Tôn Bách Thần lái xe về Tôn gia, hắn một mình chui xuống hầm rượu, tìm một góc kín đáo nhất để ngồi. Hắn cầm điện thoại trên tay, ngắm nhìn ảnh nền trên màn hình điện thoại hàng tiếng đồng hồ, rồi hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng kéo đến biểu tượng thùng rác, nhấn vào.
Nhưng mà, bên trong lại trống rỗng...
Tôn Bách Thần mặt thoáng thất vọng. Kỳ lạ, không phải trong này nên xuất hiện một tấm ảnh bị hắn xóa đi sao?
Tấm ảnh của một cô gái miệng cười tươi như hoa, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ... mà lần đầu tiên hắn nhận được, đã thẳng tay xóa bỏ.
Nó đâu mất rồi?
Tôn Bách Thần cắn chặt răng vào cổ tay, đôi mắt đỏ ngầu chảy ra hai hàng nước mắt. Người ta nói đàn ông rất ít khi rơi lệ, nếu không phải rơi vào tình cảnh túng quẫn cùng cực, họ sẽ không bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình.
Nhưng mà, bốn từ “túng quẫn cùng cực” căn bản không thể diễn tả tình cảnh của Tôn Bách Thần lúc này.
Hắn nhớ Mạn Nghiên đến phát sinh hoang tưởng, đến có thể nhìn thấy cô trước mặt, cười nói với hắn. Những phút chốc, cô biến mất, để lại hắn một mình đơn độc.
Cuối cùng vẫn không chịu được, hắn gọi điện thoại cho Vương Phong, hỏi thăm tình hình cô gái nhỏ.
“Ừ, Mạn Nghiên không sao rồi. Mãi hôm nay di Hạ mới để tôi và mẹ cậu nói chuyện với em ấy."
“Vương Phong, có thể gửi Mạn Nghiên cho tôi không? Tôi nhớ cô ấy nhiều lắm." Giọng Tôn Bách Thần khản đặc lại, từng chữ trong miệng hắn khó khăn lắm mới bật ra được.
Chỉ vài giây sau đó, anh đã gửi cho hắn một đoạn video ngắn về Mạn Nghiên.
Tôn Bách Thần nhìn cô gái ngồi bên cạnh giường bệnh của bà nội Đồng, tiều tụy đi thấy rõ, lòng đau nhói thắt quặn lại. Hắn cảm thấy bản thân thật xấu xa, thật tồi tệ khi hết lần này đến lần khác gây ra tổn thương cho Mạn Nghiên.
Đáng lẽ khi còn có cơ hội, hắn phải yêu thương có nhiều hơn mới phải.
Bất lực chồng chất bất lực, Tôn Bách Thần ngoại trừ việc cắn chặt môi dưới, đưa tay lau những giọt nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt, hắn không biết làm gì nữa.
Đã qua gần một tiếng đồng hồ, điện thoại vẫn ở trong trạng thái còn kết nối. Vương Phong biết tâm trạng khổ sở của hắn, nên kiên nhẫn chờ đợi.
“Đã bình tĩnh hơn chưa? Bình tĩnh rồi thì kể tôi nghe, việc cậu làm đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi.” Hắn cười lạnh tanh.
Tôn Bách Thần dần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, tường thuật lại những gì hắn điều tra được cho Vương Phong.
Anh khi nghe đến cái tên Tôn Ninh Ninh thì rùng mình, đáy mắt ánh lên tia căm phẫn.
Nói chị ta là quỷ dữ, xem ra còn quá nhé!
Vương Phong nhớ có một khoảng thời gian ngắn, Tôn Ninh Ninh không xấu xa đến thế.
Nhưng đã là chuyện đã qua lâu lắm rồi...
“Cậu đừng vội nói với gia đình Mạn Nghiên Vương Phong à, cứ chờ đến khi tôi tìm được Tôn Ninh Ninh, bắt chị ta phải trả giá. Đó mới là điều quan trọng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!