Linh Châu gật đầu, hứa với Mạn Nghiên.
Đây là chuyện giữa hai người, nếu có ngày Tôn Bách Thần biết đến sự tồn tại của sinh linh nhỏ kia, thì cũng là cô tự mình nói với hắn!
Một ngày dài đằng đẵng lại sắp trôi qua. Cả ngày nay Mạn Nghiên thay dì Hạ chăm sóc bà nội Đồng nên có chút mệt, sau khi uống xong sữa mà Linh Châu pha, cô đã lên giường đi ngủ sớm.
An Yên thảnh thơi được một chút, tranh thủ ghé sang thăm bà nội Đồng rồi tìm Mạn Nghiên để nói chuyện cho đỡ buồn. Nhưng khi nhìn thấy cô đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, An Yên không nỡ đánh thức.
Cô ấy kéo chăn lên đắp cho Mạn Nghiên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, rời khỏi phòng.
Gặp Vương Phong ở ngoài hành lang, An Yên ngỏ lời hỏi thăm anh. Hai người đang rảnh rỗi, nên tìm đại một hàng ghế trống, ngồi xuống nói chuyện.
Mà câu chuyện của hai người hầu hết đều xoay quanh Mạn Nghiên. Qua cách Vương Phong chăm chú vào từng lời nói của An Yên, cô ấy hiểu ra rằng anh rất quan tâm đến cô gái nhỏ kia, thậm chí là dành cho Mạn Nghiên một tình cảm vô cùng đặc biệt.
Tình yêu chăng? An Yên thầm nghĩ.
“Anh yên tâm đi, Mạn Nghiên mạnh mẽ hơn anh nghĩ đó! Sau một thời gian nữa, em tin Mạn Nghiên sẽ lại trở về dáng vẻ hồn nhiên, yêu đời thôi.”
An Yên nhìn đồng hồ trên tay, đã đến lúc cô phải quay lại vị trí làm việc nên đứng dậy, chào tạm biệt Vương Phong.
Nhìn thấy cái dáng vẻ vội vã chạy đi của An Yên, Vương Phong bật cười.
Không thể phủ nhận, cô gái này thật lương thiện!
Vương Phong nhoài người về phía sau, ngáp dài một cơn vì mệt mỏi. Bỗng nhiên điện thoại anh đổ chuông, mà người gọi đến chính là mẹ của anh.
Vốn tưởng bà Vương gọi điện thoại để mắng anh vì suốt một tuần nay không về nhà, ai ngờ mẹ anh chỉ muốn báo rằng có một món quà được gửi đến nhà. Bên trên không có địa chỉ người gửi, bà mở ra thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện thoại hỏi xem có phải là của Vương Phong không?
Bà ấy chụp ảnh gửi cho Vương Phong, món quà là một cặp búp bê bằng len vô cùng xinh xắn. Anh cũng không biết là ai gửi, nhưng vẫn dặn bà cất đi. giúp mình.
“Đợi vài hôm nữa con sẽ quay về nhà. Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh tắt máy.
Vương Phong nhìn vào hai con búp bê trên màn hình điện thoại, cảm giác có chút quen thuộc. Anh còn đang mơ hồ nghĩ ngợi, liền nhận được một tin nhắn.
Của một số điện thoại không tên quen thuộc...
Anh ngạc nhiên, chẳng lẽ là người ấy?
Cái người mà năm nào cũng gửi quà vào ngày sinh nhật cho Vương Phong, hình như đã duy trì suốt mười lăm năm rồi.
Dù cho Vương Phong có hỏi, người đó vẫn không chịu nói ra danh tính của mình. Bởi vì những món quà được gửi đến hoàn toàn vô hại, nên anh cũng không để tâm lắm.
Anh nghĩ là một người hâm mộ lâu năm, vì thỉnh thoảng Vương Phong cũng nhận được một vài món quà như thế.
Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật của Vương Phong chứ?
Anh tần ngần một lúc, rồi mở tin nhắn ra xem.
[Have you received my gift yet?]
(Cậu đã nhận được món quà của tôi chưa?)
@Phong: [Yes. They're so lovely! But for whatever reason - an early birthday present?]
(Rồi đó. Chúng thật dễ thương quá đi! Là quà sinh nhật sớm sao?)
[Not really... But I still wish all the best for you!
(Không hẳn... Nhưng mà tôi vẫn ước mọi điều tốt lành nhất đến với cậu)
[Good bye! I'll always remember you]
(Tạm biệt! Tôi sẽ mãi nhớ đến cậu.)