Hắn đẩy đũa về phía cô, Mạn Nghiên đành phải cắn vào miếng thịt bò. Nhưng mà có ngờ đầu Tôn Bách Thần lại cúi đầu xuống, cắn vào phần còn lại của miếng thịt. Mạn Nghiện trợn tròn mắt, đáng có ý định mở miệng thì bị hắn nhắc nhở:
“Không được nhả ra.”
Cô ngoan ngoãn, đành phải dùng răng cắn chặt miếng thịt vào, từ từ nhai. Nhưng trong tư thế này, nuốt sao trôi chứ?
Môi hai người gần như dính chặt vào nhau. Tôn Bách Thần chẳng ngượng ngùng gì, chăm chú nhai miếng thịt bò trong miệng. Hai cánh môi hé mở, cọ xát lên môi cô. Miếng thịt bò có độ dai vừa phải, mất một lúc mới đứt ra. Hắn nhai xong miếng thịt, còn vấn vương đôi môi mềm mại mà đưa lưỡi liếm láp chút dầu bóng nhờn còn dính trên đó.
Với kiểu nếm thức ăn như thế này, đúng là trải nghiệm có một không hai của Mạn Nghiên!
“Khụ khụ... Này, hai người tưởng tôi vô hình trong cái nhà này à?”
Vương Phong không biết từ lúc nào đã đi xuống bếp. Anh mở tủ lạnh lấy chai nước, rồi lấy đóng sầm lại. Tình cảm cũng phải biết lựa chỗ chứ? Có biết anh đau lòng không?
Mạn Nghiên nghe anh nói vậy, vội bỏ chiếc đũa xuống chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Sống với Tôn Bách Thần đã đủ phiền toái, giờ còn có thêm Vương Phong, cô không biết phải cư xử thế nào cho đúng đắn nữa.
“Trời ơi, điên lên mất!” Mạn Nghiên vò đầu bứt tai.
Ba người ăn một bữa tối đầy căng thẳng, ăn xong rồi ai về phòng nấy. Mạn Nghiên ngồi học bài, Vương Phong ở trên phòng ngủ xem truyền hình. Còn Tồn Bách Thần, hắn vào trong phòng đọc sách, ngồi soạn giáo án.
Tôn Bách Thần nhìn tấm thiệp màu đen trên bàn, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười khó hiểu. Đó là thiệp mời đến dự bữa tiệc ở Vũ gia, do đích thân mẹ của Vũ Khắc Dương đem đến cho hắn vào sáng nay. Hắn sớm đã đoán được bữa tiệc này sẽ quy tụ nhiều gương mặt quen thuộc trong giới làm ăn, nên không hề có ý định tham gia. Nhưng chiều nay đi ngang qua lớp học của Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần vô tình thấy Vũ Khắc Dương đưa cho cô một tấm thiệp y hệt, hắn đã thay đổi chủ ý.
Hắn gấp gọn quyển giáo án ở trên bàn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng đọc sách. Tôn Bách Thần lên phòng, nhìn thấy Vương Phong đang nằm trên giường, lông mày liền nhíu lại.
"Xuống ghế sofa ngủ đi.”
“Tại sao chứ? Cái giường rộng như vậy, cậu nằm đâu có hết?”.
“Đồ điên! Hai thằng đàn ông ngủ chung giường thì ra thể thống gì? Cậu không ngủ sofa, vậy tôi sang phòng khác ngủ.”
Tôn Bách Thần giật nhanh cái gối trên giường, toàn bỏ đi thì bị anh nắm lấy ống quần, giữ lại.
Vương Phong nhe răng cười, nói:
“Mấy ngày ở dưới quê, cậu chẳng phải toàn ngủ chung với tôi đó. Làm như cậu là con gái mới lớn, thẹn thùng e ấp cái gì?”
Nghe mấy câu này, Tôn Bách Thần thật sự buồn nôn.
“Đồ thần kinh!”
"Hừ, đồ bủn xỉn! Tôi trù cậu bị táo bón một tuần." Vương Phong nuối tiếc nhìn chiếc giường mềm mại, tâm trạng bất mãn ngồi phắt dậy, ôm gối vứt qua ghế sofa. Anh chạy đến khóa cửa phòng, rồi tuyên bố:
“Được, tôi ngủ ở ghế sofa. Cậu ngoan ngoãn nằm trên cái giường lớn đó cho tôi.”