Đại hán kia hiển nhiên cũng có chút giật mình, nhưng mà lập tức lạnh nhạt cười nói:
- Ta biết rõ ngươi có một loại bảo vật, có thể trì hoãn tốc độ của tất cả công kích. Xem ra liều tốc độ với ngươi là không có ưu thế rồi.
Trong lòng Giang Trần rùng mình, hắn dùng Phi Vũ kính vô cùng xảo diệu, người ở bên ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra Phi Vũ kính, chỉ cho rằng hắn đang thi triển thần thông gì đó.
Thế nhưng mà đại hán này chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra?
Nhưng mà Giang Trần cũng không có mắc lừa, nói không chừng đối phương cố ý lừa gạt hắn. Tự nhiên hắn không có khả năng thừa nhận chuyện này.
Hắn lập tức cười lạnh nói
- Không cần phải kiếm cớ cho sự vô năng của mình.
Nụ cười của đại hán kia trầm xuống:
- Vô năng? Tiểu tử, vừa rồi bất quá chỉ là màn dạo đầu, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Cho dù ngươi có bảo vật giảm tốc độ, ngươi cho rằng ta đánh bại ngươi cũng chỉ có thể dựa vào tốc độ sao?
Trong khi đại hán này nói chuyện, hai tay giơ lên, bỗng nhiên biến đổi, không ngờ lại biến thành một đôi móng vuốt sắc bén giống như chân sư tử, vô cùng mạnh mẽ.
- Tiểu tử, thứ ta mạnh mẽ nhất là vận lộn cận thân.
Trong khi nói chuyện, đại hán kia đã nhanh chóng chạy về phía Giang Trần. Thân pháp của đại hán này không ngờ lại không có một chút xảo diệu nào, trực tiếp chạy về phía Giang Trần.
Nhìn bộ dáng này hiển nhiên định cận thân chiến đấu.
Nhưng mà khí thế của đại hán này quả thực kinh người. Trong lúc hai chân cất bước giống như một ngọn núi đang di chuyển. Quang mang sắc bén từ đôi móng vuốt kia càng tràn ngập ý tứ khát máu.
Rất hiển nhiên tiểu tử này là một người cuồng chiến đấu cận thân, vô cùng khát máu.
NHưng mà nếu nói cận chiến, Giang Trần quả thực chưa từng sợ qua ai. Nhất là sau khi luyện thành Thần Ma kim thân, đối với năng lực cận chiến của mình Giang Trần chưa từng bao giờ hoài nghi qua.
Ban đầu ở Vạn Tượng đại điển vận lộn cận thân với Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc kia, đánh cho Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc không thể không cúi đầu nhận thua.
Hiện tại tên đối thủ đáng sợ này hiển nhiên còn lợi hại hơn so với Hạng Tần, hơn nữa không chỉ lợi hại hơn một điểm.
Thế nhưng mà hiện tại Giang Trần cũng không phải là Giang Trần lúc trước. Lúc trước bất quá Giang Trần chỉ là Thánh Cảnh sơ kỳ, mà Giang Trần hiện tại đã là Thiên Thánh Cảnh.
Kim quang bắt đầu khởi động, hai nắm tay Giang Trần huy vũ, không ngờ lại trực tiếp vọt tới đôi móng vuốt sắc bén của đại hán kia.
Phanh.
Không khí vào lúc này giống như bỗng nhiên ngừng lại.
Thân thể đại hán kia đột nhiên trì trệ, mặt đất dưới chân tạo thành hai vết lõm thật sâu. Đủ để chứng minh lực trùng kích vừa rồi mạnh mẽ tới cỡ nào.
Nhưng mà giờ phút này hắn lại dừng lại.
Không phải có mỗi mình hắn, kể cả Giang Trần cũng bỗng nhiên dừng lại.
Giờ phút này thời gian giống như đột nhiên ngừng lại vậy.
Chỉ là trong nháy mắt, thân thể hai người bỗng nhiên đồng thời bay ra ngoài.
Đại hán kia thì lùi lại vài chục bước, mà Giang Trần cũng lùi lại với khoảng cách không sai biệt lắm mới đứng vững.
Khí huyết quay cuồng từng đợt, liên tục vận chuyển, lúc này mới ngăn chặn được khí huyết quay cuồng trong cơ thể.
Vừa rồi chỉ đơn giản va chạ một lần cũng khiến cho Giang Trần thiếu chút nữa phun ra máu tươi.
Nhưng mà hiển nhiên đối phương cũng không dễ chịu.
Mặt đối phương vừa trắng vừa đỏ, đỏ lại trắng, trắng lại đỏ, cuối cùng miễn cưỡng chế trụ.
Đại hán kia thở ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Giang Trần thật sâu. Hiển nhiên hắn cũng thật không ngờ lại có người dám can đảm cận thân vật lộn với hắn. Nhưng lại làm cho hắn không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.
Một khắc vừa rồi hắn cũng biết nếu như mình có thể tiếp tục công kích nhất định có thể đánh cho đối phương không chống đỡ được.
Chờ sau khi khí huyết hắn ổn định, khí huyết của đối phương cũng ổn định.
Ván này vẫn là ngang tay.
Giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng kinh hãi, hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn. Thần Ma Kim thân của mình mạnh bao nhiêu, thế nhưng không ngờ mạnh mẽ ngạnh kháng một kích, không ngờ lại không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Đối thủ đáng sợ như vậy tuyệt đối có thể so sánh với đệ tử chân truyền của tông môn nhất phẩm bình thường. Thậm chí so với Tào Tấn lúc trước còn mạnh hơn một ít.
Tào Tấn lúc trước là Giang Trần mượn nhờ thiên thời địa lợi mới có thể may mắn thắng được, lại có Long Tiểu Huyền giúp đỡ.
Hiện tại trên lôi đài này, hiển nhiên không thể nào có được thiên thời địa lợi được nữa.
Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập cảnh giác.
Giang Trần giao chiến với đại hán thần bí này, lập tức dẫn tới sự chú ý của nhiều người. hiển nhiên trình độ kịch liệt của trận đấu này đã vượt qua dự liệu của mọi người.
Vốn mọi người cảm thấy Chân Đan Vương thắng được mười trận liên tiếp đã là chuyện ván đóng thuyền, không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai từng nghĩ tới, bỗng nhiên nửa đường giết ra một đại hán thần bí như vậy.
Nhìn khí thế của đại hán này, một thân tu vi quả thực là thâm bất khả trắc.
Bởi vì cứ chỗ nào có chuyện là có người xem náo nhiệt.
Từ khí thế vừa rồi của đại hán thần bí có thể thấy được hoàn toàn bất đồng với những người khiêu chiến tước. Sức chiến đấu biểu hiện ra ngoài cũng khiến cho những người xem cuộc chiến đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy chiến đấu bực này, trong lúc nhất thời cũng giật mình không thôi.
- Bệ hạ, đây cũng là võ giả thiên tài mới xuất hiện sao?
Ánh mắt Khổng Tước đại đế sâu xa, nhìn chằm chằm vào trận chiến trên đài, suy nghĩ không thôi.
- Võ giả này giơ tay nhấc chân có khí độ của đệ tử tông môn. Tuy rằng hắn luôn che giấu, lại cố ý biểu hiện ra mình là người thô lỗ, thế nhưng trên thực tế người này trong thô có mảnh. Nhất cử nhất động đều có tính toán. Theo bổn đế thấy, nhất định hắn ta vì Chân Đan Vương mà tới đây.
- Ồ?
Vân Trung Minh Hoàng có chút giật mình.
- Vì Chân Đan Vương mà tới, chẳng lẽ là ..
Ngữ khí của Khổng Tước đại đế ngưng trọng:
- Chân Đan Vương trước đây luôn quá dễ dàng, lần này cũng coi như làm một khảo nghiệm tốt. Nếu như hắn có thể vượt qua, tương lai trùng kích Thiếu Chủ bảng cũng có hy vọng.
- Cửa ải này khó như vậy sao?
- Vô cùng khó. Đối thủ này so với trong tưởng tượng của ngươi còn khó giải quyết hơn nhiều.
Khổng Tước đại đế khẽ than.
Tuy rằng Vân Trung Minh Hoàng cũng nhìn ra đối thủ này khó đối phó, nhưng lại không nghĩ rằng Khổng Tước đại đế bệ hạ lại nói nghiêm trọng như vậy.
Trong lúc nhất thời Vân Trung Minh Hoàng cũng nhịn không được chú ý đại hán này thêm vài phần.
Trên lôi đài.
Đại hán kia ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm của hắn giống như biển gầm, khí thế mạnh mẽ, trong lúc nhất thời cả lôi đài giống như mưa gió sắp tới, tràn ngập áp lực.
Vô số mây đen kéo tới lôi đài.
Mái tóc xù màu vàng của đại hán này giống như những ngân chân, đột nhiên dựng đứng lên.