Khổng Tước Đại Đế lại hoàn toàn không thèm để ý Đại Đế khác biểu hiện, mà khoan thai cười cười:
- Tin tưởng gần đây mọi người cũng bị tin đồn kia khốn nhiễu. Lúc này, bổn đế muốn chính thức tuyên bố. Bổn đế đại biểu Khổng Tước Thánh Sơn, lập Chân Đan Vương làm Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, người thừa kế đệ nhất thuận vị. Từ nay về sau, tranh đoạt truyền thừa của Khổng Tước Thánh Sơn, chính thức rơi xuống màn che.
Lời nói này, như chuông lớn gõ vang bên tai mỗi người, chấn ở trong lòng mỗi người.
Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ.
Sau một khắc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay giống như sấm sét, vang lên tiếng hoan hô như thủy triều.
- Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ.
Vô số võ giả nhao nhao hô lớn, thỏa thích gọi lấy, bọn hắn cao hứng, bọn hắn vì Chân Đan Vương tự đáy lòng cảm thấy cao hứng, cũng vì Khổng Tước Đại Đế quyết định anh minh mà hưng phấn.
Tuy đây là sự tình đã nói trước, nhưng nghe được Khổng Tước Đại Đế nói ra, trong lòng Giang Trần vẫn hơi rung động. Cùng hai mắt của Khổng Tước Đại Đế hư không va chạm, hai bạn vong niên ở thời khắc này, lại tâm hữu linh tê.
Giang Trần từ trên chỗ ngồi đứng lên, đối với bốn phía quảng trường chắp tay thăm hỏi. Những ngày này, toàn bộ Lưu Ly Vương Thành cho mình ủng hộ lớn nhất, để cho mình nhận lấy đãi ngộ cao nhất.
Mỗi một cuộc chiến đấu của mình, cơ hồ đều có thể được bọn hắn cổ vũ, được bọn hắn vỗ tay.
Tuy cái này để cho đối thủ của hắn cảm thấy khó chịu, nhưng đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là vinh quang cao nhất. Nếu như không phải chân chính thắng được những người này kính yêu, bọn hắn làm sao có thể một mực phát ra từ đáy lòng, bất kể được mất duy trì mình?
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng kích động, cảm nhận được áp lực trên vai mình.
Hưởng thụ đãi ngộ càng cao, trách nhiệm trên vai lại càng lớn. Giang Trần tự nhiên biết rõ đạo lý này.
Khổng Tước Thánh Sơn Tứ đại Hoàng giả, cũng nhao nhao tiến lên chúc mừng Giang Trần.
- Chân Đan Vương, chúc mừng a. Vân Trung đối với ngươi xem như phục rồi. Đan Vũ song tuyệt, loại thiên tài này, Lưu Ly Vương Thành trong ngàn năm cũng khó gặp được mấy cái.
Vân Trung Minh Hoàng thở dài.
Trấn Tuế Minh Hoàng cao lớn thô kệch, ồm ồm nói:
- Hảo hảo làm, ta xem trọng ngươi.
- Đừng phụ bệ hạ một phen khổ tâm.
Dã Hồ Minh Hoàng nói.
Đa Mai Minh Hoàng là nữ tính duy nhất trong Tứ đại Hoàng giả, nhìn chằm chằm vào Giang Trần hồi lâu:
- Người trẻ tuổi lấy được thành tích như vậy không dễ dàng, hi vọng ngươi không nên đắc ý quên hình.
Giang Trần mỉm cười gật đầu, không mất cấp bậc lễ nghĩa.
Tâm tình phức tạp nhất, không ai qua được Chu Diễn rồi. Phàn thiếu chủ vẫn lạc, hắn là Chân Truyền Đệ Tử đệ nhất thuận vị của Khổng Tước Thánh Sơn.
Vốn cho là, mình có hi vọng trở thành Thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn.
Kết quả, vị trí Thiếu chủ lại rơi xuống trên đầu Chân Đan Vương. Chu Diễn hắn, chỉ có thể làm lão Nhị, cái này để cho hắn có chút uể oải.
Bất quá, đây là quyết định của Khổng Tước Đại Đế, Chu Diễn là tử trung của Khổng Tước Đại Đế, đối với hết thảy lời nói và việc làm của Khổng Tước Đại Đế, đều tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc.
Cho nên quyết định này với hắn mà nói tuy rất tàn khốc, nhưng trong lòng hắn, vẫn miễn cưỡng thuyết phục mình, cũng tiến lên chúc mừng Giang Trần.
- Chân sư huynh, chúc mừng ngươi. Bệ hạ lập ngươi làm Thiếu chủ, trong nội tâm của ta cũng có nghi vấn, ta hi vọng tương lai, ngươi có thế để cho nghi vấn của ta không ngừng hết sạch. Nếu như ngươi có thể đánh tiêu nghi vấn trong lòng ta, Chu mỗ nhất định sẽ thành một người phụ tá hợp cách, tuyệt đối sẽ không cho ngươi bất cứ phiền phức gì.
Chu Diễn ngược lại rất chân thành, cũng không có dối trá khách sáo.
Ánh mắt của Giang Trần cùng Chu Diễn đối mặt, cũng nhìn ra thiên tài Kiếm đạo này rất quang minh lỗi lạc, lập tức gật đầu nói:
- Còn nhiều thời gian, cơ hội ta chứng minh mình cũng rất nhiều, không phải sao?
Chu Diễn cười cười, gật đầu, phiêu nhiên về tới chỗ ngồi của mình. Hắn không thích nói chuyện nhiều, nhưng trong đầu lại sáng ngời.
- Chân Đan Vương, chúc mừng. Bản phiệt cũng coi là người dẫn đường giữa ngươi cùng Khổng Tước Thánh Sơn, hôm nay ngươi đã thành Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, để cho bản phiệt hồi tưởng lại, thực sự có chút cảm giác giật mình như mộng a.
Bàn Long phiệt chủ cũng đi lên chúc mừng.
- Ân đức Phiệt chủ dẫn tiến, Chân mỗ khắc sâu trong lòng.
Giang Trần cười gật đầu.
Lúc này, Vi Thiên Tiếu cũng có chút ít né tránh bu lại. Hắn chỉ là Cửu cấp thế gia, ở loại trường hợp này, vốn không có tư cách nói chuyện.
Bất quá Chân Đan Vương dù sao cũng là khách khanh Đan Vương của Vi gia, cho nên Vi Thiên Tiếu lấy hết dũng khí tiến lên, nói với Giang Trần:
- Chân Đan Vương, Vi gia ta có thể chuyển nguy thành an, từng bước đi lên, toàn bộ nhờ ngài trợ giúp. Vi gia ta đời đời thế thế, nhất định sẽ coi đoạn giai thoại hợp tác giữa Vi gia cùng Chân Đan Vương mà vẻ vang.
Trước sau bất quá là hai ba năm, năm đó thời điểm Giang Trần mới tới, nhìn thấy Vi Thiên Tiếu còn phải cẩn thận từng li từng tí hành lễ.
Hôm nay, Vi Thiên Tiếu ở trước mặt Giang Trần, lại phải dùng thuộc hạ tự xưng rồi.
Sự thật biến đổi thất thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bất quá đối với Vi Thiên Tiếu mà nói, loại biến hóa này hiển nhiên là tốt. Nếu như Vi gia có thể được Chân thiếu chủ tiếp tục trợ giúp, tiền đồ của Vi gia, lo gì không thịnh?
Mặc kệ trước kia cùng Chân Đan Vương có giao tình hay không, đại phiệt thế gia dưới trướng Khổng Tước Thánh Sơn nhất mạch, đều nhao nhao tới chúc mừng Giang Trần.
Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, trong nội tâm nghĩ như thế nào, về sau Chân Đan Vương là Thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn, sự thật này đã định. Lúc này ai cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Thiếu chủ.
Người không phải Khổng Tước Thánh Sơn nhất mạch, cũng nhao nhao tiến lên, cùng Giang Trần chào hỏi, lộ ra cực kỳ thân mật.
Hiển nhiên, Giang Trần hôm nay, đã lấy được phong hào Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, hơn nữa là Khổng Tước Đại Đế chính miệng khâm định, cái này ý nghĩa liền hoàn toàn bất đồng.
Nếu như nói trước kia hắn vẫn là Chân Đan Vương, hay Vi gia khách khanh Đan Vương. Như vậy giờ khắc này, địa vị của hắn đã thoáng cái cất cao, cao đến hàng ngũ cao nhất của Lưu Ly Vương Thành, thân phận cùng địa vị, đã hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Ngoại trừ bảy đại đế ra, cho dù là Hoàng giả dưới trướng Đại Đế, đại phiệt dưới trướng Đại Đế, ở trên rất nhiều chuyện, cũng phải cho Thiếu chủ vài phần mặt mũi.
Với tư cách Thiếu chủ, nói dưới một người, trên vạn người có chút khoa trương. Nhưng mà đủ để cùng bất luận người nào dưới Đại Đế ngồi ngang hàng rồi.
Huống chi, ngoại trừ hai mạch Tu La Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế, mấy mạch khác đối với sự tình Khổng Tước Thánh Sơn lập Thiếu chủ, vẫn là rất ủng hộ.
Cuối cùng, Khổng Tước Đại Đế thống trị Lưu Ly Vương Thành, một mực đều rất ổn, một mực đều rất cường đại.