X tặng cho KenShin một ánh mắt "khinh thường", giọng điệu thập phần quan tâm lo lắng: -Tôi nghĩ cậu nên lo cho mình thì hơn!
Tiếng lên đạn từ phía sau vang lên, một thứ gì đó lành lạnh đặt vào gáy của KenShin, đằng sau không biết từ khi nào xuất hiện rất nhiều người.
- Nhị thiếu gia! Mọi chuyện kết thúc ở đây.
Thanh âm ba phần khinh thường bảy phần trêu tức này cư nhiên là của Hồng Ưng. Di Thiên cảm giác mọi chuyện thực khó tin, bên ngoài cửa có rất nhiều mafia. Hồng Ưng, Hoàng Ưng đứng hai bên cửa xem trò vui còn Hoàng Dực đang đứng im như tờ nhìn cô. Chấn Phong một tay ôm eo Y Nhã cũng đang âm thầm đánh giá tình hình, cái Di Thiên ngoài ý muốn nhất là Từ Thịnh một thân đầy thương tích cũng đến góp vui a.
Họ lúc nào thì như anh em keo sơn một nhà vậy? Không phải lúc trước gặp nhau là sặc mùi thuốc súng sao?
Hồng Ưng, Hoàng Ưng rất phấn khích khi nhìn thấy Di Thiên, nhưng họ nhanh chóng bất động khi đưa mắt sang bên cạnh cô, lại nhìn về Shinji trong tay cô, khung cảnh gia đình 3 người thực hoài hòa a, Hoàng Dực có một cảm xúc thật bất an, người kia sẽ không cướp đi chị dâu chứ?
Di Thiên rất nhanh chóng bắt sóng những ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn cô cùng X, họ đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ họ nhận ra X? Đừng nói là kẻ thù xưa nha.
Nghĩ vậy Di Thiên bất giác tiến lên một bước, chắn X ở phía sau, khí thế gà mẹ bảo hộ gà con, hành động này không thể nghi ngờ gây ra bão to gió lớn. Đùa á, giờ hắn là người bảo đảm an toàn cho thân xác mỏng manh của cô nha.
X cũng không an phận một bên liền quàng tay qua vai cô kéo cô vào trong ngực hắn, một bộ dáng không sợ thiên hạ thêm loạn mà đổ thêm dầu vào lửa: -Tối nay tôi sẽ chờ cô ở nhà.
Bọn Hồng Ưng nghe "oanh" một tiếng, lo lắng hiện hẳn lên mặt, tên đeo mặt nạ kia là ai? Khí chất tuyệt không thua lão đại. Không được, phu nhân là của bọn họ a, lại còn chờ ở nhà, hai người sống chung khi nào vậy? ba má có biết chuyện này không? Nếu lão đại đang đi công tác mà biết bọn này không bảo quản phu nhân cẩn thận thì tuyệt đối là một cước đạp vào nhà vệ sinh.
Nước mắt lưng tròng, Hồng Ưng, Hoàng Ưng một bước tiến lên, một trái một phải giữ chặt Di Thiên, Hoàng Dực không kiêng nể gì lao vào ôm ngang hông cô. Cả ba người không hẹn cùng trừng mắt nhìn X toát ra vẻ cảnh cáo.
X dở khóc dở cười, leo lên thành cửa sổ, trước khi nhảy xuống còn không quên dặn "Cô ấy bị thương, cần chữa trị". Rất nhanh thân ảnh hắn biến mất chỉ để lại làn gió nhẹ.
Chấn Phong nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Di Thiên cùng Shinji, hắn cũng biết kế hoạch của Y Nhã, chỉ là đợi lâu mà thấy cô ta không quay lại liền sinh nghi, cứ nghĩ Di Thiên lật ngược ván cờ, cắn ngược lại Y Nhã một phát, không ngờ chứng kiến một màn như vậy.
Đám hắc bang mang huy hiệu con ưng trên ngực trái đã đành, giờ thêm một nam nhân thần bí nguy hiểm đeo mặt nạ, khả năng hắn ra tay với Di Thiên càng thấp. Chấn Phong lại liếc mắt nhìn Từ Thịnh, thầm nghĩ phải tìm cách đẩy Di Thiên xuống đài nhanh chóng hơn, nếu không cứ như vậy Từ Thịnh sẽ trực tiếp đóng gói bản thân bán ra ngoài.
Hắn bi tráng có cảm giác mình phải đối đầu với cả một thế lực không tưởng.
Di Thiên mà biết suy nghĩ của Chấn Phong sẽ lập tức sùi bọt mép "không cần đề cao cô như vậy đâu, cô cùng một đám "ưng mặt dày" này nửa điểm liên quan cũng không có".
KenShin bị áp giải ra ngoài, đi ngang qua còn không keo kiệt dâng lên cho Di Thiên một cái trừng mắt, trên mặt là hàng chữ "thù này tất báo".
Cô thực muốn bi ai số con rệp của mình một phen, sao ai cũng trưng thái độ này ra với cô vậy?
Mắt thấy Cố Tịch trong đám người, liền đi qua giao Shinji cho cô ta, còn bản thân thì bước đến bên cạnh Từ Thịnh, đánh giá thương thế trên người anh ta một lượt, thật sự quá nghiêm trọng, nhưng nhìn vết thương được chữa trị kĩ càng Di Thiên cũng thở phào.
- Lão già kia đâu rồi?
Nghe cô hỏi vậy Từ Thịnh cũng hiểu là cô đã biết chuyện bị phản bội, không giấu giếm mà trả lời: -Bị bọn họ xử lí rồi.
Nói đoạn nghiêng đầu về phía bọn Hồng Ưng đang căn mắt canh chừng bên này.
Hồng Ưng gấp đến độ muốn xoay vòng, nam nhân đeo mặt nạ đã đủ uy hϊếp rồi giờ còn thêm Từ Thịnh, mấy người muốn bọn tôi sống sao? Hoàng Ưng không để khung cảnh bắn tim màu hồng em quan tâm anh trước mắt thêm phút giây nào nữa, liền giả mù sa mưa nói: -Quách Linh tiểu thư, tay cô bị thương rồi, cần được chăm sóc.
Hoàng Dực tức khắc kéo tay cô rời đi, Hồng Ưng Hoàng Ưng cũng cận kề bên cạnh, Di Thiên vẻ mặt không cam lòng bị lôi kéo xềnh xệch ra cửa. Lúc ra ngoài Di Thiên mới thấy cảnh thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Những tên yakuza trên người đầy rẫy những vết bắn tạo thành những lỗ nhỏ đang không ngừng chảy máu, quả nhiên kiếm với súng thì không cần bàn kết quả.
Những tên vệ sĩ theo lệnh rời khỏi trước, Chấn Phong sau khi ra lệnh thì ôm eo Y Nhã hướng đến phía Từ Thịnh: -Tránh xa Di Thiên ra một chút.
Chấn Phong giọng điệu đầy uy hϊếp cùng cảnh cáo làm Từ Thịnh với Y Nhã một phen sửng sốt.
Lời này là có ý gì?
- Haha! Chấn Phong, câu đó tôi cũng dành tặng cho anh.
Từ Thịnh nở nụ cười đầy chăm chọc xen lẫn chút khiêu khích, muốn diệt trừ Di Thiên? Chấn Phong đúng là nằm mơ quá sớm.
Chấn Phong nhíu mày, bị thái độ của y mà phẫn nộ. Đây là không coi lời cảnh cáo của hắn vào mắt? Dù cho cô ta có quả núi lớn làm chỗ dựa nhưng cuối cùng hưu chết chưa biết về tay ai. Chấn Phong hừ lạnh khinh thường, sau kéo Y Nhã li khai.
Trong xe, Y Nhã nép vào người Chấn Phong, một bộ dáng uất ức yếu ớt lên tiếng: -Anh sẽ không để ý chị ấy chứ?
Chấn Phong nhìn người phụ nữ yếu đuối trong ngực, bộ dáng run rẩy lợi hại, mi thanh thục tú, đôi mắt ẩm ướt lộ vẻ lo lắng chọc người khác thương yêu. Y Nhã đúng là trời sinh động vật ăn cỏ, làm biết bao người đàn ông muốn bảo hộ, muốn đem cô ta thành sủng vật mà hảo hảo nuôi dưỡng.
Hắn kéo đầu cô thêm sát vào ngực, giọng nói thập phần an ủi: -Chỉ muốn cô ta bớt đi sự giúp đỡ. Mới dễ diệt trừ.
Dưới tầm mắt của Chấn Phong, hắn hiển nhiên không thấy nụ cười đầy thâm thúy của cô gái thoạt nhìn vô hại kia. Đúng vậy, chỉ cần cô ta muốn thì Chấn Phong sẽ đáp ứng dù vô lí thế nào đi nữa. Không ai có thể từ chối vẻ mặt này của cô ta. Di Thiên cô cứ cười đi, cười đi rồi sẽ khóc sau.
Di Thiên bước xuống chiếc xe việt dã liền thấy đèn trong nhà phát sáng. X sẽ không ở nhà đợi cô thiệt đó chứ? Lúc trên xe đầu cô muốn nứt ra dưới sự tra hỏi của đám Hồng Ưng, cô có cảm giác như đối mặt mặt thẩm phán còn mình là bị cáo đứng trước vành móng ngựa vậy.
Hồng Ưng:" Quách Linh tiểu thư, người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai?"
Hoàng Ưng: "Quách Linh tiểu thư, cô với Từ lão đại là mối quan hệ gì?"
Hoàng Dực: "Chị, chị không nhớ đến anh họ sao?"
Di Thiên:"............"
Hai câu hỏi trước còn miễn cưỡng chấp nhận được, chứ câu cuối cùng thì liên quan quái gì ở đây?