Minh Nguyệt cùng Y Nhã chạy hối hả, phía sau còn có một hàng dài những người dự tiệc hôm nay. Lúc nãy bọn họ đang ngồi trong phòng ăn, chuẩn bị thưởng thức những món ăn thượng hạng thì có một nhân viên phục vụ vội vã chạy đến, báo cáo với Minh Nguyệt rằng Quách Linh tiểu thư đang gặp chuyện rắc rối...
Đáng lẽ mọi người sẽ không để ý đến chuyện cỏn con này nhưng đột nhiên Minh Nguyệt lại hét toáng lên, giọng điệu quan tâm thăm hỏi lại như muốn tất cả ai cũng nghe thấy. Quách Linh tiểu thư cũng được xem như là nhân vật quan trọng ngày hôm nay, nếu như xảy ra chuyện mà bọn họ quá dửng dưng cũng không thể được, mọi người thay phiên nhau gặng hỏi nhân viên phục vụ kia, cậu ta sợ hãi, do dự không biết có nên nói hay không. Minh Nguyệt quát thẳng vào mặt cậu ta làm cậu trai giật mình, hoảng sợ, một câu hoảng loạn phun ra hết: -Lúc nãy...Trương thiếu gia...cùng Quách Linh tiểu thư....
Minh Nguyệt quay lưng lại với đám người phía sau nên bọn họ không thể thấy nụ cười khoái trá của bà ta, sau đó Y Nhã chạy vọt tới, hướng cậu nhân viên phục vụ kia đe dọa: -Còn đứng đó làm gì? Bọn họ đang ở đâu?
Cậu nhân viên phục vụ như bừng tỉnh, vội vàng chỉ dẫn cho mọi người hướng căn phòng của Minh Nhi, cả đám hóng hớt lục đục theo sau, tuy có thể hình dung ra chuyện này không tốt đẹp gì nhưng vẫn mang tính nhiều chuyện, vẫn muốn soi mói chuyện nhà người khác. Minh Nguyệt đứng trước phòng Minh Nhi, đứng đủ lâu để mọi người có thể nghe thấy tiếng thở dốc trong phòng, nhiều nữ nhân đã bắt đầu đỏ mặt, e thẹn lấy tay ôm lấy mặt, nam nhân che miệng cười trộm, một bộ dáng hóng chuyện vui.
Minh Nguyệt không thèm gõ cửa đã trực tiếp đẩy vào, nhiều người bên ngoài còn tặc lưỡi "Sao lại quên gài cửa thế chứ?", Y Nhã hùng hổ xông vào, trên mặt không thể giấu được nụ cười khoái tra, cô ta nhanh chóng bật đèn lên, hi vọng cảnh tượng đẹp mắt kia sẽ phơi bày ra cho toàn thể mọi người đều thấy...
Đèn vừa bật lên, tất cả không hẹn mà cùng đồng thanh "ồ" lên, có vài người đàn ông không nhịn được phá lên cười đến khoa trương, các phụ nhân bắt đầu bỏ đi sự xấu hổ mà thay vào đó cười khinh thường "Gì đây gì đây? Chẳng phải nói Quách Linh Di Thiên ở trong này sao? Người đâu? Sao bây giờ lại là Tố Cẩm cùng Quách Hùng?".
Minh Nguyệt trợn mắt không thể tin nhìn hai người còn đang hì hục trên giường, Tố Cẩm giương to đôi mắt sợ hãi nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ nhìn về phía đám người ngay cửa, trong đó là sự ngạc nhiên cùng lo sợ nhưng rất nhanh đã bị sự suиɠ sướиɠ che lấp. Quách Hùng từ khi có người đến đã tỏ ra khó chịu, càng ngày càng mãnh liệt như trách người dưới thân không tập trung vào chuyện tốt đang làm... Minh Nguyệt gầm lên, lao đến lôi Quách Hùng ra, miệng không ngừng chửi rủa Tố Cẩm, mặc cho cô ta là con gái của chị mình, bà ta tát vào mặt Tố Cẩm 3 cái, hai bên má sưng tấy lên, đau rát làm Tố Cẩm khóc dữ dội hơn. Minh Nguyệt kéo chồng ra khỏi người của con hồ li tinh kia, phẫn nộ đem chăn mền che lấp những thứ nhơ nhuốc giữa nơi kết hợp của hai người. Y Nhã bừng tỉnh, chạy vội đến chỉ thẳng vào mặt Tố Cẩm mà buông lời cay nghiệt: -Giỏi, giỏi lắm! Dám mơ tưởng trèo lên đầu Quách thị sao? Đồ tiện nữ không biết liêm sỉ!!!
Quách Hùng thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải lúc nãy Minh Nhi hẹn gặp riêng lão ở trong phòng bà ta sao? Sau đó lão đẩy cửa bước vào liền ngửi thấy một mùi tanh ngọt làm người khác cảm thấy khô nóng, sau đó....không có sau đó!!!
Chuyện bên này còn đang trong giai đoạn gay cấn, đột nhiên trong dòng người có người hét lên: -Phòng bên cạnh cũng có âm thanh kì lạ!!!
Mọi người như thấy được siêu thị giảm giá, bỏ ngay hiện trường hỗn độn này mà chạy sang phòng bên cạnh, không để nửa giây dư thừa liền đạp cửa xông vào, bên trong còn có hai người đang hoảng loạn kéo chăn lên che đi cơ thể lõα ɭồ, cả đám người còn chưa kịp bàn tán rầm rộ đã nghe một giọng nữ trong trẻo xen lẫn chút ngạc nhiên phía sau: -Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Di Thiên xuất hiện phía sau, trên khuôn mặt khéo léo tinh xảo là sự mệt mỏi, sắc mặt cô không được tốt lắm, ai cũng có thể nhận ra sự khó chịu trong đó. Một phụ nhân không giấu nổi vẻ hiếu kì, dù sao Di Thiên cũng là nhân vật chính của sự kiện lần này, cũng muốn hóng hớt một chút chuyện: -Quách Linh tiểu thư, nãy giờ cô ở đâu vậy?
Di Thiên dựa tường, có chút khó hiểu trước câu hỏi của phụ nhân kia, nhưng nhìn thấy ai cũng đang đặt sự chú ý lên người cô, Di Thiên lấy tay che miệng ho khẽ, suy nghĩ một chút liền trả lời: -Lúc nãy tôi có trò chuyện với Trương thiếu gia, sau đó tôi bị say sóng nên xin về trước. Vì không muốn làm phiền anh ta nên tôi nhờ bạn trai đưa về phòng, sau đó bạn trai tôi ở bên cạnh cho đến bây giờ. Nhưng mọi người ồn ào chuyện gì vậy?
Di Thiên lộ ra vẻ mặt "con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn", làm mọi người không muốn tin cũng không được, nếu vậy chẳng phải ở đây có người vu oan giá họa sao? Mọi người nhìn sang Minh Nguyệt còn đang chửi rủa toáng lên cho hả dạ thì lắc đầu, chưa kịp hiểu chuyện gì đã làm ầm lên, bây giờ thì lòi ra chồng nɠɵạı ŧìиɦ, đẹp mặt thật!!! Sau đó làn sóng dư luận chuyển sang hai nhân vật còn đang kinh hãi trong phòng, thật đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra...
Di Thiên len lỏi giữa dòng người vào trong, liền thấy Minh Nhi sắc mặt trắng bệch, lấy mền che đi cơ thể, đằng sau là Trương Kiệt vẻ mặt không thể tin nổi, trừng mắt tức giận nhìn Di Thiên. Cô làm như không thấy sát khí đang tỏa ra kia, trợn mắt ngạc nhiên thốt lên: -Dì? Chuyện gì thế này?
Minh Nhi chồm người dậy định kéo áo Di Thiên nhưng cô đã rất nhanh tránh được, bà ta nhìn những vẻ mặt hả hê đứng ngoài cửa, mặt không còn chút máu, gần như điên loạn mà hét lên: -Không, không...không phải như vậy...Không!!!!
Còn có ai để ý tâm trạng Minh Nhi ra sao? Bà ta có còn là chủ bữa tiệc hay không chứ? Bây giờ họ chỉ đang nghĩ cách làm sao kể chuyện cười này ra ngoài, càng nhanh càng tốt a~~~. Minh Nhi thấy mọi chuyện đi vào bế tắc lại nhìn thấy nụ cười nhếch miệng của Di Thiên, bà ta như phát điên, định hướng tới mặt cô mà cào, cái chăn do Minh Nhi chuyển động quá dữ dội nên rớt xuống làm lộ ra một cảnh xuân tươi đẹp...
- Con tiện nhân...Là mày hãm hại tao đúng không? Mày dám? Tao sẽ gϊếŧ mày!!! Gϊếŧ mày!!!
Di Thiên hoảng sợ lùi ra sau, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, cô thật sự không hiểu bà ta đang gào cái gì, đây chẳng phải là tự bà ta tìm đến sao? Còn la lối mình là người bị hại? Dư luận nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì càng chán ghét Minh Nhi, chuyện này thì liên quan gì đến Di Thiên mà bà ta lại nói như vậy? Tự làm tự chịu đi chứ?
- Minh Nhi phu nhân, tôi nghĩ bà nên xem xét lại nhân phẩm của mình đi. Đã ngủ với tiểu thịt tươi đã đành, con gái bà còn đi cướp chồng người ta nữa chứ.
Thật không hiểu sao Trương Kiệt có thể ngủ với một người đáng tuổi mẹ hắn ta được chứ nhỉ?
Minh Nhi bất động, tóc tai bù xù, lớp trang điểm lại nhòe đi, trông thật chẳng khác những người điên bao nhiêu. Bà ta đang tiêu hóa những gì người khác nói, Tố Cẩm? Tố Cẩm làm sao? Cướp chồng người khác là ý gì?
Di Thiên khoanh tay trước ngực, nếu mà đích thân cô ra tay mọi chuyện sẽ không như thế này, chí ít thì cũng chỉ có Minh Nhi bị hại, nhưng lần này là Sở Ngạo xuất chiêu, cô chỉ có thể đứng một bên ngậm ngùi mà cầu nguyện cho số phận thảm thương của bọn họ vậy...
Chúng ta hãy vì bi kịch éo le máu chó đời người mà thắp cho bọn họ một nén nhang a~....
...
Khác với khung cảnh náo nhiệt của một góc thuyền, trên hành lang vắng vẻ, Hoàng Ưng đẩy Sở Ngạo đi tới liền thấy Chấn Phong ở hướng ngược lại, hai đại nam nhân cùng dừng bước, đứng nhìn đối phương một lúc lâu.
Chắc là cảm giác nhìn đã đủ, muôn vàn lời muốn nói cũng đã trao đổi qua ánh mắt kia hết rồi, Chấn Phong bước tới, Hoàng Ưng cũng tiếp tục. Khi đi ngang qua nhau, Chấn Phong đến đầu cũng không quay lại, lạnh lùng buông bỏ lại một câu: -Hẹn gặp lại hai ngày sau!
Sở Ngạo bạc thần khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài gõ gõ lên chỗ dựa, cũng không ngại đáp trả Chấn Phong đã cách xa mấy bước: -Sắp tới sẽ vui lắm đấy...
...
Di Thiên đứng dựa vào lan can nhìn ngắm cảnh biển xinh đẹp, cơn gió thổi từ bên ngoài vào cảm giác mát lạnh, tuy cảm giác không rõ ràng lắm như cô vẫn có thể cảm nhận một chút gì đó.
Hình như thời thế sắp thay đổi thì phải?
Có chuyện gì đó sắp xảy ra sao?