Minh Nguyệt khóe miệng giật giật, nhìn bàn tay đang đưa tới mà lửa giận phừng phừng. Không phải bình thường con bé này mặc mình bày bố sao? Bây giờ miệng lưỡi lại sắc bén như vậy. Trên miệng treo nụ cười cứng ngắc, lấy tay nắm lấy bàn tay không xương kia
- Di Thiên, cháu cứ nói quá! Dì không nhận nổi.
" Đương nhiên là bà nhận không nổi rồi" Di Thiên thầm khinh bỉ trong lòng, bàn tay càng thêm nắm chặt, cười tươi hơn hoa.
Lúc này, có người nói với Quách Hùng đã tới giờ tuyên bố mục đích hôm nay, không còn cách nào khác, ông ta đành bỏ đi, đi ngang qua Di Thiên còn tặng cho một cái "liếc mắt đưa tình".
Chấn Phong bên cạnh nãy giờ đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt có gì đó phức tạp, không biết biểu đạt ý gì:
- Không ngờ cô âm hiểm như vậy? Sao trước giờ tôi không biết nhỉ?
- Tôi với anh cũng không quen thân đến thế- Ý là " anh đâu có thân thiết gì với tôi, sao biết tôi âm hiểm hay không", giọng nói 3 phần khách khí,7 phần xa lạ.
Chấn Phong nhíu mày, chẳng phải cô ta lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng anh sao? Nhìn cô ta lượn lờ trước mặt suốt ngày, hận không thể quấn lên người anh, làm anh phiền chán không thôi. Nhưng bây giờ, ánh mắt khinh thường kia là thế nào? Lúc này, thật sự Chấn Phong không thể nắm bắt được cô gái quen thuộc này.
Trên bục cao kia, Quách Hùng bắt đầu lên giọng, ông ta kiên định, ngạo mạn them vài phần tự hào nhìn về phía Minh Nguyệt, bà ta lập tức cúi đầu xấu hổ.
- Hôm nay, tôi muốn tuyên bố với mọi người, với cương vị là tổng giám đốc công ty LD, sau bao năm cố gắng phát triển, đến hôm nay đạt được thành tựu này, cũng có công lao của các vị. Lý do đầu tiên là chúc mừng thành công của công ty. Thứ hai, tôi muốn để lại 50% lợi nhuận của công ty cho Y Nhã, con gái của tôi và...
Quách Hùng đang nói hăng say, nói xuyên không gian và thời gian...Đột nhiên có người bước tới, thì thầm vào tai ông ta, mặt ông ta biến sắc, trầm xuống, không thể nghi ngờ là máu dồn lên não, tức muốn bóc khói luôn rồi.
- Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục, chuyện này sẽ bàn lại sau...
Ông ta nện từng bước xuống, tội nghiệp cái sàn nhà, may là hàng cao cấp, chứ nếu không thì...
Di Thiên thật sự sợ thời thế không loạn, không náo nhiệt a, vẻ mặt quan tâm hỏi thăm Quách Hùng, đôi mắt chớp chớp:
- Sao ba không nói hết đi chứ? Có chuyện gì à?
Quách Hùng trong mắt toàn tơ máu, nhìn vẻ mặt "tiểu nhân" như vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấu thành công, nếu được ông ta sẽ tức khắc bẻ gãy cổ của người trước mặt, phất tay áo định rời khỏi đây.
- Ba. Có chuyện gì vậy? - Y Nhã một mặt quan tâm, đáy mắt đều là lo lắng.
- Phải đó, có chuyện gì vậy anh?- Minh Nguyệt sốt sắng hỏi, ngay lúc này mà gặp chuyện thì mẹ con bà ta phải làm sao? Ông ta sẽ không cưới bà chứ?
Lúc này, có người thế chỗ ông ta trên bục, là phó tổng giám đốc, là người Hạ thị, trong nguyên tác, người đàn ông trung niên này không chấp nhận ý kiến của Quách Hùng, khắp nơi chống đối, bị Chấn Phong xử lí trong im lặng. Người một lòng với dòng họ Hạ như vậy, Di Thiên sẽ tận dụng.
- Mọi người, xin lỗi vì đã cắt ngang chương trình. Tôi có một vài điều muốn nói. Trước khi chết, Hạ phu nhân có để lại di chúc cho Di Thiên tiểu thư. Nói rằng, công ty LD sau này sẽ do cô ấy kế thừa.
Không gian im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe tiếng, một số người vui vẻ ra mặt, một vài người tiếc thay cho Quách Hùng, công ty ông ta cất công bồi dưỡng, đùng một cái tất cả bay hết, lại còn bay vào tay đứa con gái bị ông ta vứt bỏ bấy lâu nay. Người bình thường sao nuốt nổi cục tức này, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, cảm giác thật đặc sắc...
Ba người một ánh mắt sắc như dao, cắm phằm phập lên người Di Thiên, cô rất tự nhiên đáp trả. Haha! Mọi chuyện công bố ra rồi, xem các người làm gì được tôi? Cảm giác đâm lén sau lưng người khác cũng không tệ a~...
Đương nhiên cô cũng không ngu đến mức kế thừa công ty, Chấn Phong nhắm tới LD là chuyện ai cũng biết, cô mới không tự đem mình cột nơ dâng lên cho hắn. Cứ để cho mấy lão già tận trung kia có đất diễn đi, Di Thiên cô mới 20t, cũng sẽ bị phản đối tiếp quản công ty thôi.
- Mọi người, sắp tới có tiệc ngoài trời, mọi người xin mời!
Di Thiên cúi người, bộ dáng thuần thục, hướng tay ra ngoài hồ nước đã trang trí sẵn bên ngoài. Mọi người thấy chủ nhà đã thể hiện thái độ, cũng không tiếp tục nán lại, tất cả đều bỏ ra ngoài.
Minh Nguyệt thấy mọi người bỏ đi hết, mới lắp bắp hỏi: -Còn chuyện của chúng ta?
Quách Hùng lúc này đã tức nổ đom đóm, hơi đâu mà lo chuyện khác, nhìn bộ dáng Minh Nguyệt, không hiểu sao ông thấy rất chán ghét: -Bà ngậm miệng cho tôi! Giờ này mà còn lo chuyện đó sao? Bây giờ con ranh kia chiếm hết thì tôi với bà trắng tay. Bà có hiểu không?
Ông ta gầm lên, trút hết tức giận lên đầu Minh Nguyệt, bình thường bà ta nhu thuận hiểu chuyện, sao bây giờ ngu ngốc như thế? Nói xong bỏ đi một mạch.
Di Thiên đứng trước hồ nước không gợn sóng, thân thể không tự giác run lên, cô có thể cảm nhận, bản thân đang bài xích cảm giác này. Bỏ mạng một lần rồi đâm ra sợ nước hay sao? Cô gái nhỏ đứng đó, khí chất thê lương bao phủ lấy, tựa như có một tấm chắn xa cách với người ngoài, không muốn liên hệ với ai, tựa như chỉ cần có một chút động tĩnh, thân ảnh đó sẽ biến mất.
- Chị...
Di Thiên nghe tiếng gọi, không cần nói cũng biết là ai. Nữ chủ, cô không thấy tôi đang bi kịch sao? Cô đúng là có số phá hư phong cảnh mà. Haizz, lại một màn khóc hoa lê đái vũ nữa cho xem.