Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

110. Anh yêu dấu

Hầu Mạch ngồi trước bàn sách trong phòng mình, bĩu môi, dùng mũi kẹp lấy cái bút, tay cầm điện thoại chờ Tang Hiến trả lời tin nhắn.

Tang Hiến: Có đắt không?

Tiền vô như nước: Cái đồ chơi này trong mắt mày đắt vậy sao?

Tang Hiến: Tao thấy Tùy Hầu Ngọc cũng không thiếu mấy cái như này đâu.

Tiền vô như nước: Vấn đề ở đây không phải là thiếu hay không, được lòng cơ, dù sao cũng là lần đầu tiên đón sinh nhật với cậu ấy, với cả lễ trưởng thành nữa.

Tang Hiến: Ờ, tao biết rồi, để tao đặt giúp cho.

Tùy Hầu Ngọc sinh ngày 5 tháng 4.

Hôm nay là ngày 16 tháng 2, cách sinh nhật Tùy Hầu Ngọc nửa tháng mà Hầu Mạch đã bắt đầu công tác chuẩn bị.

Đối với lễ trưởng thành này của Tùy Hầu Ngọc, hắn rất trân trọng.

Hầu Mạch buông bút xuống, cầm điện thoại chuyển khoản cho Tang Hiến.

Sau đó tiếp tục mở máy lên xem cách sửa máy móc, cầm bản vẽ này đi hỏi thăm mẹ Hầu xem, nghiên cứu làm sao để mà sửa.

Mấy thứ nữ công gia chánh này mẹ Hầu lắp như lắp đồ chơi, giảng giải cho Hầu Mạch xong thì hỏi: “Hôm nay không đi chơi với Tiểu Ngọc à?”

“Con vừa phải về gấp đấy.” Hầu Mạch uể oải ngồi lên ghế salon phòng khác, buồn chán nhìn xung quanh rồi lấy hoa quả khô ăn: “Giáo sư mỹ thuật giao việc cho cậu ấy, nói hôm nay để cậu ấy vẽ. Con và Đại Ca bị đuổi hết ra ngoài, nói là làm phiền cậu ấy vẽ tranh.”

“Tiểu Ngọc vẽ tranh đẹp lắm à?”

“Cũng kiểu vậy đó mẹ… mặc dù con nhìn không hiểu. Lúc con nhìn mấy cái cục màu, giống như một củ khoai tây được làm phẳng bằng một cái xẻng ấy. Con chỉ thấy vẽ phí màu quá, hộp màu mới mở ra, cậu ấy vẽ một ngày là màu trong đó đã lộn xộn trắng xanh hết cả, đổi màu hết. Con nhìn khó chịu lắm, phải lấy ra từng chút một cho cậu ấy mà cậu ấy còn chê con vướng.”

“Bao giờ thì con qua?”

“Chắc lát nữa ạ, đỡ phải lúc cậu ấy vẽ còn chưa ra đã vội.” Hầu Mạch tiếp tục giơ bản vẽ lên xem.

Nhìn bản vẽ một lát rồi lại nhìn đồng hồ, hắn ngồi hai mươi phút không yên, đem bản vẽ bỏ vào hộc bàn trong bàn học, lấy ga giường mới, thay luôn vỏ chăn.

Mẹ Hầu nhìn thấy hết cả, đến khi đóng cửa lại rồi mới yên tâm, đem Đại Ca về phòng của mình.

Sau khi ngồi xuống, mẹ Hầu lấy một chồng tài liệu từ trong ngăn kéo ra, mở đèn bàn chăm chú đọc. Tiện tay lấy laptop ra, khởi động máy rồi điền mật khẩu vào, chỉnh sửa power point.

Trước khi bị bệnh bà cũng là một người rất mạnh mẽ.

Sau khi cơ thể xảy ra vấn đề thì bà lại đi tìm việc, công việc ở homestay cũng tiện cho chuyện rèn luyện cơ thể, lúc đầu cũng là do ngồi yên không quen, ở nhà cũng phải dọn dẹp nhà cửa.

Sau bà tìm được công việc kế toán, rồi dần dà có thêm chút quan hệ xã giao.

Bây giờ bà vẫn muốn bắt đầu lại nhưng chỉ sợ Hầu Mạch lo lắng nên chỉ len lén mà làm.

Hầu Mạch vào trong phòng thuê của Tùy Hầu Ngọc, vừa vào cửa đã giơ đồ trong tay lên rồi nói: “Anh đến đổi cái chăn.”

Tùy Hầu Ngọc đang ngồi vẽ thì thấy Hầu Mạch đi tới trước mặt, bước tới giường đổi cái chăn khác.

Cậu vẫn tiếp tục vẽ, chốc hốc lại thấy Hầu Mạch đun một bình nước rồi đi vào bếp loay hoay với thuốc đông y huấn luyện viên đưa tới.

Cậu đã uống thuốc ba ngày, lần nào ngửi thấy mùi thuốc Đông Y cũng thấy buồn nôn, đến lúc uống càng khó chịu không tả nổi, phải ít nhất năm phút còn chưa nói được câu gì.

Đáng sợ nhất là còn bị thứ mùi đó ám lên người.

Cậu không có những thứ ăn vặt ngọt ngọt, chỉ có thể uống nước sôi để nguội nhằm vơi bớt mùi vị trong miệng mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, mùi thuốc đông y bay từ trong bếp ra khiến Tùy Hầu Ngọc không thể nào vẽ nổi nữa.

Còn đang cáu kỉnh trong người thì Hầu Mạch từ trong bếp đi ra, mang hoa quả cắt gọn để bên cạnh cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch, Hầu Mạch cũng nhìn cậu vẽ đến mức bẩn cả người ra, sau đó hắn dùng cái nĩa xiên một cục rồi đút vào miệng mình.

Hầu Mạch hỏi: “Một đêm vẽ xong một bức không?”

“Theo như thời gian của kỳ thi vẽ thì đúng là có quy định trong bao lâu sẽ xong một bức. Nhưng mà em chỉ làm vì thích thôi chứ không tham gia thi…”

Hầu Mạch nhích tới nhìn Tùy Hầu Ngọc vẽ, có thể thấy được hình thức vốn có của nó.

Hầu Mạch cầm bức tranh lên, ngồi đối diện Tùy Hầu Ngọc nói: “Anh cảm thấy em siêu giỏi luôn. Em xem này, có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thể thao, tham gia luôn kỳ thi đại học mỹ thuật, còn biết nhảy và vẽ nữa chứ. Quan trọng nhất là thành tích môn xã hội của em rất tốt, thi mấy kỳ thi đại học cũng không thành vấn đề. Đúng là toàn năng, em là quái vật thi cử đấy.”

Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng được được, thế là nhướng mày: “Ngọc ca của anh đa tài đa nghệ chưa.”

“Ừa, anh đúng là nhặt được báu vật mà, đã đẹp trai lại còn đáng yêu, đầu óc tốt thể lực tốt, bạn trai quá hoàn mỹ.”

Tùy Hầu Ngọc được dỗ đến mức không ngậm miệng được, thấy Hầu Mạch đứng dậy đem thuốc đông ý tới thì nụ cười vội vàng vụt tắt.

Hầu Mạch tiếp tục dỗ dành cậu: “Uống một hơi thôi rồi mau chóng uống nước, thật sự không ăn trái cây được đâu, sẽ mau qua thôi nè.”

Thế là cậu đành phải bưng chén thuốc lên, uống một hơi sạch bóng.

Hầu Mạch bưng chén nước ấm định đưa cho cậu, Tùy Hầu Ngọc cầm ly nước nhưng không uống ngay, để sang một bên rồi đột nhiên nhào vào lòng Hầu Mạch, ôm lấy mặt hắn rồi hôn lấy hôn để.

Hầu Mạch chưa bao giờ từ chối cậu, thế mà lần này lại muốn đẩy cậu ra trong vô thức.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc không cho, hai người nấu cháo lưỡi ba mươi giây mới tách ra được, sau đó Tùy Hầu Ngọc lúng túng đi uống nước còn Hầu Mạch thì vội vàng ăn trái cây.

Sau đó nữa, Hầu Mạch ngồi trên ghế bần thần hồi lâu, còn lẩm bẩm: “Đúng là đắng chịu không nổi.”

“Hừ, còn nói được như thế à.” Tùy Hầu Ngọc lại ngồi trước giá vẽ chuẩn bị vẽ tranh.

Bấy giờ Hầu Mạch mới đành phải nói: “Nếu có thể uống thuốc cùng với em thì anh đã uống rồi, nhưng mà không được đâu, anh tới 150 cân, nặng hơn nữa chắc đè em chết quá.”

Tùy Hầu Mạch lườm hắn một cái, Hầu Mạch vội vàng ngậm miệng, lúc này cả hai mới nhớ đến chuyện vẫn còn chưa nhất trí về vị trí nữa.

“À thì…” Tùy Hầu Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở lời: “Vậy anh đừng quá mức, em nghe nói một ngày rồi mà Nhiễm Thuật còn chưa xuống được giường đấy…”

“À…” Lúc đầu Hầu Mạch còn chưa phản ứng kịp, chờ đến lúc hiểu ra thì đột nhiên rất vui vẻ, hưng phấn chạy đến cạnh cậu, nhìn thấy một đống thuốc màu và ống đựng bút, sợ làm đổ đồ lộn xộn nên chỉ đành ngồi một bên hỏi: “Sao em nghĩ thông rồi vậy?”

“Em không muốn anh chỉ có năm phút thăng hoa.” Cậu cầm bút lên định tiếp tục vẽ thì chợt cảm thấy người kia cứ rạo rực. Nếu là trong manga thì chắc chắn đang có trăm ngàn loài hoa đang thi nhau đua nở sau lưng Hầu Mạch, cực kỳ hoa lệ.

Tai cậu đỏ ửng cả lên, nhưng vẫn phải cố gồng duy trì sự nghiêm túc.

Tùy Hầu Ngọc vẽ tranh xong thì cẩn thận dời giá vẽ sang một bên, dọn dẹp dụng cụ vẽ, sau đó cả người bị ai đó bế vào trong phòng tắm.

Đến khi hồi hồn lại thì quần áo cậu đã được cởi hết ra rồi.

Cái thằng này đúng là nghiện tắm rửa.

May là hôm nay đi ngủ Hầu Mạch chịu mặc quần lót.

Nằm trong chăn, cậu cầm điện thoại định đặt báo thức thì Hầu Mạch bên cạnh lại nhắc nhở: “Sao này anh nên gọi em thế nào đây? Cục cưng? Ngọc Ngọc? Ngọc Ngọc thì cũng như cục cưng rồi nhỉ? Hay là chàng vợ trẻ ngoan ngoãn?”

“Dám gọi như vậy thì ngày này năm sau là ngày giỗ của anh đấy nhé.”

Cuối cùng Hầu Mạch cũng nghiêm túc lại.

Đúng lúc Tùy Hầu Ngọc mơ màng ngủ thiếp đi thì chợt nghe âm thanh đầy phấn khởi của Hầu Mạch: “Anh nghĩ ra rồi!”

Cái cuống họng này làm cậu giật cả mình tỉnh cả ngủ, hóa ra cái thằng này còn đang suy nghĩ cơ à.

Cậu “Ừ” một tiếng, không trả lời lại.

“Vậy sau này anh gọi em là anh yêu dấu nhé!”

Cậu nghe xong, lập tức làm điệu bộ như ông già xem điện thoại ở tàu điện ngầm: “Là sao, mới yêu đương sao đã thế này rồi? Mai hai đứa mình mua hẳn ba trái đào rồi tìm chỗ kết nghĩa luôn đi.”

“Em không thấy xưng hô như vậy rất đặc biệt à?”

“Không!”

Hầu Mạch cười một hồi mới nhích lại gần để ôm cậu, thủ thỉ bên tai: “Anh yêu dấu ơi, có muốn em giúp anh không?”

Sau khi đổi giọng thì đột nhiên ba chữ ‘anh yêu dấu’ này có vẻ mập mờ, xuân sắc bay phất phới bên tai khiến cho lỗ tai cậu tê dại, giống như tĩnh điện mà dựng hết cả lông tơ lên.

Trong màn đêm yên tĩnh, giọng Hầu Mạch êm tai cực kỳ, cảm giác thiếu niên tràn đầy lại còn đang trêu chọc cậu.

Cậu cảm thấy Hầu Mạch động đậy rồi lại ghé vào tai mình hỏi: “Anh yêu dấu không được ngủ thiếp đi đâu nhé.”

Cậu chỉ có thể chôn cả mặt mình vào lồng ngực Hầu Mạch, khi mình sắp chìm vào giấc ngủ thì Hầu Mạch lại nhích đến cắn vào tai cậu, khiến cả người Tùy Hầu Ngọc run rẩy rồi tỉnh lại lần nữa.

Cuối cùng, là một nụ hôn đáp trên trán.

Mùng sáu tháng giêng, Tùy Hầu Ngọc lại đi đến trường huấn luyện học, đang học thì tiếp điện thoại Nhiễm thuật gọi tới.

Lúc ra cửa có hơi vội nên cậu không mang tai nghe, cúp máy xong mà đau cả cánh tay, tựa vào thành ghế thở dài.

Hầu Mạch nghe câu được câu không nên mới hỏi: “Sao vậy?”

“Cãi nhau với Tang Hiến.”

“Bình thường hai đứa nó đã cãi nhau quá trời quá đất rồi, đừng lo.” Nói rồi hắn dùng ngón tay chọt chọt vào đầu ngón tay cậu: “Lần này là việc gì vậy?”

“Trong nhà Tang Hiến có nuôi hai con chó, một con Collie và một con Alaska. Nhiễm Thuật đánh nhau với con Alaska, Tang Hiến không những không kéo ra mà còn cười nên cậu ấy rất giận, muốn chia tay với Tang Hiến.”

Hầu Mạch nghe xong thì cười nói: “Con Alaska của Tang Hiến cũng giống như husky thôi, ham chơi chứ không hung dữ đâu. Chắc là nó đang chơi với chó nên mới giận như thế. Mà cậu ta cũng không thử nghĩ xem, loại Alaska như thế nếu mà có đánh thật thì sao đánh lại cho được? Đánh mới Teddy thì may ra mới có phần thắng.”

Tùy Hầu Ngọc cũng thừa nhận: “Nhiều khi Nhiễm Thuật cũng hơi… ấy ấy.”

“Em cứ chăm chỉ học hành đi, đừng nói gì nữa.”

Sau khi đến trường học, Tùy Hầu Ngọc cởi áo khoác xuống rồi đưa hết cho Hầu Mạch, còn mình thì ngồi trước giá vẽ chuẩn bị vào lớp.

Cậu đem tác phẩm ngày hôm qua đặt cẩn thận lên trước giá vẽ, định sẽ nhìn bức tranh này lần cuối cùng, vì kiểu gì lát nữa thầy Đỗ cũng sẽ sửa nó từ đầu đến cuối.

Hôm nay trên chiếc ghế chờ có nhiều thêm một người, cạnh Hầu Mạch chính là bạn trai của thầy Đỗ.

Lúc đầu hai người không nói chuyện gì, mãi đến khi chờ đến phát chán thì mới bắt đầu thì thầm chuyện trên trời dưới đất.

Trò chuyện cũng rất qua loa, kiểu như Hầu Mạch am hiểu về tennis còn người đàn ông này thì là taekwondo, điểm chung của hai người là cao như nhau.

Nhưng cuối cùng hai người cũng không biết đối phương họ gì cả.

Sau khi hết buổi học, Tùy Hầu Ngọc đi tới cạnh Hầu Mạch, lấy điện thoại từ trong túi áo của mình ra gọi cho Nhiễm Thuật, ngón tay mau lẹ chọt chọt vào màn hình.

Ít nhiều gì cậu vẫn lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu Nhiễm Thuật yêu đương, đừng có chia tay trong nước mắt để lưu lại ký ức không tốt là được.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng người bên kia còn khàn hơn lần trước gặp, thì thào: “Alo… Ngọc ca.”

Tùy Hầu Ngọc đã đoán được bên kia xảy ra chuyện gì nên chỉ trả lời: “Tớ biết rồi, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Ừ thôi để tớ nghỉ thêm một chút.” Nhiễm Thuật trả lời xong thì cúp điện thoại

Hầu Mạch giơ điện thoại qua nói với Tùy Hầu Ngọc: “Anh cũng hỏi Tang Hiến rồi, nó nói vậy đó.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại, thấy Tang Hiến nói: Tao còn nghĩ em ấy đang luyện hát đấy

Tang Hiến: Sao mà biết em ấy sẽ mắng đến mức vậy, sắp mọc cả cây trong lỗ tai rồi đây này.

Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn quan tâm nữa, cậu còn đang lo lắng thì hai tên kia đã yêu đương xập xình rồi.

Cậu dắt Hầu Mạch lên tầng trên học vũ đạo, sau khi đi qua một cái phòng thì đột nhiên dừng lại rồi nói: “Em mặc hán phục cho anh xem nhé?”

“Được đấy!” Hầu Mạch chỉ vừa tượng tượng thôi đã chảy hết nước miếng.

“Ở đây có đồ diễn đặt riêng cho đợt biểu diễn lần trước, em vẫn chưa lấy về. Tóc giả thì em không đeo vì khó chịu lắm.”

Tùy Hầu Ngọc dắt hắn đến phòng thay đồ, mở tủ nhỏ của mình rồi lấy bộ hán phục từ bên trong ra thay.

Lúc đó mặc hán phục để múa. Đây không phải là một phong cách độc đáo, thuộc kiểu tay ngắn nhà Tấn và cổ đan chéo nhau, đường kim mũi chỉ rất tinh tế sắc xảo.

Lúc Tùy Hầu Ngọc mặc vào còn nói: “Những người khác đều mặc đồ màu xám khói, nhưng em là center nên bị ép mặc màu đỏ sậm, thật ra em thích màu xám khói hơn, cuối cùng chờ hàng nửa năm nay vẫn chưa gửi.”

“Ừm, anh biết em thích màu xanh lam và xanh biếc mà.”

Lúc chờ Tùy Hầu Ngọc thay quần áo, Hầu Mạch soi giương mình mái tóc màu đay của mình, đột nhiên chỉ tóc nói: “Anh muốn nhuộm cái này thành màu xanh quá.”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn hắn một cái: “Anh bệnh hả?”

“Em thích mà.”

“Em thích trứng luộc thì anh có cạo đầu luôn không? Rồi ướp gia vị lên luôn đi nhé?”

“…”

“Đúng là bệnh thật…” Tùy Hầu Ngọc giận đến mức mắng người.

Chờ đến lúc cậu mặc chuẩn chỉnh xong, vừa sửa ống tay so vừa đi tới, quần áo mềm dịu nhưng vẻ mặt lại hung ác, còn quơ tay làm quả đẩm chĩa vào Hầu Mạch: “Anh thì ngày nào cũng nghĩ mấy cái vơ vẩn? Dám đụng vào một cọng lông em đánh anh đấy.”

Hầy Mạch lùi về sau một bước gật đầu lia lịa, tiện thể đánh giá bộ hán phục Tùy Hầu Ngọc mặc: “Đẹp lắm.”

Mặt mũi Tùy Hầu Ngọc trời sinh đã dịu dàng, giống như sinh ra để hợp với những thứ mang hơi hướng Trung Quốc, đậm chất xưa, mặt mày còn có cảm giác công tử văn nhã lỗi lạc.

Hàu Mạch đứng sau lưng cậu hỏi: “Em có định duỗi tóc không?”

Đột nhiên hắn rất tò mò xem nếu Tùy Hầu Ngọc duỗi tóc thì sẽ thế nào

Tùy Hầu ngọc lắc đầu: “Không, ngồi im duỗi tóc em không chịu được.”

Nghĩ một lát khiến cậu nhớ đến đoạn ký ức không tốt đẹp: “Có một lần múa thống nhất là sẽ tết tóc nên mùa hè em cũng cố ý để cho tóc mình dài ra. Lúc tết tóc như vậy sẽ dựa vào gốc để tính tiền, kết quả thợ tết tóc cho em không chịu nổi, nói là số tiền này không cần lấy nữa.”

Hầu Mạch cười hơn nửa ngày mới dừng.

Tùy Hầu Ngọc dắt hắn đến phòng múa, lần này là một căn phòng bình thường.

Hầu Mạch ngồi trước giương, ôm đồ của hai người rồi ngồi chờ Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc loay hoay hồi lâu mới tìm được nhạc đệm.

Bài lần này cậu chọn là một ca khúc xưa cũ, tất cả đều là động tác múa Trung Quốc.

Múa Trung Quốc thật ra vẫn sẽ dùng hệ thống huấn luyện múa ballet, nhưng động tác đó còn hòa lẫn vào hí khúc truyền thống và mánh khóe võ thuật. Nó khá chú trọng vào thẩm mỹ cơ thể, nhất là khi xoay vòng, động tác phải dẻo và khoan thai, thể hiện sự mềm mại uyển chuyển.

Hầu Mạch nhìn động tác múa của Tùy Hầu Ngọc, kiềm lòng không được phải nắm chặt ống tay áo, cơ thể này thật là… mềm mại làm sao!

Hắn thèm đến mức nuốt nước bọt cái ực.

Múa xong Tùy Hầu Ngọc đi tới ngồi xổm trước mặt hắn, trong thoáng chốc lúc cậu ngồi hệt như một công tử văn nhã quỳ một chân xuống, tay áo bồng bềnh như có dòng tiên khí vờn quanh.

Hầu Mạch nhìn cậu rồi nói: “Múa đẹp lắm!”

“Trưa nay ăn gì đây?” Tùy Hầu Ngọc biết mình nhảy đẹp, chuyện quan tâm của cậu là cơm.

Lập tức tiên khí mất đi một nửa.

Hầu Mạch nhích tới, thì thầm: “Ăn anh yêu dấu…”

“À, đêm qua dùng tay nên hôm nay muốn dùng miệng?”

Hầu Mạch phải đơ một hồi mới phản ứng được là cậu đang nói gì, lập tức cười gật đầu: “Được, lần sau anh sẽ nếm thử.”

Tùy Hầu Ngọc vô thức đưa tay bụm miệng hắn, rõ ràng người khơi mào là hắn nhưng mình lại vô ý trước tiên.

Hầu Mạch kéo tay Tùy Hầu Ngọc xuống, mau chóng đưa tay tóm lấy ót cậu, nhoài người đến hôn vào môi.

Ngay lúc khó khăn nhất, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, hai người bị dọa đến mức lập tức tách ra.

Tết xuân nên trong trường rất ít người, chỉ có hội học sinh mỹ thuật đến trường học, học xong tiết cũng đi ngay.

Trong đám học sinh thì chỉ có mỗi Tùy Hầu Ngọc về trường như về nhà, phòng nào cậu cũng tự do lui tới, có rất ít người sang bên đây, nên lần này đột nhiên có người mở cửa khiến cả hai không khỏi giật mình.

Sau khi thấy rõ người bước vào, Tùy Hầu Ngọc bị dọa đến mức trợn tròn hai mắt.

Là Dương Tương Ngữ

Trong lòng cậu ‘lộp bộp’ một cái.

Cậu biết Dương Tương Ngữ sẽ nổi điên lên, kiểu gì cũng hét lên thất thanh, càng không thể chấp nhận được chuyện cậu đang qua lại với một người con trai cả.

“Tùy Hầu Ngọc!” Đột nhiên Dương Tương Ngữ gào tên cậu: “Không còn mặt mũi nào nữa hết, cái thứ đồng tính luyến ái ghê tởm, còn vu hại cho chú Từ của con, sao con có thể vô liêm sỉ như vậy hả?!”

Vừa nói vừa chỉ vào Hầu Mạch: “Con xem tìm bạn trai kiểu gì thế hả, cái thứ như lưu manh, còn bé tí đã đầu xanh đầu vàng, có phải dạng tốt lành gì đâu.”

Với tốc độ bình thường mà mắt cũng thấy được Hầu Mạch biết vẻ mặt của Tùy Hầu Ngọc đã suy sụp mất rồi, dường như đang sắp bùng nổ.

Nếu như hai mẹ con ầm ĩ thì chắc chắn sẽ như sao hỏa đụng trái đất.

Hắn vội vàng đứng dậy nói: “Chào dì, con là An Nam Tích*”

*Tên cũ của Hầu Mạch trước khi đổi

“Ai quan tâm cậu là ai!” Dương Tương Ngữ quát Hầu Mạch, sau khi quát xong đột nhiên nhớ đến gì đó rồi lầm bầm: “Tên này nghe quen thế nhỉ.”

Hắn gợi lên: “Là con trai của đồng đội bạn chú ạ, con có học piano cùng với Ngọc ca.”

Dương Tương Ngữ nhớ lại, bà đã gặp Hầu Mạch mấy lần, lúc đó còn tưởng là con lai.

Bà có ký ức rất sâu đậm về cha của Hầu Mạch, ông là một người rất thương con. Điều đó khiến bà cảm thấy Tùy Lẫm và ba Hầu quá khác biệt, rõ ràng là chiến hữu nhưng Tùy Lẫm lại quá khác.

Cảm giác chênh lệch rất mạnh nên dẫn đến ấn tượng sâu sắc.

Khi Dương Tương Ngữ còn đang ngây người thì Hầu Mạch chỉ tóc mình nói: “Từ nhỏ tóc con đã thế này rồi, không phải nhuộm đâu ạ.”

Nói xong còn cười với Dương Tương Ngữ, cười cực kỳ thánh thiện và thuần túy, không hề vướng một chút bụi trần nào, thậm chí còn không ngại việc bà la hét.

Vốn Dương Tương Ngữ còn đang định chửi, quả thật khiến bà phải dừng lại.

Hầu Mạch tiếp tục mỉm cười: “Lâu lắm rồi con không gặp dì ạ, phải tâm sự thật nhiều mới được, ở đây không hợp đâu dì, chúng ta tìm chỗ khác để nói đi ạ.”

“Cậu đòi nói chuyện với tôi? Cậu với con tôi…” Dương Tương Ngữ còn định chỉ vào Tùy Hầu Ngọc để mắng thì bị Hầu Mạch cắt ngang.

“Dạ, con là bạn trai cậu ấy, sau này đều là người một nhà cả!”

“Ai là người một nhà với cậu?!”

Hầu Mạch tranh thủ dỗ dành Dương Tương Ngữ: “Dạ được rồi được rồi, đừng giận dì ơi, cáu giận không tốt đâu.”

Hầu Mạch biết trường huấn luyện có một căn phòng cách âm, bình thường dùng để bàn chuyện với học sinh mới, ngồi trong đấy thì nói gì cũng chả ai nghe.

Hắn biết cũng là do tùy Hầu Ngọc chỉ vào rồi nói với hắn: “Anh ở đó có gào rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu.”

Hắn còn trả lời rất hứng thú rằng: “Úi, vậy càng thích chứ sao!”

Lúc đầu Dương Tương Ngữ giận đến mức run rẩy cả người, bà bị Hầu Mạch vừa dỗ vừa lừa đến phòng cách âm, bà có hô đến hỏng phổi cũng không ai vây xem cả.

Vốn Tùy Hầu Ngọc cũng lo lắng, đến khi thấy mẹ mình bị Hầu Mạch đưa vào trong phòng thì cảm thấy cũng hay ho ghê, giống như trời sinh Hầu Mạch đã biết đi dỗ người khác rồi.

Sau khi đi vào, Hầu Mạch để Dương Tương Ngữ ngồi trước, còn chủ động đi rót tách nước

“Tôi không uống!” Bà từ chối thẳng.

“Uống chút đi dì, nhỡ đâu nói chuyện thì dì phát hỏa ạ.”

Bà nghe xong thì gồng người lên chất vấn: “Làm sao, ra vẻ quá nhỉ? Chắc chắn tôi sẽ bắt các cậu chia tay!”

Hầu Mạch đưa tay kéo Tùy Hầu Ngọc sang ngồi cạnh mình, sau khi ngồi cùng còn liếc mắt nhau một cái, giống như không còn gì để sợ

Hầu Mạch nhìn thẳng vào Dương Tương Ngữ rồi lạnh nhạt đáp: “Chuyện giữa dì và bạn trai của con, con đã nghe kể rồi. Con cho rằng em ấy sẽ không nghe theo dì để chia tay con đâu, dù sao quan hệ của dì và em cũng chỉ bình thường thôi mà. Vả lại, xét chuyện ngày trước dì đối xử với em ấy thế nào, con sẽ tôn trọng không nhắc đến. Mong dì không ý kiến chuyện yêu đương của chúng con. Dì không thể tách tụi con ra, cho nên chúng ta hãy tâm sự một cách hòa bình nhất, được không ạ?”
Nhấn Mở Bình Luận