tái phát bệnh cũ.
Bọn người kia vừa rời đi đã bắt đầu khó chịu, tưởng mình có thể chịu đựng cho đến khi về tới nhà nhưng lại đau càng đau không chịu nổi.
"Xin lỗi, khi nãy tôi vừa đi vừa nghe điện thoại nên không chú ý anh đi hướng này." - Vân Ngữ Tịch giải thích một chút.
Ngô Thành Trình đại khái đoán được đối phương có lẽ hiểu nhầm cô đụng phải hắn cho nên mới hành động như vậy.
"Thuốc."
"Thuốc?" - Vân Ngữ Tịch lặp lại, sau đó đột nhiên ý thức được: "Anh để nó ở đâu?"
"Trong xe."
Trong hầm để xe, Vân Ngữ Tịch đỡ người đàn ông nhìn những chiếc xe trước mặt: "Anh gì ơi, xe của anh là xe gì?"
"Đing~"
Cách đó không xa, một chiếc xe vang lên một tiếng, đèn xe sáng lên, Ngôn Trình Thành cầm trong tay chìa khóa xe.
Sau khi Vân Ngữ Tịch gặp được Phong Tiêu, cô nhìn thấy được rất nhiều xe hơi sang trọng, chiếc xe trước mặt thoạt nhìn có vẻ không rẻ tiền.
"Anh gì ơi, thuốc để chổ nào?" - Vân Ngữ Tịch chỉ muốn nhanh chóng tìm thuốc cứu người, đẻ cô nhanh chóng quay về nghĩ ngơi.
Đối phương hồi lâu không nói gì, Vân Ngữ Tịch chỉ có thể quay đầu nhìn hắn.
Người đàn ông cúi đầu, trong rất đau đớn, chỉ vào vị trí tài xế.
"Được rồi, anh chờ một chút." - Vân Ngữ Tịch đi về phía đó tìm thuốc.
Cuối cùng cô cũng tìm được một lo thuốc, vậy mà bên trong lại trống rỗng, Vân Ngữ Tịch khổ sở cầm bình lên: "Anh gì ơi, bên trong hết thuốc rồi, hay là để tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Tôi… toi có nó ở nhà." - Ngô Thành Trình nhận ra tầm nhìn của mình ngày càng mơ hồ, cảm giác toàn bộ dạ dày đều căng tức.
Thuốc của hắn đều được mang về từ nước ngoài, rất khó để mua được ở trong nước.
Vân Ngữ Tịch lần này thật khó xử: "Anh gì ơi, anh có bạn bè hay người thân có thể đưa thuốc cho anh không?"
Cô là một cô gái, đối với anh ta cũng là một người xa lạ, đột nhiên đến nhà người khác là không thích hợp.