Nhưng mà Giang Trần cũng không thể không thừa nhận, đây là một đối thủ vô cùng thú vị. Nếu như đối phương thực sự đạt tới tu vi như Tào Tấn, là đệ tử chân truyền của tông môn nhất phẩm, như vậy hắn chống lại người này chỉ sợ sẽ khó hơn nhiều. Tuyệt đối còn cố sức hơn trận chiến vói Tiêu Bào Huy.
Thân ảnh Diệp Thiên Tác rời khỏi, Giang Trần cũng nhìn thấy bốn phía Lưu Ly vương tháp có vô số thân ảnh đuổi theo hắn. Hiển nhiên là người nhất mạch của bảy đại đế, muốn đuổi theo lôi kéo thiên tài kiếm đạo này.
Nhưng mà Giang Trần biết những người này sẽ thông thành công.
Bởi vì Diệp Thiên Tác căn bản không muốn dựa vào thế lực mình, hắn chỉ truy cầu đạo của mình.
Cho dù là bảy đại đế cũng không có khả năng làm ảnh hưởng tới loại thiên tài kiếm đạo như Diệp Thiên Tác. Nếu không mà nói, dùng thiên phú kiếm đạo của Diệp Thiên Tác, muốn gia nhập thế lực tông môn tuyệt đối là thiên tài đỉnh tiêm, tuyệt đối sẽ được coi là đệ tử chân truyền.
Giang Trần ngẫm lại, cho dù là Tào Tần cũng chưa chắc có thiên phú mạnh bằng Diệp Thiên Tác này.
Tuy rằng chiến thắng vòng thứ nhất, nhưng mà đối mặt với một đối thủ như vậy, Giang Trần cảm thấy thu hoạch của mình còn hơn xa liên tiếp thắng mười trận trước đó.
Mà tranh đoạt khác trong Thiên Tài bảng, vòng thứ nhất không có một chút gợn sóng nào. Trên cơ bản cũng không có ý gì ngoài ý muốn xuất hiện, người dự thi cường đại trên cơ bản đều tấn cấp.
Mà người bị loại bỏ hơn nửa là tán tu.
Nội tình và trang bị của tán tu không đủ, càng thể hiện rõ ràng hơn trên lôi đài.
Trải qua một vòng đào thải, tán tu còn lại trong tranh đoạt Thiên Tài bảng đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà nhưng thiên tài tán tu trên Tân Tinh bảng cơ bản vẫn còn sót lại.
Chiến đấu vòng thứ nhất trọn vẹn dùng ba ngày mới hoàn toàn tất cả các trận.
Qua một vòng nhân số một vạn hai ngàn tám trăm người lập tức giảm một nửa, chỉ còn lại sáu ngàm bốn trăm người.
Chiến đấu cũng không ngừng, một vòng chấm dứt, đợt rút thăm thứ hai lại tới.
Lần này đối thủ của Giang Trần lại là một đệ tử đại phiệt, hơn nữa là đệ tử đại phiệt mà Giang Trần vô cùng quen thuộc, Mộ Dung Thu.
Giang Trần nhìn thấy tên đối thủ này thoáng cái mỉm cười.
Đúng là không phải oan gia không gặp lại, tiểu từ này lúc trước khi Giang Trần chuẩn bị cho Long Tiểu Huyền đột phá từng đụng phải hắn.
Tiểu tử này còn định đùa giỡn Hoàng Nhi, bị Giang Trần hung hăng giáo huấn qua một lần.
Chuyện này lúc ấy hắn không có cơ hội giết chết, hiện tại trên lôi đài gặp được Mộ Dung Thu này, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất đòi nợ cũ.
Mộ Dung Thu hiển nhiên cũng không ngờ tới lúc này lại gặp phải Giang Trần. Nhiều người dự thi như vậy, duyên phận đưa đẩy thế nào mà mới có thể khiến cho bọn họ đứng cùng một lôi đài.
Tuy rằng Giang Trần rất không thoải mái với Mộ Dung Thu, nhưng mà Mộ Dung Thu với Giang Trần mà nói, cừu hận hiển nhiên vô cùn gsaua.
Lên lôi đài, Mộ Dung Thu vẫn dùng ánh mắt bất thiện đánh giá Giang Trần, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt tràn ngập sát ý.
- Ồ? Có phải người quen hay không? Mộ Dung thiếu phiệt chủ đúng không?
Ngữ khí của Giang Trần tràn ngập mỉa mai nói:
- Năm đó Vương Đình đại phiệt làm loạn, loại thế lực đại phiệt thân thích bám váy như các ngươi không có bị xử lý sao?
Mộ Dung Thu nghe vậy tức nổ phổi, lạnh lùng nói:
- Họ Chân kia, ngươi đừng có đắc ý, trên phương diện đan đạo ngươi lợi hại, nhưng mà thế giới võ đạo cuối cùng vẫn là sân khấu của thiên tài võ đạo. Hôm nay ngươi thực sự không may mắn, rơi vào trong tay ta. Thù mới hận cũ bổn thiếu gia sẽ tính toán với ngươi rõ ràng.
Ngữ khí của Mộ Dung Thu vô cùng oán độc, không che dấu thống hận của hắn đối với Giang Trần một chút nào.
Trên lôi đài này rốt cuộc hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận có cơ hội giết chết đối phương.
Nếu như hắn có thể giết Chân Đan Vương ở trước mặt Tu La đại đế, vậy sẽ là một đại công.
Nhìn qua vẻ mặt tự tin của Mộ Dung Thu, Giang Trần cũng không nhịn được cười lớn:
- Thiên tài võ đạo? Không phải ngươi đang nói mình đó chứ?
Giang Trần nhìn kỹ đối phương vài lần, so với năm đó, tu vi của Mộ Dung Thu này tăng lên một tầng, năm đó là Thánh Cảnh thất trọng, cũng tăng lên tới Thánh Cảnh bát trọng.
Nhưng mà tu vi như vậy, trong tranh đoạt Thiên Tài bảng này có ưu thế gì đáng nói?
Khóe miệng Mộ Dung Thu nở nụ cười lạnh. Nụ cười lạnh trong mắt Giang Trần lại có vẻ cổ quái. Trước đó hắn đã cường thế đánh bại rất nhiều đối thủ, mặc dù thực lực còn chưa hoàn toàn biểu lộ ra ngoài, thế nhưng ít ra cũng đã lộ ra một góc của băng sơn.
Dùng tu vi Thánh Cảnh bát trọng của Mộ Dung Thu này, Giang Trần thực sự không nghĩ ra đối phương lấy tự tin ở đâu, nụ cười này lấy được lực lượng từ nơi nào.
Nhưng mà biểu hiện khác thường của Mộ Dung Thu này lại gõ hồi chuông cảnh báo cho Giang Trần.
- Mộ Dung Thu này là đệ tử đại phiệt, nói không chừng có truyền thừa đặc thù gì đó. Mà ta hiện tại trở thành cái gai trong mắt Tu La đại đế, nói không chừng Mộ Dung Thu này thu được bảo vật gì đó từ chỗ Tu La đại đế.
Một Thánh Cảnh bát trọng như Mộ Dung Thu, Giang Trần không có một chút kiêng kỵ nào.
Thứ Giang Trần kiêng kỵ chính là thủ đoạn chưa lộ ra ánh sáng kia.
Nhưng mà nhìn loại nhân vật như Mộ Dung Thu, Giang Trần cũng không sợ hãi. Mặc dù có bảo vật gì ghê gớm, dùng trên loại người như Mộ DUng Thu này cũng là lãng phí, căn bản không phát huy ra lực lượng lớn nhất.
Nghĩ tới đây kỳ thực trong lòng Giang Trần đã quyết định.
Mặc kệ Mộ Dung Thu này có át chủ bài tới đâu, Giang Trần quyết định tiên hạ thủ vi cường. Tuyệt đối không thể để cho đối phương bất kỳ cơ hội vận dụng át chủ bài nào.
- Mộ Dung Thu, chuyện ở bên ngoài kia ta đã nói qua với ngươi, chuyện ngày đó tuyệt đối sẽ không tính toán như vậy.
Mộ Dung Thu cười một tiếng quái dị, nói:
- Lời đáng giá phải là ta nói với ngươi mới đúng.
Giang Trần chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên trận bàn khẽ động, pho tượng bát tôn đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, trực tiếp vây quanh Mộ Dung Thu.
Đối với Mộ Dung Thu, Giang Trần cũng không định để cho tiểu tử này nhảy nhót tiếp.
Uy năng cường đại của pho tượng bát tôn lập tức phong tỏa chung quanh lôi đài.
Mộ Dung Thu biến sắc, thân thể Giang Trần đã nhảy vào trong vòng chiến.
Phi Vũ Kính quét qua trên người Mộ Dung Thu, toàn thân Mộ Dung Thu lập tức cứng đờ. Thân thể vốn định né tránh đã chậm nửa nhịp.
Mà Giang Trần cũng thừa dịp cái chậm nửa nhịp này trực tiếp đá một cước vào ngực Mộ Dung Thu.
Cuộc chiến bất thình lình lại khiến cho toàn trường xôn xao.
Thân thể Mộ Dung Thu thật giống như một túi cát, bị Giang Trần đá trúng. Giang Trần liên tục ra chân, giống như là liên tục đá vào túi cát vậy. Mộ Dung Thu thậm chí còn không có nửa điểm phản ứng nào, giống như chó chết bị đạp xuống lôi đài.