Thế nhưng mà đối mặt với một Chân Đan Vương như vậy, những võ giả này hiển nhiên đã hoàn toàn không còn dũng khí khiêu chiến.
- Thật là đáng sợ, đây mới là thực lực võ đạo chân thực của Chân Đan Vương sao?
- Không thể tưởng tượng nổi, trước kia ta chỉ cho rằng Chân Đan Vương là thiên tài võ đạo, không thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương lại không thua thiên phú đan đạo một chút nào.
- Khó trách có thể trở thành lôi chủ ở lôi đài thứ nhất, trước kia có người còn tưởng rằng hắn ăn gian trong lúc tuyển chọn ở trận pháp, hiện tại coi như mất mặt a.
- Được rồi, trận khiêu chiến Chân Đan Vương ta quyết định nhận thua.
- Ta cũng bỏ quyền khiêu chiến.
- Không bỏ quyền mới là lạ, đi lên ăn ngược đãi sao?
Nguyên một đám võ giả ở khu lôi đài thứ nhất đều thở dài một hơi, tâm lý không phục hoàn toàn bị đè xuống. Dù sao đằng nào chả thua, còn không bằng thản nhiên chấp nhận sự thật thì hơn.
Trước mặt Chân Đan Vương cường đại như vậy, nhận thua cũng không mất mặt.
Phía xa xa, hai đại cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông cũng giống như hóa đá. Bọn hắn một người là Thái Thượng trưởng lão, một người là Tuần Sát sứ thập nhị cấp, bất kỳ một ai, ở trong Cửu Dương Thiên Tông đều là tồn tại nhất đẳng.
Bọn hắn lần này không tiếc mạo hiểm, ngụy trang thành tán tu lẫn vào trong đám người là vì muốn nhìn Tiêu Bào Huy đối phó Giang Trần trên lôi đài.
Trong mắt bọn hắn, Chân Đan Vương này tuyệt đối là Giang Trần.
Hơn nữa lần này bọn hắn tới đây đã tính trước. Tiêu Bào Huy với tư cách là đỉnh cấp thiên tài bài danh thứ bảy trong thập đại chân truyền, ở trong đám người trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông, người có thể thắng hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Giang Trần này cho dù có nghịch thiên, chẳng lẽ tuổi còn trẻ, thời gian quật khởi bất quá mới có mấy năm, mấy năm trước còn là một tiểu nhân vật Nguyên Cảnh, trong ngắn ngủi mấy năm chẳng lẽ có thể nghịch thiên sao?
Nhưng mà...
Giờ phút này kết quả trận chiến vừa rồi đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Hai người nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ đắng chát và không cam lòng trong mắt đối phương. Hiển nhiên cục diện như vậy cũng khiến cho bọn hắn hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được.
Tiêu Bào Huy chết.
Nếu như là đệ tử bình thường chết thì cũng thôi. Cửu Dương Thiên Tông có vô số thiên tài, cũng không quan tâm tới một hai người.
Thế nhưng mà truyền nhân cấp bậc thập đại chân truyền, mỗi một n gười đều là trụ cột tương lai của tông môn a.
Tào Tấn chết đã gây lên sóng to gió lớn ở trong Cửu Dương Thiên Tông.
Mà hôm nay Tiêu Bào Huy lại chết, đây giống như đã rét vì tuyết còn lạnh vì, Cửu Dương Thiên Tông liên tục bị đả kích như vậy, không nói tới nguyên khí đại thương, thế nhưng tuyệt đối là đả kích cực lớn.
Hơn nữa lúc này bọn họ muốn đi lên nhặt xác cũng khó khăn.
Bởi vì hiện tại mọi người tuy rằng cũng không biết lai lịch cụ thể của Tiêu Bào Huy, thế nhưng có một điểm có thể khẳng định, mọi người đều biết Tiêu Bào Huy vì Chân Đan Vương mà tới.
Nếu như hiện tại bọ nhắn đi lên chẳng khác nào là không đánh đã khai, làm bại lộ thân phận của mình.
Dù sao đây là Lưu Ly vương thành, hai người này sau khi giật mình kinh hãi xong vẫn tỉnh táo lại, vẫn không dám đi lên nhặt xác. Bởi vì bọn họ có một loại dự cảm, Khổng Tước đại đế đã nhìn chằm chằm vào bọn hắn rồi.
Nếu như lúc này bọn họ đi lên lôi đài nhặt xác, nói không chừng sau đó chính bọn hắn cũng được người ta đi nhặt xác.
- Đi, trở lại tông môn.
Hai đại cự đầu của Cửu Dương Thiên Tông liếc nhìn nhau, đều chán nản đưa ra một quyết định bất đắc dĩ như vậy. Bọn hắn biết rõ kế hoạch lần này đã thất bại.
Bất quá lần thất bại này cũng khiến cho bọn họ có cảm giác như lọt vào trong sương mù, nhìn không thấu.
Rốt cuộc Chân Đan Vương này có phải là Giang Trần hay không, hiện tại bọn họ có chút không chắc chắn.
Giang Trần là thiên tài, thế nhưng mấy năm trước ở Bảo Thụ tông hắn ta vẫn chỉ là một tiểu tử vừa mới đột phá Nguyên Cảnh, lúc này mới mấy năm trôi qua a? Nhất định không có khả năng tiến bộ tới mức đánh bại bán bộ Hoàng cảnh a.
Loại tiến bộ này trong lịch sử của Thần Uyên đại lục cũng vô cùng điên cuồng.
- Chẳng lẽ thực sự đã đoán sai rồi?
Trong đầu hai đại cự đầu Cửu Dương Thiên Tông lúc này ngổn ngang cảm xúc.
Nếu như là đoán sai, vậy lần này thực sự là gậy ông đập lưng ông. Hơn nữa việc này bọn họ còn không thể tìm Lưu Ly vương thành trả thù.
Ngược lại Lưu Ly vương thành còn có khả năng tìm bọn họ gây phiền toái.
Dù sao đây là địa bàn của Lưu Ly vương thành người ta, là thịnh hội của Lưu Ly vương thành người ta. Cửu Dương Thiên Tông ngươi phái đệ tử chân truyền đối phó với thiên tài Lưu Ly vương thành, bản thân đã phạm phải chuyện kiêng kỵ rồi.
Hai đại cường giả Cửu Dương Thiên Tông hoảng sợ rời đi.
- Quá tuyệt.
Bên Bàn Long đại phiệt, Cơ Tam công tử nắm chặt tay, nhìn Giang Trần khí thế bức người ở trên lôi đài cũng cảm thấy hưng phấn không thôi.
Trong đôi mắt của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng hiện lên tinh mang kinh người, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Trần, miệng thì thào nói:
- Thiên tài, thiên tài. Lưu Ly vương thành ta gần ba ngàn năm nay chưa bao giờ có thiên tài như vậy. Xem ra ánh mắt của bệ hạ vẫn vô cùng sắc bén.
Nghe thấy hai chữ bệ hạ này, ba người trẻ tuổi bên cạnh phiệt chủ Bàn Long đại phiệt đều giật mình.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cười hắc hắc, biết rõ mình đã lỡ miệng. Trong khoảng thời gian này bên ngoài đều có lời đồn Khổng Tước đại đế muốn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn.
Tin đồn này lan rộng ra khắp nơi, thế nhưng người trong cuộc chưa có ai mở miệng chứng minh.
Cho dù là đệ tử đại phiệt cũng thường xuyên nghe được tin này. Chỉ là ai cũng không dám nói chính xác. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt với tư cách là tâm phúc của Khổng Tước đại đế, ít nhiều cũng biết một chút.
Bất quá loại chuyện này trước khi bệ hạ còn chưa tuyên bố, hắn cũng không dám nói loạn.
Lưu Hương công tử không nhịn được mà hỏi:
- Phiệt chủ, chẳng lẽ bệ hạ thực sự muốn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ? Chuyện này quá qua loa a.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cười quái dị, nói:
- Tin đồn ngoài đường ngươi cũng tin sao?
Lưu Hương công tử nói:
- Hiện tại rất nhiều người đều nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy không công bằng. Sau khi Phàn thiếu chủ vẫn lạc, đệ tử thế gia thuộc nhất mạch Khổng Tước đại đế như chúng ta đều xúc thế, muốn thông qua thi đấu võ tháp trổ hết tài năng, tiến vào trong mắt bệ hạ a.
- Người trẻ tuổi có suy nghĩ của người trẻ tuổi, có khát vọng cũng không tệ.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cười ha hả.
Cơ Tam công tử lại cười nói:
- Lưu Hương, hẳn ngươi còn muốn cạnh tranh chức vị thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn a.
Lưu Hương công tử hừ nhẹ một tiếng nói:
- Những người tham dự thi đấu võ tháp ai mà không có mộng tưởng như vậy? Nếu như không có mộng tưởng thì còn gì là thú vị?