Cho dù chỉ là một lần giao dịch, nhưng mà Giang Trần cũng không thể không thừa nhận, tình báo của Lâm Minh này lúc ấy vô cùng quan trọng. Nếu như chậm thêm một hai ngày mà nói, nhóm người này có khả năng sẽ bị bán đi các nơi.
Cho nên nhân tình này Giang Trần vẫn nhớ rõ.
- Lâm lão bản, thoạt nhìn tình huống gần đây không tệ a.
Giang Trần mỉm cười nhìn qua Lâm Minh, trên mặt người này đã không còn thoa phấn như trước đây nữa.
Hắn biết rõ nốt ban trắng trên mặt người này đã biến mất, như vậy xem ra bệnh tình của người này đã lui.
Nói tới chuyện này trong lòng Lâm Minh còn có chút sợ hãi. Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, hắn biết rõ, lần trước nếu như không phải là Chân Đan Vương này, hiện tại rất có thể hắn đã trở thành một cỗ thi thể rồi.
Một đầu U Minh miêu thú mà hắn nuôi dưỡng không ngờ mỗi đêm lại đưa tới vô số âm sát khí. Nếu không phải Chân Đan Vương này vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.
Nếu như để bệnh trạng kéo dài thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, Lâm Minh hắn chính là một cỗ thi thể, lợi nhuận có nhiều hơn nữa cũng là tiền mất mạng toi.
Cho nên trong đáy lòng hắn kỳ thực rất cảm kích Chân đ v. Thậm chí cũng rất cảm kích Vi Kiệt. Về sau nghe nói một ít công tích vĩ đại của Chân Đan Vương, lại thấy Chân Đan Vương từng bước quật khởi, cho tới bây giờ lại trở thành thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, chuyện này khiến cho Lâm Minh cảm thấy hối hận tới cực điểm.
Hắn hối hận là tại sao thái độ lúc trước của mình lại lãnh đạm, chậm chạp như vậy. Tại sao phải đợi người ta mở miệng giao dịch mới bằng lòng đem tình báo ra nói.
Nếu như biểu hiện của hắn lúc trước một chút mà nói, biểu hiện khách khí một chút, hắn hoàn toàn có thể mượn đoạn giao tình này, nhảy về phía đội hình của Chân Đan Vương a.
Chỉ cần trèo vào trong đội ngũ của Chân Đan Vương, Lâm Minh hắn muốn không thăng tiến nhanh chóng cũng khó. Thử nghĩ xem, nếu như Lâm Minh hắn có Chân thiếu chủ bảo đảm, sau lưng có chỗ dựa là Khổng Tước thánh sơn, như vậy cả Ngư Long quảng trường này ai dám không để cho hắn mặt mũi? Ai dám vuốt mặt hắn?
Coi như là Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia lúc trước bất quá cũng chỉ dựa vào Vương Đình đại phiệt mà thôi. Mà chỗ dựa sau lưng của Vương Đình đại phiệt mới là Tu La đại đế.
Đừng nhìn khác biệt chỉ có chút xíu như vậy, chỉ một chút như vậy cũng khiến cho Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia không có cách nào một tay che trời. Thực lực của nó cũng chỉ có thể tới mức như Vương Đình đại phiệt kia mà thôi, tuyệt đối không bành trướng tới cấp độ như Tu La đại đế.
Mà hắn nếu như có thể giúp đỡ Chân thiếu chủ, mối quan hệ cũng nối thẳng tới Khổng Tước thánh sơn.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Lâm Minh cảm thấy hối hận tới mức thối ruột thối gan. Khi rảnh rỗi nghĩ tới chuyện này hận không thể tát mình mấy cái. Không ngờ hắn lại bỏ qua cơ hội thông thiên như vậy.
Cũng may hôm nay cơ hội đã tới.
Từ khi biết được Chân Đan Vương được lập làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Trong lòng Lâm Minh đã nghĩ làm thế nào mới có thể vãn hồi cục diện, làm sao có thể chữa trị quan hệ với Chân thiếu chủ. Bồi dưỡng quan hệ với Chân thiếu chủ.
Hắn lập tức nghĩ tới, Chân thiếu chủ ở Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ cần rất nhiều nô lệ. Đây cơ hồ là thường lệ của mỗi một thiếu chủ nhân.
Nghĩ tới đây Lâm Minh đã có cách. Cơ hồ hắn phát động tất cả con đường của mình, dùng hết tất cả con đường của mình, không tiếc bất kỳ cái giá cao nào, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có hai ba ngày, thu thập một đám lớn nô lệ cao cấp, hơn nữa đều là nô lệ vô cùng đáng tin cậy.
Tất cả những thứ hắn làm đều vô cùng ổn thỏa, cẩn thận.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, những ngày qua hắn đều đứng canh ở cửa vào Ngư Long quảng trường, là vì đợi Giang Trần xuất hiện..
Không thể không nói, Lâm Minh này cũng là người thông minh. Hắn biết rõ trong thời gian ba ngày chuẩn bị này, Chân thiếu chủ nhất định sẽ tới mua nô lệ.
Cho nên, ba ngày qua hắn cơ hồ không quản ngày đêm đứng canh ở nơi này, giờ phút này rốt cuộc cũng đợi tới lúc Giang Trần tới, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự kích động, lại tâm thần bất định.
Kích động là rốt cuộc cũng đợi được Chân thiếu chủ, tâm thần bất định là vì Chân thiếu chủ liệu có khó chịu với hắn hay không. Liệu có thể vì thái độ của hắn lúc trước mà khiến cho hắn mất mặt hay không?
Nếu như Chân thiếu chủ thực sự khó chịu với hắn, vậy thì chẳng những những lời nịnh bợ, vuốt mông ngựa của hắn chẳng những không có hiệu quả, ngược lại còn khiến cho hắn mất mặt.
Ngư Long quảng trường là địa phương hỗn tạp, nếu như để cho người khác biết rõ trước kia hắn và Chân thiếu chủ có quan hệ không tốt, nhất định sẽ có người mượn cơ hội chèn ép hắn, thậm chí là diệt trừ hắn để nịnh hót Chân thiếu chủ.
Loại chuyện này dùng trí tuệ của Lâm Minh tuyệt đối có thể đoán ra được.
Cũng may Chân thiếu chủ rất độ lượng, căn bản không có khó chịu với hắn, chẳng những còn nhớ rõ hắn mà còn quan tâm tới bệnh tình của hắn.
Lâm Minh vội vàng cười nói:
- Nhờ có Chân thiếu chủ trợ giúp, tiểu nhân luôn cảm thấy cảm kích, muốn tìm cơ hội báo đáp thiếu chủ. Mời, mời...
Giang Trần cười cười:
- Vậy thì đi tới chỗ ngươi ngồi một chút.
Hắn vừa nói ra lời này khiến cho trong lòng những lão bản của các cửa hàng bốn phía lúc này cảm thấy giật thót, vô số ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Lâm Minh.
Hiển nhiên tất cả mọi người cảm thấy đố kỵ, không biết vì sao Lâm Minh lại có vận khí như vậy, lại được Chân thiếu chủ nhìn trúng.
Tất cả mọi người đều đang chờ mong vuốt mông ngựa, thậm chí rất nhiều lão bản còn sửa chữa cửa hàng một chút, bố trí vô cùng hoàn mỹ, thậm chí còn chiêu mộ nữ hầu có tư sắc xuất chúng, đợi cơ hội vuốt mông ngựa Chân thiếu chủ.
Chỉ cần Chân thiếu chủ đi vào cửa hàng của mình, vậy sau này sinh ý sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Chân thiếu chủ này không ngờ lại trực tiếp bị Lâm Minh kéo đi. Hơn nữa nhìn biểu lộ của Chân thiếu chủ, dường như còn có quan hệ không kém với Lâm Minh, lại còn cười cười nói nói.
Loại quan hệ này khiến cho những lão bản đứng ở bên ngoài cảm thấy đỏ mắt, ghen ghét.
Lâm Minh cảm nhận ánh mắt hâm mộ, ghen ghét bốn phía, trong lòng cũng rất đắc ý, nhưng không dám biểu lộ ra mà cung kính dẫn theo Giang Trần đi về phía cửa hàng của mình.
Mãi đến khi Lâm Minh mang theo Giang Trần đi về cửa hàng biến mất trên con đường, những người đang đứng ở phía sau còn chưa tán đi.
- Tiểu tử Lâm Minh này cửa hàng không lớn, sinh ý cũng không lớn, náo nhiệt làm gì vậy? Không ngờ cũng chạy tới vuốt mông ngựa. Thật là ...
- Tiểu tử này gặp may rồi, thoạt nhìn trước kia hắn có quan hệ với Chân thiếu chủ a.
- Ai biết được? Tiểu tử này xem ra rất nhanh sẽ thăng quan tiến chức a.
- Đáng chết, xem ra sau này phải tiếp xúc với tiểu tử Lâm Minh nhiều một chút. Trước kia còn không biết tiểu tử này có chỗ dựa như vậy.