Di Thiên đẩy Sở Ngạo từ từ về chỗ ngồi, hắn vẫn chưa nói lời nào kể từ nãy đến giờ, cô có cảm giác sợ hãi, giống như kiểu mèo con ăn vụng bị bắt tại trận ấy. Mới đi được vài bước, mắt Di Thiên bắt được một hình ảnh, cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đẩy Sở Ngạo trốn sau một bình hoa cao, sau khi nắm chắc bàn tay hắn để tránh trẻ em đi lạc, cô mới thò đầu ra nhìn hai người trong góc hành lang kia.
Ấy, đó không phải là Hoàng Ưng sao?
Hoàng Ưng đè một nữ nhân vào tường, chống hai tay sang hai bên để kìm nữ nhân kia trong vòng tay hắn, Hoàng Ưng từ trên nhìn xuống người phụ nữ, ánh mắt tức giận cùng bất đắc dĩ, trông như bọn họ đang cãi nhau. Di Thiên điều chỉnh tư thế để nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, đang loay hoay bỗng dưng mất đà, thiếu chút nữa là té vỡ mặt rồi may mà có Sở Ngạo nhanh tay lẹ mắt bắt được, hắn giúp cô đứng vững, sau đó Di Thiên có thể thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ đó.
Sặc, là Tôn Điệp Hạ!!!!
Đây là chuyện quái gì đang xảy ra vậy????
Hai người kia dường như không có phát hiện Di Thiên đang nấp đằng xa xem kịch vui, Hoàng Ưng lớn tiếng nói gì đó còn Tôn Điệp Hạ dùng sức đẩy hắn ra, hai người giằng co giày xéo nhau qua lại một lúc, Hoàng Ưng không báo trước mà đè Tôn Điệp Hạ vào sát tường, đặt xuống môi cô một nụ hôn sâu. Tôn Điệp Hạ ban đầu còn phản kháng nhưng có lẽ nụ hôn kia quá quyết liệt, cuối cùng cô thiếu dưỡng khí, cả người mềm nhũn mà ngả vào ngực Hoàng Ưng.
Di Thiên dùng tay che miệng, trợn mắt há mồm nhìn hai diễn viên kia diễn cảnh "bá đạo tổng tài cường hôn ta", cô mới xin nghỉ phép có mấy ngày mà tình tiết đại tướng quân đã thúc ngựa chạy xa vạn dặm như vậy rồi sao? Hết ngoài lề Chấn Phong quay lại đòi nối lại tình xưa bây giờ tới Hoàng Ưng với Tôn Điệp Hạ hôn nhau?? Tại sao??!!!
Rốt cuộc thì đây có còn là tiểu thuyết bà đây đã từng đọc không hả???
Một cái tát thâm thúy vang lên, Di Thiên nhìn lại hiện trường vụ án thì đã thấy một bên má của Hoàng Ưng sưng đỏ, còn Tôn Điệp Hạ hốc mắt đã đỏ lên, còn có thể thấy nước mắt chực trào ra, cô giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng Ưng, sau đó quát lên câu gì đó Di Thiên không nghe rõ, Hoàng Ưng chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, không thể nói ra một câu nào.
Cái này chính là "ngược văn" trong truyền thuyết đi?
Nhìn mặt cả hai đều đau khổ, giận dữ, tự trách cùng kìm nén, Di Thiên thật muốn biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Di Thiên còn đang định hóng hớt, đột nhiên bàn tay bị nắm chặt lại, quay đầu sang mới thấy Sở Ngạo đang chăm chú nhìn cô, môi mỏng kia khẽ phun ra một câu: -Không có gì hay ho để xem đâu, đi thôi!!!
Di Thiên liếc mắt nhìn về hai người kia một cái, thấy trò hay cũng đã kết thúc rồi, Tôn Điệp Hạ định bụng quay lưng đi, nếu bây giờ cô còn ở chỗ này chắc chắc sẽ bị phát hiện, cô tiếc nuối chặt lưỡi một cái rồi đẩy Sở Ngạo đi mất. Lúc trở lại bàn ăn, Di Thiên ngoài ý muốn mà thấy được Chấn Phong cùng Y Nhã, còn có Quách Hùng với Minh Nguyệt cũng ở đó. Cô gật đầu chào một cái rồi ngồi xuống, lúc này cô mới nhìn đến một người phụ nữ lạ mặt ngồi gần Quách Hùng, cô nghi hoặc nhìn bà ta một lát, cứ có cảm giác người này giống giống ai ấy nhỉ.
Y Nhã nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng, lại như nhìn thấu tâm tư của Di Thiên, cô ta dịu dàng giải đáp thắc mắc: -Chị, đây là dì Minh Nhi đó. Bà ấy là phu nhân của tổng giám đốc Huỳnh.
Dì Minh Nhi? Lúc này Di Thiên quay sang nhìn Minh Nguyệt một cái liền hiểu ra vấn đề, hóa ra đây là chị ruột của Minh Nguyệt sao? Cô đảo mắt một vòng, có chuyện gì đó hơi kì lạ ở đây. Đáng lẽ Minh Nhi phải ngồi gần Y Nhã chứ, tại sao bà ta lại ngồi giữa Minh Nguyệt và Quách Hùng vậy? Cô là cô ngửi thấy mùi âm mưu đó nha.
Minh Nhi nhìn Di Thiên, mỉm cười thân thiện, điệu bộ rất giống một quí bà, đến cái nhấc tay cũng tỏ vẻ sang trọng, ánh mắt như lưu ly khẽ chuyển kia cũng đủ để câu hồn bao nhiêu nam nhân, bà ta có vẻ quyến rũ của người phụ nữ thành đạt. Di Thiên hừ lạnh, quả nhiên chị của hồ li tinh là cựu hồ li tinh mà!!!
- Đây là Di Thiên sao? Thật xinh đẹp nha!
Minh Nhi vui vẻ ca ngợi, nếu không nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt kia ai cũng nghĩ là bà ta xuất phát từ thật tâm, mà trên bàn này ngoại trừ mấy người não ngắn kia ra, ai mà không nhìn thấy chứ? Vân Trà cười khẽ, ánh mắt như có như không ra hiệu với Di Thiên, Từ Thịnh từ chối cho ý kiến, loại đàn bà này hắn thấy cũng đủ nhiều rồi, Sở Ngạo vẫn trưng lên một bộ dáng "tiên nhân không nhiễm bụi trần", hắn đếch quan tâm. Di Thiên nở nụ cười đúng tiêu chuẩn với Minh Nhi, cũng khách sáo với bà ta vài câu.
Ngồi đối diện với bọn họ Di Thiên làm sao không thấy, Quách Hùng lâu lâu lại liếc mắt về phía Minh Nhi, trong ánh mắt phức tạp đó có một tia mê luyến. Minh Nhi hình như không nhận ra, vẫn cứ tỏa ra vẻ quyến rũ chết người kia như thường, Minh Nguyệt thì một bộ dáng cam chịu, uất hận nhưng không thể làm gì. Di Thiên nháy mắt hiểu ra, cái âm mưu nho nhỏ này cung đấu thiếu gì, cô đọc nhiều tiểu thuyết nên rành mấy vụ này lắm.
Em gái thất thế nên chị gái ra mặt giải quyết vấn đề hay sao? Minh Nguyệt nhận ra Quách Hùng sau bao nhiêu chuyện thì không còn coi trọng bà ta nữa, đã đến nước này sao bà ta có thể chịu trắng tay, liền nhờ Minh Nhi xuất hiện câu dẫn Quách Hùng, giữ lại địa vị hay một chút mặt mũi của bà ta trong gia đình. Và đúng như bà ta dự đoán, Quách Hùng thật sự bị câu đi mất!!!
Cha già à, số ông muốn đen gần bằng tôi rồi đấy, cứ bị nữ nhân dắt mũi hoài không chán hả?
Đột nhiên Minh Nhi chuyển đề tài sang Sở Ngạo.
- Di Thiên, đây là?
Di Thiên rất tự nhiên mà trả lời, chậm rãi từng chữ, trong đó rõ ràng còn kèm theo một phần đe dọa: -Đây là bạn-trai-của-con!!!
Minh Nhi "a" một tiếng xem như đã biết, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc nuối nhưng rất nhanh đã biến mất, bà ta lại cười nói như bình thường.
Xem ra sắp có âm mưu gì đó nữa đây a~!!!
Bữa tiệc gần kết thúc, Minh Nhi đứng lên tuyên bố với mọi người, bà ta muốn mời mọi người đi du thuyền, coi như là hưởng tuần trăng mật đi. Quả nhiên lúc sau bà ta có dặn dò riêng Di Thiên rằng nhớ mời Sở Ngạo theo cùng.
Thật sự là đánh chủ ý lên người Sở Ngạo sao?