Nhã Yến Kỳ đã sớm tắt máy rồi. Hai mắt đỏ hoe, nhìn về phía gương đối diện mà khóc nức nở. Nhân cách bị tha hóa, bạn bè mất hết, làm cho người mình thích khinh bỉ mình, cuộc đời cô ấy thật sự chấm dứt rồi.
Ngay từ ban đầu, Nhã Yến Kỳ mới là người hoàn toàn sai. Cô thà tin một kẻ từng hãm hại mình, chứ không thèm tin người bạn ở cùng phòng mình suốt ba năm qua...
“Hức... hức..” Nhã Yến Kỳ cắn chặt vào môi, đến mức chảy máu. Cô sợ hãi ngồi khom lại vào một góc giường, mặt gục xuống đầu gối trong vô vọng.
Ở trong nhà kho, Chu Diễn vừa nói xong thì súng trên đầu hắn ta cũng được hạ xuống. Mấy tên nhãi đó nghĩ thế là đủ rồi, đang định thả lỏng cơ thể hơn một chút nhưng bọn chúng đầu biết cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.
“Chặt một bàn tay phải của tụi nó, để xem sau này còn đứa nào dám lột đồ con gái nhà lành không? Còn tên ở giữa, xẻo luôn cục thịt thừa ở giữa hai chân đi.” Giọng Tôn Bách Thần đều đều và trầm tĩnh, nhưng lại khiến ai nấy như muốn đóng băng.
“Đừng, đừng mà.”
Bọn kia sợ một, Chu Diễn sợ mười. Mất đi cái đó, hắn còn làm ăn gì chứ?
“Tha cho tôi đi... tha cho tôi đi.” Hắn ta gào lên dữ dội.
Đổi lại, Tôn Bách Thần nhếch mép cười khinh khỉnh, phủi tay chuẩn bị rời đi.
“Vậy chúng ta xử lý phế vật thể nào đây?”
“Gần đây không phải có rất nhiều chó hoang sao? Ném cho chúng ăn đi! Dù hơi khăm lợm nhưng vẫn được một bữa no”
Tôn Bách Thần nói xong sải bước rời đi.
Mười năm rồi, hắn chưa làm việc nào tàn ác đến vậy, nhưng nhân sinh quan của Tôn Bách Thần chưa từng thay đổi. Với hắn, làm sai thì nhất định phải trả giá, thậm chí cái giá phải đắt
hơn gấp trăm vạn lần lỗi lầm đã gây ra.
Không có ngoại lệ!
Chừng độ mười ngày sau, Mễ Ý chủ động tìm gặp Mạn Nghiên, kể hết mọi tội lỗi mình đã gây ra cho cô. Cô ta quỳ xuống chân Mạn Nghiên, mong cô có thể tha thứ cho mình. Từng lời xin lỗi, xen lẫn với tiếng cảm ơn chân thành, khiến cô mủi lòng mà bỏ qua hết tất cả.
Suy cho cùng, Mễ Ý không phải là người có chủ đích muốn hại cô. Chỉ là biết thêm nhiều sự thật, Mạn Nghiên càng thêm đau lòng.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi. Nhã Yến Kỳ, cô ta đầu đảng để em buồn.” Tôn Bách Thần an ủi cô.
Mạn Nghiên khẽ gật đầu, cô hít vào một hơi, sốc lại tinh thần của mình. Ít nhất biết rõ bộ mặt thật của một số người, sau này cô sẽ bớt gặp nguy hiểm. Nhất là khi Tôn Bách Thần điều tra được Chu Ái Ái là em gái Chu Diễn, nhắc nhở cô phải cẩn thận với cô gái này.
Dù hiện tại hắn chưa phát hiện Chu Ái Ái làm gì Mạn Nghiên, nhưng lòng người khó đoán, tự mình có sự đề phòng vẫn là thượng sách.
Mạn Nghiên học xong bốn tiết buổi sáng, thì lên văn phòng của Tôn Bách Thần ăn trưa. Hắn đứng ngoài hành lang vắng, gọi một cuộc điện thoại ngắn:
“Mọi chuyện tiến hành đến đâu rồi?”
“Đã xong hết rồi. Chiều nay sẽ công khai, thưa ngài Tôn.”
Tôn Bách Thần gật nhẹ đầu, rồi tắt máy. Hắn vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh người con gái đang ngủ say trên ghế sofa, vuốt nhẹ mái tóc cô. Hắn nói rồi, ai làm sai cũng phải trả giá. Huống chi dám động vào người của hắn, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Đầu giờ chiều, sinh viên bắt đầu quay trở lại giảng đường sau một tiếng đồng hồ nghỉ trưa. Hai tiết học đầu tiên chầm chậm trôi qua trong sự mệt mỏi của tất cả mọi người. Đến giờ giải lao, Mạn Nghiên nằm dài xuống bàn, vừa định tranh thủ chợp mắt năm, mười phút thì...
Trường đại học Bắc Thành lại có biến!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!