Bạch Ưng cúi đầu thấp đến đáng thương, thiếu chút nữa là trẹo cả sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng. Lão đại hôm nay bị cái quái gì thế, sáng ra bị con gì cắn à? Rõ ràng doanh thu so với tháng trước đã tăng 3% rồi mà còn bảo quá kém, chúng ta là đang kinh doanh chứ đâu phải buôn lậu đâu mà ngài đòi doanh thu vượt mốc 6%.Chết tiệt! Cái gì tăng ca gấp đôi? cái gì trừ tiền thưởng? Tôi muốn đả đảo chính quyền, đứng lên khởi nghĩa đòi lại quyền công dân!!!
Sở Ngạo đập xấp giấy báo cáo kết quả trên bàn, trừng mắt nhìn Bạch Ưng đang hề hề đáng thương không dám mảy may nhúc nhích, lòng bồ tát trỗi dậy, hắn quan tâm hỏi: -Cậu còn ý kiến gì?
Bạch Ưng "...Tôi không có bất kì dị nghị gì ạ"
Hức hức! Đầu tôi này sao ngài không lên ngồi luôn đi?
Sở Ngạo lúc này mới được xem là chấp thuận, gật đầu ý bảo Bạch Ưng có thể lui. Bạch Ưng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phóng ra khỏi phòng của chủ tịch. Vừa ra ngoài đã gặp ánh mắt đầy thông cảm cùng xót thương của đám Hồng Ưng. Hoàng Ưng lại vỗ vỗ vai an ủi đứa trẻ đáng thương, Hắc Ưng cầm khăn giấy đến thay Bạch Ưng chùi đi những giọt nước mắt đau xót (=))), năm anh em ngồi tụm lại một góc tường, thay nhau "mở đường lối cách mạng" về vấn đề suy nghĩa của Bạch Ưng, tội nghiệp đứa nhỏ, bị giận cá chém thớt mà còn chẳng hay biết gì.
Hoàng Ưng: "Đương nhiên là vì phu nhân a~. Mấy hôm trước phu nhân tỉnh lại, hai người lập tức mở "Hội nghị bàn tròn", không khí căng thẳng tràn lan cả biệt thự, sau 30p đàm phán tình hình, phu nhân đạp cửa, phẫn nộ bước ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi nữa..."
Hồng Ưng "Từ lúc đó, lão đại liền sắm vai mẹ chồng, không đồng ý cái này không vừa lòng cái kia...Sáng nay tôi mới bị phạt chạy 10 vòng sân tập luyện T.T"
Hắc Ưng "Tôi còn chưa kịp làm gì liền bị quát sau đó dọn nhà vệ sinh a~..."
Lam Ưng " Tôi vừa mở cửa phòng lập tức bị một vật lạ nện thẳng vào đầu, nhìn qua mới thấy là trái banh tennis...Chẳng hiểu mô tê gì nhìn qua lão đại đứng gần đó, tức khắc nhận được câu trả lời "Lỡ tay " =="...."
Bạch Ưng "..."-Có nên cảm tạ cuộc đời vì lão đại chưa ra tay với mình không nhỉ?
Cả đám: "Vì một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta. Cố lên đồng chí!!!"
Thế là một cuộc theo đuổi năn nỉ, khóc lóc van xin, lôi kéo dụ dỗ làm đủ thứ trò đến từ các thành viên của "Địa Ưng bang" và đối tượng là "Di Thiên" được lên kế hoạch tỉ mỉ...
...
Di Thiên sáng sớm vươn vai, hít thở không khí trong lành, mấy ngày nay để lòng thanh tỉnh cùng hồi sức, cô đã đi trồng rau. Thành quả của cô vừa mới nhú lên khỏi mặt đất thôi nhưng nhìn chúng cô thấy rất mãn nguyện, cứ như chính tay mình tạo ra một sinh linh bé nhỏ ấy. Như thường lệ, Di Thiên mở cửa ra sau vườn, vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, cô muốn phun ra một búng máu. Cái cảnh tượng kinh hãi gì thế này? Rau gì gì đó của cô đâu hết rồi? Sao giờ biến thành một đám cỏ hoang vậy hả?
Hoàng Ưng từ ngoài bước vào, đứng trước mặt Di Thiên, mỉm cười đầy khả ái: -Phu nhân, tôi mới cải tạo sân vườn cô thành bãi chiến trường thực tập. Có thể giúp cô nâng cao khả năng thực chiến...
Hoàng Ưng chưa kịp nói hết câu, một xô nước lạnh dội thẳng vào mặt y, Di Thiên tức giận dậm chân, quay vào đóng cửa cái rầm...
...
Di Thiên ngồi trong phòng đọc sách, chăm chú đến mức Lam Ưng bước vào còn không hay biết. Lam Ưng bước đến bên cạnh, khẽ gọi cô một tiếng làm Di Thiên bị phân tâm đành phải ngước mắt không mấy thiện ý lên nhìn y. Lam Ưng nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: -Phu nhân, chúng tôi đã lắp đặt camera xung quanh nhà rồi, bất kì đâu cũng có, đảm bảo an toàn cho phu nhân.
Di Thiên không mấy quan tâm, ậm ừ cho qua chuyện nhưng vừa nhớ đến cái gì, đột nhiên quay phắt sang nhìn Lam Ưng, giọng hỏi gấp gáp, thiếu chút nữa xách cả cổ áo y lên: -Anh lắp từ khi nào?
Lam Ưng ngạc nhiên không biết vì sao cô lại hoảng loạn đến như vậy, nhanh chóng trả lời: -Từ lúc cô gặp Hoàng Ưng nha.
Di Thiên đột nhiên trừng mắt, co chân hướng bụng của Lam Ưng thúc lên làm y không kịp trở tay, hứng trọn một cước. Cô chưa dừng ở đó, tay đấm vào ngực, bật người lên kẹp cổ Lam Ưng xoay mấy vòng rồi quật y xuống, y chưa kịp ngóc đầu dậy lại chịu một cú thúc chỏ từ trên trời giáng xuống. Di Thiên ôm mặt đỏ bừng sau khi anh dũng ra tay với Lam Ưng, xấu hổ hít hà như thiếu nữ mới lớn chạy ra ngoài. Trời đất ơi bao nhiêu hành động không thể nào ngu ngốc hơn của cô bị quay lén rồi ư? Cô có sở thích vừa tắm vừa hát vừa múa, lâu lâu nhìn gương rồi tự khen mình đẹp các kiều...Hình tượng của tôi ơi, em đi xa quá rồi...
Lam Ưng đáng thương hi sinh bỏ mình, nhìn Di Thiên ngại ngùng mà bất tỉnh, có ai đó nói cho hắn biết, đó là hành động của một người khi người đó thẹn thùng ư?
Ngại ngùng cọng lông ấy!!!
...
Di Thiên đang nấu bữa tối, cửa nhà được mở ra, cô thuận tay cầm luôn thứ trên tay theo luôn, để xem ai đến vào giờ này. Từ ngày Sở Ngạo bị cô lột mặt nạ X của hắn, hắn không còn xuất hiện nữa nên chẳng có ai đến nhà cô nữa. Vừa đến cửa đã thấy Bạch Ưng Hắc Ưng cùng Hồng Ưng nhìn cô cười thật tươi. Di Thiên lập tức sa sầm mặt, sáng giờ bọn họ ám cô chưa đủ sao? Đại nhân cũng vậy mà tiểu nhân cũng vậy? Di Thiên cẩn trọng bước tới, xem bọn họ còn làm ra được trò gì.
- Phu nhân, chúng tôi có quà muốn tặng cô.
Di Thiên nghe vậy thoáng thả lỏng, quà tặng thì chí ít cũng sẽ bình thường...phải không? Cô nhẹ nhàng nhận lấy hộp quà mà ba người đưa. Họ nói cô nên mở ra ngay tại chỗ luôn cho nó bất ngờ, Di Thiên cười cười, vừa mở hộp quà thì một bóng đen từ trong phóng ra, chạy trên tay cô. Di Thiên vừa nhìn kĩ là thứ gì thì mặt tối lại sau đó chuyền xanh, rồi cuối cùng là trắng bệch, cô hét toáng lên: -Aaaaaaaaaaaa! Chuột....chuột...
Di Thiên khóc nất lên, tay vùng vẫy cho cái thứ gớm ghiếc ấy rớt xuống, con Hamster không thấu hiểu cho nỗi đau của cô, cứ bám lấy không buông. Ba người kia thấy cô hoảng loạn thì giật mình, chẳng phải người ta nói con gái thường thích thứ gì đó dễ thương ư? Sao phu nhân lại lạc loài như vậy chứ? Cả ba rối tinh rối mù giúp cô gỡ con Hamster xuống, Di Thiên thấy nó đã ra khỏi người cô thì không kiêng dè gì nữa, giữ cái chày đang ở trên tay quất xuống, hướng ba người kia đánh tới tấp, Hoàng Ưng cùng Lam Ưng thấy đại sự không ổn, chạy vào can ngăn hành động quá khích của Di Thiên. Cô nhìn năm con người với vẻ mặt đáng thương hề hề trước mặt, phẫn nộ bốc lên tới đỉnh.
Di Thiên bình tĩnh quay vào trong, cầm điện thoại lên nhấn số, đứng trước mặt đám người không hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra mà chờ đầu dây bên kia. Bên kia vừa nối máy đã nghe một giọng trầm thấp quen thuộc: -Có việc?
Di Thiên hít một hơi, hét vào điện thoại: -Sở Ngạo, anh nghe cho rõ đây. Nếu anh không tới hốt đám phá hoại nhà anh về. CHÚNG TA TUYỆT GIAO!!!!!
Sau đó cô tắt điện thoại, trừng mắt nhìn cả năm anh em đáng thương sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt khắc chữ "Hi sinh anh dũng". Một lát sau, hàng chục chiếc xe việt dã màu đen chạy tới nhà Di Thiên, Sở Ngạo bước xuống xe nhìn Di Thiên ném từng "tên phá hoại" ra khỏi cửa, trước khi hắn kịp thốt lên lời xin lỗi thì Di Thiên trừng mắt, song...
Rầm!!!
Nhìn cánh cửa đóng ầm lại mà bọn Hồng Ưng như thấy cuộc đời mình happy ending tại đây vậy.
Sở Ngạo quay sang nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười thật tươi, gân xanh nổi đầy trên cổ...
Bọn Hồng Ưng "..." Các đồng chí ở lại vui vẻ. Ta thăng đây a~~~