Y Nhã kéo kéo tay Chấn Phong, nghiêng đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn: -Anh Phong! Anh xem đằng kia là Di Thiên mà phải không?
Nói đoạn hướng ánh mắt về phía góc phòng, Chấn Phong nương theo nhìn sang, liền thấy Di Thiên một thân váy xanh lam nhạt đang đứng trò chuyện vui vẻ với Vân Trà, bên cạnh là Tử Duệ tay khoác hờ lên vai cô.
Quả nhiên là Allen có liên quan tới Di Thiên!!
- Kia chẳng phải Tử Duệ sao?
Y Nhã sửng sốt, không phải mấy ngày trước còn thân mật với cô sao? Bây giờ lại quấn lấy Di Thiên rồi?
Sao lúc nào đàn ông cũng vây quanh cô ta vậy? Y Nhã một bụng ghen ghét, chị ta như thế nào thay đổi thu hút nhanh như thế. Lúc trước bị người ta khinh thường chán ghét còn không đủ, bây giờ giống như bao nhiêu hào quang đều hướng về cô ta. Không được, tuyệt đối không được!!
Y Nhã cùng Chấn Phong đi về phía đó, thật thân mật chào hỏi: -Chị, anh Tử Duệ, nhà thiết kế Allen. Hân hạnh!!
Vân Trà từng nghe qua lịch sử hùng hồn quan hệ của hai chị em này thông qua Tử Duệ. Nhưng là theo lời kể chẳng phải Di Thiên là vai phản diện chính sao? Nghe qua ai cũng nghĩ cô em gái bạch liên hoa này có bao nhiêu tốt đẹp a. Nếu cô chưa từng tiếp xúc với Di Thiên cô cũng sẽ tin chuyện này!
- Quách Linh tiểu thư. Lần đầu gặp mặt
Vân Trà rất lịch sự gật đầu chào hỏi, nhìn qua vẻ ngoài như thiên tiên của hai người này, phiền chán không thôi. Trên đời có một loại người trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng thích làm nạn nhân, mà Y Nhã vừa đúng vào loại cô ghét nhất này. Còn Chấn Phong từ lúc đuổi tận gϊếŧ tuyệt Tử Duệ, cô cũng đã sinh ra hiềm khích.
Di Thiên thoáng liếc mắt qua Vân Trà, thấy một đạo ánh mắt khó chịu xẹt qua, thầm mừng rỡ trong lòng. Vân Trà không vừa mắt Chấn Phong, rất hợp ý cô. Viễn cảnh Vân Trà bại dưới tay Y Nhã sẽ không bao giờ xảy ra! Bởi vì...cô ấy sẽ không yêu Chấn Phong!
Y Nhã thấy Vân Trà không tỏ thái độ gì, thở phào một hơi. Cô ta cứ nghĩ Di Thiên sẽ bêu xấu sau lưng cô ta chứ, may là không phải. ( Bộ nghĩ ai cũng giống em hay sao?)
- Chị mấy ngày nay đi đâu vậy? Em rất lo lắng cho chị.
Lại tới nữa. Em gái đóng kịch cho ai xem? Chứ không phải tại nam thần của em ban lệnh "theo đuổi" bọn này sao?
- Mấy hôm trước chị lạc qua thành G, vừa vặn gặp chị Allen đây giúp đỡ.
Tử Duệ đứng bên cạnh phì cười, nhưng sau đó rất nhanh tút lại vẻ đẹp trai, trở về hình tượng ban đầu, khuôn mặt hóa "soái ca". Di Thiên cô bao nhiêu tuổi rồi mà nói lạc đường là lạc đường? Trình độ nói dối như vậy luyện như thế nào được vậy?
- Anh Tử Duệ cũng ở đây, thật trùng hợp.
Y Nhã cười thật tươi, điệu cười này đủ để nhốt tâm của bao nhiêu nam nhân. Quả nhiên Tử Duệ một phát bại trận ngay lập tức, ánh mắt say mê nhìn Y Nhã. Di Thiên thở dài "Đúng là thằng nhóc không có tiền đồ".
Tử Duệ định mở miệng trả lời, Di Thiên bên cạnh khoác tay y, siết chặt lại: -Tối nay Tử Duệ sẽ là bạn nhảy của chị.
Di Thiên nhìn Y Nhã cười lấy lòng nhưng Chấn Phong nhìn bao nhiêu lần đều thấy đây rõ ràng là một nụ cười khiêu khích. Xem ra cô ta ngoài bản thân mình ra còn câu dẫn rất nhiều đàn ông khác.
Bốn người đứng nói chuyện với nhau một lát thì đèn vụt tắt, ánh sáng hướng về cầu thang ở giữa phòng khách. Vân Trà váy trắng đính nhiều hạt kim cương lấp lánh toát lên vẻ quí phái, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ dạ tiệc, lông vũ màu hồng nhạt lay động càng thêm vẻ mị hoặc. Cô bước từng bước xuống bậc thang, trên tay cầm micro, giọng nói dễ nghe vang vọng khắp nơi: -Mọi người, buổi tiệc tối nay xin được phép bắt đầu. Xin mọi người hãy đeo mặt nạ lên, bỏ qua danh phận và vai vế, cứ nhảy với bất cứ ai mình thích. Hi vọng mọi người thích buổi tiệc này.
Đồng dạng lúc đó, tất cả các nữ nhân của buổi tiệc đều được mời lên lầu trên thay đồ. Đây là những bộ váy dạ hôi do chính tay Allen thiết kế nhằm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ. Khi đi xuống cầu thang chính diện sẽ trình diễn cho mọi người thấy dưới ánh đèn. Nếu có người đàn ông nào yêu thích bạn, họ sẽ đứng chờ phía dưới cầu thang, và nếu bạn cũng yêu thích họ. Mời hai bạn ra phía giữa phòng khách nhảy đôi.
Lúc Y Nhã một thân váy trắng tinh khiết, lông vũ chạy dọc theo đường cong cơ thể, mặt nạ màu trắng sáng dưới ánh đèn càng thêm bước chân thanh thoát xuất hiện ở cầu thang, trên cổ là khăn choàng lông thú. Nhìn cô ta tựa như tiên nữ trong sáng thuần khiết chưa nhiễm bụi trần. Phía dưới cầu thang có rất nhiều nam nhân, hiển nhiên bị mê hoặc dưới chân váy của Y Nhã. Họ đều là công tử thế gia nhưng so với Chấn Phong thì kém một bậc, tuy mang mặt nạ nhưng sự trưởng thành và khí chất của một lão đại hắc bang làm Chấn Phong nổi bật giữa đám người.
Y Nhã quét mắt qua một lược, cười thật ôn nhu với đám nam nhân chờ cô ta, song trước mặt họ nắm lấy tay Chấn Phong đã đưa ra sẵn, cất bước đi lướt qua. Nhiều phụ nhân thấy cảnh này thì khen không ngớt, lão nhân cũng gật gù ưng thuận, bọn trẻ ngày nay càng ngày càng đẹp. Hai đứa lúc nãy thật đẹp đôi.
Y Nhã đắc ý nhìn những người phụ nữ tiếp theo bước xuống, nhưng không có ai nổi bật như cô ta lúc nãy, nhiều người đàn ông còn luyến tiếc liếc nhìn phía này vài lần.
Bỗng dung một thân ảnh màu đen xuất hiện, bầu không khí đang sôi nổi thoáng chóng liền yên lặng. Di Thiên váy ren đen bó sát, đường xẻ lên ngang đùi, từng bước chân làm làn váy khẽ lay động lộ ra cặp chân thon dài trắng noãn, đôi môi đỏ rực lộ ra bên ngoài đang khẽ câu lên thành hình vòng cung. Nếu nói Y Nhã lúc nãy như tiên nữ thuần khiết thì Di Thiên đích xác là một ác ma quyến rũ.
Nhiều nam nhân muốn tiến lên về phía chân cầu thang, nhưng lại cảm giác một nữ nhân yêu mị như vậy tựa như thuốc độc, rất nguy hiểm liền chùn bước. Nhiều người lắc đầu "đẹp thì đẹp thật nhưng không có ai dám chọn a".
Một bàn tay đưa ra trước mặt, Di Thiên nhìn nam nhân mang mặt nạ màu bạc che kín khuôn mặt phía trước, nở nụ cười, tay vươn ra đặt lên bàn tay của hắn. Giày cao gót vừa định chạm vào sàn nhà thì thân mình đột nhiên lung lay, Di Thiên cả kinh liền phản xạ ôm chặt lấy cổ nam nhân kia, phát hiện cơ thể mình bị người ta bế lên cao.
Nhìn Tử Duệ bằng ánh mắt nghi hoặc, Di Thiên bắt gặp ánh mắt Vân Trà ở góc phòng nơi khuất ánh sáng. Vân Trà nhìn cô, khẽ gật đầu. Di Thiên lập tức hiểu ý, liền thuận theo Tử Duệ, hơi cúi đầu xuống, đầu mắt đuôi mắt đều là ý cười. Hai người bây giờ giống như tình nhân mê luyến, trong đôi mắt chỉ có hình bóng lẫn nhau.
Tử Duệ khẽ cười, cứ như vậy bế Di Thiên đi ngang qua trước mặt bao nhiêu người, bước qua Chấn Phong liền gật đầu chào hỏi. Dưới lớp mặt nạ, Chấn Phong lóe lên tia nghi hoặc, hắn có cảm giác người trước mắt này không phải là Tử Duệ, hơi thở nguy hiểm kia, tuyệt đối không phải.
Vân Trà trong góc khuất nhìn mọi sự chú ý đều dồn vào hai người kia, liền nở nụ cười thỏa mãn.
Tốt lắm, sự chú ý của Chấn Phong đã bị cướp đi. Kế hoạch bước đầu, thành công vang dội a.
Vân Trà xoay người đi vào trong căn phòng cuối cùng bên trái. Mở cửa ra liền thấy Tử Duệ cùng người nhà họ Tống ngồi chờ, liền cho họ cái gật đầu thành công.
Hy vọng Di Thiên và anh chàng đó sẽ không có việc gì ngoài ý muốn.