Tiếng bước chân cộp cộp dần đi về phía cầu thang. Trước khi Tôn Ninh Ninh rẽ về hướng phòng của mình, cô ta còn đứng trên lầu nhìn xuống Mạn Nghiên, cười khẩy một cái.
Trước khi Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên đến, Châu Linh đã cho người dọn dẹp lại phòng ngủ của hắn. Nhưng thứ không nên để cô thấy, bà đã đem cất hết.
Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên vào trong phòng, hắn đưa mắt nhìn một lượt, mọi thứ vẫn như vậy. Từ nội thất đến cách bài trí trong căn phòng, đều là đích thân Mộc Trà lúc còn sống lựa chọn kỹ càng.
Duy chỉ có một góc nhỏ để mấy khung ảnh của Tôn Bách Thần chụp cùng Mộc Trà là không thấy đầu.
“Em ngồi ở đây đi, tôi xuống dưới lầu có chút việc.”
Mạn Nghiên gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ hắn. Cô quan sát căn phòng rộng lớn với gam màu hồng nhạt tươi sáng, khác hẳn với căn phòng ngủ lạnh lẽo một màu xám xịt của Tôn Bách Thần ở biệt thự thì không khỏi trầm trồ.
Tôn Bách Thần định xuống lầu tìm Linh Châu, nhưng vừa đến đầu cầu thang, hắn đã gặp bà.
“Mấy khung ảnh đặt trong phòng con là mẹ cất đi sao?” Giọng hắn không vui vẻ gì.
“Phải, là mẹ cất đó.”
“Tại sao chứ? Mẹ để đâu rồi, trả cho con đi.”
“Mẹ cất hết rồi, sau này cũng không cho phép con lấy ra nữa. Tôn Bách Thần, mười năm thế là đủ lắm rồi. Con có thương Mạn Nghiên không? Con nghĩ con bé sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy mấy tấm ảnh đó hả? Mẹ nói cho con biết, mẹ chưa từng quên Mộc Trà, nhưng mẹ sẽ không cố chấp như con. Mẹ tin Mộc Trà ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy con sống vật vờ như vậy đâu.”
Bà thở dài một hơi, như trút hết tâm sự ở trong lòng. Mấy lời này Linh Châu đã đắn đo lâu lắm rồi, đến hôm nay mới quyết định nói với Tôn Bách Thần. Bà phải giác ngộ hắn, phải kéo hắn ra khỏi bóng ma trong quá khứ!
“Nhưng mẹ cũng không được tùy ý đụng vào đồ của con chứ? Tóm lại mẹ đem mấy khung ảnh đặt lại chỗ cũ đi. Chuyện này không cần tranh cãi.”
Hắn lách sang người bà, đi thẳng xuống lầu. Linh Châu thở dài bất lực, quay trở về phòng
mình. Hai người họ sẽ không biết cuộc trò chuyện vừa rồi đã bị Mạn Nghiên nép sau bức tường nghe thấy toàn bộ.
Bàn tay cô nắm chặt vào gấu váy, vừa định quy trở về phòng liền đụng trúng Tôn Ninh Ninh.
“Chị Ninh Ninh.." Cô nói nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!