Trời nắng lên, Mạn Nghiên vào trong nhà nghỉ mệt. Quản gia Chu đi làm phần việc của mình, còn cố định lên phòng nghỉ ngơi một lát thì Tôn Ninh Ninh xuất hiện trước cửa phòng ngủ dành cho khách...
Cô chưa kịp lên tiếng hỏi, đã bị cô ta bịt một cái khăn trên mặt. Mạn Nghiên ú ớ trong vô vọng, rồi ngất xỉu.
Tôn Ninh Ninh cẩn thận quan sát lúc mọi người không để ý, dìu Mạn Nghiên ra ngoài gara, lái xe rời khỏi dinh thự nhà họ Tôn.
Trên xe, cô ta kết nối đầu dây điện thoại với ai đó, nói ngắn gọn: “Các người cứ chuẩn bị theo kế hoạch đã bàn. Nhớ mang súng đến, phòng trừ bất trắc.”
Chính xác thì Tôn Ninh Ninh đã hạ nước cờ cuối, trở mặt hoàn toàn với Lưu Linh Châu. Cô ta biết mình không còn nhiều thời gian xoay sở, nên chọn cách dùng Mạn Nghiên uy hiếp hai mẹ con Tôn Bách Thần, để đạt được tham vọng.
Dù sao cô ta cũng là loại người không có gì để đánh mất, vậy thì cược một phen. Được ăn cả, ngã về không!
“Tôn Ninh Ninh, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì thì mới chịu thả Mạn Nghiên ra đây?”
“Chỉ cần ngày mai bà mở cuộc họp báo, công khai với truyền thống sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho tôi, sau đó rút khỏi Tôn thị. Tôi đảm bảo sẽ để Đồng Mạn Nghiên lành lặn ở về, không mất một cọng lông, sợi tóc nào.”
“Tôn Ninh Ninh, chị điên thật rồi. Mau dùng tay lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.” Tôn Bách Thần giành lấy điện thoại từ trong tay mẹ mình, hắn gằn lên dữ dội, từng đường gân xanh hằn rõ trên trán, không ngừng co giật. Nhưng đầu dây bên kia đã sớm vang lên một hồi tút tút, rồi tắt ngấm.
Tôn Bách Thần vung mạnh nắm đấm xuống mặt bàn kính, miệng điên cuồng hét lớn để giải phóng cơn thịnh nộ. Tôn Ninh Ninh bình thường phách lối, nhưng hắn không ngờ chị ta lại điên rồ đến mức dám bắt cóc Mạn Nghiên làm con tin, uy hiếp hai mẹ con hắn.
“Bách Thần, con bình tĩnh đi. Người của chúng ta vẫn đang ráo riết tìm kiếm, có lẽ sẽ sớm có kết quả thôi.”
Lưu Linh Châu nói mấy lời trấn an Tôn Bách Thần, nhưng chính bản thân bà cũng đang ngồi trong đống lửa, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôn Ninh Ninh dường như có sự chuẩn bị, giấu Mạn Nghiên rất kỹ nên chưa chắc đã dễ dàng tìm ra.
Cô ta còn cảnh cáo hai người họ nếu dám giở trò lật lọng hoặc báo cảnh sát, thì cứ chuẩn bị tinh thần nhặt xác Mạn Nghiên về.
Lưu Linh Châu không cho đó là lời hù dọa suông, bởi vì buổi sáng chính bà đã đi xác nhận nguồn tin bí mật liên quan đến vấn đề sức khỏe tinh thần của Tôn Ninh Ninh.
Cô ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, bấy lâu nay vẫn luôn cố gắng giấu
mọi người về tình trạng của mình. Cô ta làm vậy, chắc chắn vì sợ các vị cổ động bác bỏ năng lực lãnh đạo quản lý, thẳng tay gạt cô ta khỏi Tôn thị.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!