Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường - Đồng Mạn Nghiên

Mạn Nghiên xem hai người đứng “đấu võ mồm” mà phải bấm bụng nhịn cười. Ai ngờ Tôn Bách Thần bật lại một câu, khiến Tiểu Minh câm nín. 

“Tiếc quá phải nói cho cháu biết, gu của chị Mạn Nghiên là mấy ông chú già cơ. Tiểu Minh bé bỏng đừng cố chấp nữa!” 

Khóe mắt cô giật giật, miệng ngoác ra nhìn Tôn Bách Thần. Ai bảo với hắn gu của cô là mấy ông chú già cơ chứ! 

“Chú với chị còn phải về nấu cơm, cháu chơi tiếp với các bạn đi nhé.” 

Nói rồi, Tôn Bách Thần kéo Mạn Nghiên đi về nhà, để lại Tiểu Minh đang đứng chống nạnh ở đằng kia, hai má phụng phịu muốn khóc. 

“Chị Mạn Nghiên, em không phục đâu đấy. Chị phải chờ Tiểu Minh lớn để cạnh tranh công bằng với ông chú kia, nhớ đó nha.” Thằng bé hét lớn hết cỡ. 

Trong lúc Mạn Nghiên nấu cơm, Tôn Bách Thần không biết phải làm gì giúp cô. Hắn đứng dưới bếp chỉ thêm chật chỗ, nên đành vào phòng ngủ của Mạn Nghiên, khám phá thế giới nhỏ” của cô. 

Nào ngờ căn phòng đơn sơ đến thảm thương, ngoài cái giường ngủ và một bàn học chất đầy sách vở, thì chẳng có thêm thứ gì cả! 

Tôn Bách Thần vô tình thấy một quyển album ảnh cũ ai đã mở sẵn, đặt ở trên bàn học. Hắn cầm lên xem, bên trong toàn những ảnh cũ, có tấm còn nhòe màu. 

Cô bé đáng yêu kia chắc chắn là Mạn Nghiên. Tuy hồi nhỏ cô khá mũm mĩm, nhưng Tôn Bách Thần có thể nhận ra cô qua nụ cười đặc trưng kia. Hắn thích thú lật tiếp thêm vài trang ảnh, xem được ảnh của cả gia đình cô. 

Tấm ảnh gồm sáu người, bên phải là gia đình nhỏ của Mạn Nghiên, đứng ở giữa là bà nội Đồng, rồi đến dì Hạ và còn một người đàn ông đứng bên cạnh bà ấy nữa. 

Mạn Nghiên rất giống mẹ, giống đến từng đường nét trên khuôn mặt, thậm chí đến biểu cảm. Tôn Bách Thần biết cha mẹ cô đã mất, thông qua lý lịch sinh viên của Mạn Nghiên. Vì đây là chuyện riêng tư, hắn cũng chưa từng hỏi cô về bọn họ. 

Chỉ là người đàn ông đứng ngoài cùng góc trái, Tôn Bách Thần cảm thấy có chút quen mặt. Hắn trầm tư một hồi, vẫn không thể tưởng tượng ra là ai. Có lẽ nhiều người mang nét mặt giống nhau, nên Tôn Bách Thần cũng không mảy may nghĩ ngợi thêm nữa. 

“Bách Thần, anh mau ra ăn cơm thôi.” 

Tôn Bách Thần đưa tấm ảnh hồi nhỏ của Mạn Nghiên lên, vu vơ nói một câu: 

“Bé con nào vừa cắt bánh kem vừa khóc đấy nhỉ?” 

Đây chính là tấm hình cô chụp năm sinh nhật bốn tuổi nha! 

Mạn Nghiên xấu hổ, vội giật tấm ảnh trong tay hắn. Mà Tôn Bách Thần lại nhanh hơn cô một bước, giơ cao tấm ảnh lên, không cho cô chạm vào. 

“Bách Thần, mau trả em đi.” Mạn Nghiên bám vào người hắn, cố đu lên giành lại tấm ảnh. 

Chắc chắn là bà nội lấy album ảnh xem xong rồi không cất, mới để Tôn Bách Thần nhìn thấy! 

“Mau trả cho em đi.” Cô ôm 

ăn, chân nhón lên hết cỡ. 

Dai dẳng một hồi, Tôn Bách Thần mới chịu trả cho Mạn Nghiên. Hắn lật lại tấm ảnh gia đình cô, hỏi: 

“Người này là ai vậy?” 

“Là chú của em đó. Chú Hứa Văn!” 

Tôn Bách Thần gật nhẹ đầu, gấp quyển album lại. Nếu như hắn nhớ không nhầm, tối hôm trước bà nội Đồng đã ôm chặt lấy hắn, gọi tên người này. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận