Chấn Phong bất động, đôi mắt sắc bén như ưng nheo lại quan sát tình hình, hiện tại hắn đang bất lợi hơn "Địa Ưng bang" một chút. Nam nhân đeo mặt nạ kia ngang tầm hoặc có thể cao hơn hắn, mà đám người phía sau của Thiên Hổ không thể đấu lại Di Thiên...Xem ra để tìm tới Sở Ngạo có chút khó khăn rồi!!!
Di Thiên trên hai tay cầm theo hai cây súng lục, bước đến lượn lờ mị lực tỏa ra bốn phía với Chấn Phong, cô nhìn hắn hai mắt quyến rũ khẽ chớp: -Âu Dương lão đại a~, nhớ hạ thủ lưu tình đó...
Chấn Phong còn chưa hiểu ẩn ý đằng sau câu nói mờ ám của Di Thiên thì X đã phát động cuộc chiến, hắn trực tiếp lao đến, bỏ qua Chấn Phong đứng đầu tiên mà tức khắc động thủ với đàn em phía sau. Vào khoảnh khắc X chạy ngang qua Chấn Phong, thời gian như dừng lại ( diễn slow motion tình cảm), Chấn Phong có cảm giác người này không phải là nam nhân đeo mặt nạ lúc trước...
Tiếng súng đằng trước vang lên kéo Chấn Phong khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, hắn phản xạ bật người một tay chống xuống lộn sang trái, vừa ngước mặt lên đã thấy một cước bay tới, hắn lại phải lộn ngược rồi lại phản xạ cực nhanh, hy vọng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Di Thiên phụ trách đối phó với Chấn Phong, còn X dọn dẹp tàn cuộc còn sót lại, hai người cứ thế mà hành động thôi. Rất nhanh nơi này thành một bãi chiến trường, vết đạn loang lổ khắp nơi, Chấn Phong ban đầu còn chưa nhận ra hai người kia phân công khu vực đảm nhiệm, luôn luôn đề phòng X ở phía sau, vừa né chiêu thức của Di Thiên vừa coi chừng X, thành ra hành động của hắn bị loạn, vừa tầm rơi vào điểm chết của Di Thiên...
Nhìn họng súng chĩa thẳng vào đầu mình, Chấn Phong âm thầm kêu không tốt, vừa chuẩn bị nhắm mắt đón nhận một dấu chấm hết vào giữa mi tâm, tiếng súng vang lên, hắn chờ đợi 15s vẫn chả có gì xảy ra, cuối cùng khi mở mắt ra lại phát hiện vết đạn trượt qua lỗ tai, bắn thẳng vào tường...
Di Thiên, cô ta bắn trượt à??
Chấn Phong bắt lấy thời cơ lao đến, hắn lúc đầu còn nương tay một chút, sau đó phát hiện Di Thiên không còn như xưa nữa, cô ta nhanh hơn rất nhiều, đấu tay đôi thì Di Thiên chắc chắn sẽ thua...nhưng bây giờ còn không chạm được vào người cô ta thì còn đánh đấm cái gì? Hơn nữa cô ta còn chọn vũ khí là súng, việc áp sát càng khó hơn.
Chấn Phong đảo mắt một vòng suy tính đối sách, Di Thiên vừa nhìn trạng thái của hắn, với kinh nghiệm đã được đọc tiểu thuyết trước đó, hơn nữa lại là quá trình trưởng thành của Chấn Phong, cô có thể vỗ ngực tự xưng đối với "đứa con trai nhặt được ven đường" này hiểu rõ hơn bao giờ hết, chuẩn bị lách sang trái à?
Chấn Phong vừa động đã thấy Di Thiên xuất hiện trước mặt, hắn lập tức phản xạ lộn một vòng lại bắt gặp ngay khuôn mặt cười tươi như hoa của cô, lại nhảy sang bên phải, vừa tầm một họng súng chĩa thẳng vào giữa trán, hắn có thể cảm nhận được độ lạnh của nó, lại nhìn đến ánh mắt cong thành hình trăng khuyết nhưng lại không có chút tình cảm nào của Di Thiên...
Tại sao cô ta nhanh đến như vậy?
Cứ nghĩ đến đây là kết thúc, cuối cùng Di Thiên thu súng lại, đứng lên lùi về sau, đứng chắn ngay cửa lên tầng trên, ý muốn nói "sống chết gì cũng không thể để hắn lên gặp Sở Ngạo"
Chấn Phong nhìn cô một lúc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: -Sao cô không gϊếŧ tôi?
Bị hỏi bất ngờ làm Di Thiên ngạc nhiên, sau đó lại ngửa mặt lên suy nghĩ một chút, thẳng thừng trả lời: -Tôi không muốn gϊếŧ anh...
Bởi vì mạng sống của bà ở trên tay cưng đó, nhân vật chính đáng nguyền rủa à ~~~
Chấn Phong "..." Tại sao?
Di Thiên "...Có lẽ...là tôi không nỡ...."
Thật ra mục đích của Di Thiên ở đây là thăm dò khả năng của Chấn Phong thôi, được cô công nhận thì tự động sẽ qua cửa, nhưng với tình hình hiện tại thì hắn mà đi lên chỉ có nạp mạng cho Sở Ngạo mà thôi, tuy Sở Ngạo cũng có thể bị chấn thương nhưng người chết chắc chắn là Chấn Phong...
Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt đau thương của Di Thiên (WTF?), Chấn Phong suy nghĩ gì đó, tay siết chặt lại như hạ quyết định quan trọng, hắn đối mặt với Di Thiên, không nhanh không chậm phun ra một câu: -Nếu tôi có thua hắn, cô đừng quan tâm...Còn nếu thắng, tôi nhất định sẽ đưa cô đi...
Hể?
Di Thiên trừng mắt, mắt hình chữ A mồm hình chữ O nhìn hắn, khoan khoan!!!Hình như kịch bản có gì đó không đúng nha. Cô không thể bắt sóng não của Chấn Phong, hắn đang nói cái gì vậy chứ??? Cô một chút cũng không hiểu ý của câu nói đó!!!
Từ từ nào con trai, con lại bỗ não ra cái quái gì vậy???
Một bóng đen lao tới làm Di Thiên giật mình bật người về sau, bóng đen tung cước bị Di Thiên tránh được liền lui về đứng trước mặt Chấn Phong, đến lúc nhìn kĩ thì phát hiện người đến là nam nhân quấn băng khắp mặt lúc nãy gặp kia, Di Thiên không giấu được vẻ hoảng hốt.
Hồng Ưng thua rồi ư?
Cảnh giác đối với nam nhân này tăng cao, Di Thiên lùi lại nửa bước, tuy Hồng Ưng thua nhanh như vậy có hơi khó tin nhưng không thể giải thích lí do nam nhân đó lên tới đây được. X từ bên kia đi lại, thì thầm vào tai Di Thiên như xác nhận
"Hồng Ưng đang cấp cứu"
Di Thiên không rời mắt nam nhân quấn băng đó, xem ra trợ thủ bí ẩn của Chấn Phong xuất hiện rồi, nhưng trong tiểu thuyết rõ ràng nói hắn không che mặt cơ mà, tại sao bây giờ lại có chứ? Cô liếc mắt qua nhìn X một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: -Tôi không muốn anh bị cuốn vào chuyện này. Anh nên rút lui đi.
X sau lớp mặt nạ nhìn cô, không nói lời nào gật đầu, quay người đạp lên đống xác của đám người bang Thiên Hổ mà rời khỏi. Chấn Phong với người kia nói gì đó, cuối cùng nam nhân kia tiến lên tấn công cô, giữ chân để cho Chấn Phong có thời gian đi lên tầng trên.
Di Thiên lập tức ngăn cản, nhưng vì nam nhân quấn băng này quá nguy hiểm, cô cũng không thể vừa đối phó hắn vừa kìm chân Chấn Phong được, cuối cùng vẫn là để hắn đi lên tầng tìm Sở Ngạo.
Di Thiên biết không thể làm gì được nữa, tập trung vào tấn công người trước mặt này, hắn đã hạ được Hồng Ưng nhanh như vậy chắc chắn phải thuộc dạng cao thủ, cô không thể lơ là được. Điều kì lạ là, hắn chỉ tránh những đòn tấn công của cô nhưng không hề đánh trả, Di Thiên phẫn nộ, đây là đang khinh bỉ sao?
- Anh đang làm trò gì vậy? Thương hương tiếc ngọc?
- Tôi không muốn làm cô bị thương...
Lại trò gì nữa thế này? Bày tỏ tình cảm hình như không hợp hoàn cảnh cho lắm đấy thanh niên!!!
- Không cần!
Nam nhân quấn băng trước mặt thở dài, xem xét thấy cô thực sự phẫn nộ mới đầu hàng, từ phía sau lôi ra một sợi dây xích, đứng bộ dáng sẵn sàng tấn công con mồi bất cứ lúc nào...
Dây xích? Lâm Hân Vương?...
.