Lời nói này của Giang Trần cũng không chút lưu tình nào. Lời hắn nói là thật, nếu như không phải có tầng quan hệ Đan Kiền Cung, những người này có nuôi cũng có tác dụng gì?
Thực lực võ đạo, thiên phú đan đạo của bọn họ ở Lưu Ly vương thành ngay cả ưu tú cũng không được tính. Dùng địa vị của Thái uyên các hiện tại, bọn họ căn bản không xứng với địa vị hiện tại.
Sở dĩ bọn họ có địa vị hiện tại, chỉ có một nguyên nhân, đó là đồng môn của Giang Trần.
Nếu như ngay cả tầng thân phận Đan Kiền Cung này bọn họ cũng không còn, cũng không tồn tại tình đồng môn, thì Giang Trần nuôi dưỡng bọn họ làm gì?
Nếu Thái Uyên các muốn mướn người, tùy thời có thể chiêu mộ một đám người mới còn ưu tú hơn bọn họ gấp bội. Không nói đâu xa, đồ đệ Lâm Yến Vũ của sư hu ynh Giang Trần tuổi cũng trẻ như bọn họ, nếu như ném tới Thái Uyên các này, Thân Tam Hỏa cũng phải đứng dẹp sang một bên.
Người ta chính là quán quân thi đấu đan tháp a.
Tất cả mọi người sau khi nghe những lời này của Giang Trần, mồ hôi đầm đìa.
- Tam Hỏa, những lời khó nghe hơn ta cũng không muốn nói. Đây là lần đầu tiên ta cảnh cáo các ngươi, cũng là lần cuối cùng cảnh cáo các ngươi. Mọi người đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên sứ mạng của mình.
Giang Trần thấy đã cảnh cáo đủ cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thân Tam Hỏa đứng lên, lớn tiếng nói với những đồng môn này:
- Chư vị, thái độ của Giang sư huynh cũng là thái độ của Thân Tam Hỏa ta. Ta cũng hy vọng lúc nào các ngươi cũng không được quên đại nghĩa tông môn. Nếu như ở trong này còn có kẻ quen ăn cơm trắng, có ý nghĩ muốn yên ổn khoái hoạt. Cho dù Giang sư huynh không đuổi các ngươi xéo đi, Thân Tam Hỏa ta cũng khiến cho các ngươi phải xéo đi. Bắt đầu từ hôm nay đều giữ vững tinh thần cho lão tử. Đừng nghĩ tới việc các ngươi đang nghỉ ngơi ở nơi này, cũng đừng tưởng rằng Thái Uyên các là nơi nuôi dưỡng đám thiếu gia như các ngươi.
Xem ra Thân Tam Hỏa thực sự giận dữ.
Giang Trần cảnh cáo một lần cũng khiến cho những đệ tử Đan Kiền Cung này gấp gáp, cũng làm cho bọn họ ý thức được muốn ở chỗ này ăn không ngồi rồi, trải qua thời gian tiêu dao khoái hoạt, tuyệt đối là chuyện không thể thực hiện được.
Điều nên nói hắn cũng đã nói, Giang Trần không tiếp tục nói tới vấn đề này nữa.
Sau khi đi ra khỏi mật thất, Giang Trần lại gọi Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương vào mật thất, hỏi một ít tình hình gần đây của Thái Uyên các.
Hai người này đều là lão gia hỏa, làm việc cũng biết nặng nhẹ, cũng không có gì có thể chỉ trích.
Từ khi Lăng Huệ Nhi đi phủ thiếu chủ, Lăng Túc rất ít khi ở Lưu Ly vương thành, hắn ưa thích mạo hiểm, ưa thích đi một mình.
Nữ nhi nhỏ đã tuyệt đối an toàn, hắn cũng không chịu ngồi yên, mấy năm trước đã rời khỏi Lưu Ly vương thành, tìm kiếm mạo hiểm bên ngoài.
Giang Trần suy đoán, hẳn lúc này Lăng Túc đang đi tìm kiếm tung tích của Lăng Bích Nhi.
Nói tới Lăng Bích Nhi, trong lòng Giang Trần cũng cực kỳ hoài niệm. Nhớ ngày đó ở Vạn Tượng cực cảnh, Lăng Bích Nhi xả thân mình, không để ý tới bản thân, chỉ muốn thông báo cho hắn không nên buông lỏng cảnh giác bị đám người kia đánh lén.
Bởi vậy, đối với Lăng Bích Nhi, Giang Trần cảm thấy mình thiếu nợ nàng một phần nhân tình.
- Ài, sau khi Đan Kiền Cung bị nghiền nát, Đan Trì cung chủ không biết tung tích. Cao tầng tông môn tứ tán khắp nơi. Muốn trùng kiến tông môn cũng không biết phải tới tháng năm nào mới có thể thực hiện được?
Chuyện này vẫn luôn là một tảng đá lớn trong đầu Giang Trần, không bỏ xuống được.
Nhớ năm đó Đan Trì cung chủ coi trọng h ắn như vậy, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, khôi phục, trùng kiến Đan Kiền Cung vẫn còn là hy vọng xa vời, chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần ít nhiều có chút áy náy.
Nhưng mà hắn cũng biết, trùng kiến Đan Kiền Cung, cũng không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Có lẽ nếu như hắn muốn mượn lực lượng Khổng Tước thánh sơn, phất lá cờ trùng kiến Đan Kiền Cung cũng không khó.
Chỉ là có một thứ rất khó, trùng kiến Đan Kiền Cung cũng cần nhân mã của Đan Kiền Cung. Vấn đề lớn nhất của Đan Kiền Cung hiện tại chính là không đủ đội ngũ.
Dù sao cũng phải có mấy cao tầng Đan Kiền Cung ra mặt mới có thể phất cờ. Dù sao cũng phải có một dòng máu mới, mới khiến cho việc trùng kiến tông môn có ý nghĩa.
Bằng không bằng vào mấy người bọn họ, cho dù có trùng kiến Đan Kiền Cung cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Huống chi đối với đám người này hoặc ít hoặc nhiều Giang Trần có chút thất vọng. Những người này kể cả Thân Tam Hỏa bên trong cũng không phải là người có thể chống đỡ cho số mệnh Đan Kiền Cung.
Muốn chống đỡ số mệnh Đan Kiền Cung, ít nhất cũng phải là thiên tài cấp bậc như Thẩm Thanh Hồng và Lăng Bích Nhi. Đương nhiên, nhân tuyển tốt nhất trong lòng Giang Trần chính là Mộc Cao Kỳ.
Đáng tiếc Mộc Cao Kỳ từ kiếp nạn kia, chuyển đông chuyển tây, hiện tại lưu lạc trong Đan Hỏa thành, sinh tử không rõ.
- Có lẽ đây là một cơ hội, có cơ hội nên đi tới Đan Hỏa thành một chút.
Trong lòng Giang Trần hiện lên suy nghĩ như vậy.
Mộc Cao Kỳ có tình nghĩa huynh đệ với hắn, Giang Trần cũng vô cùng thưởng thức tiểu tử Mộc Cao Kỳ đơn thuần, thiện lương này, đây lại là một thiên tài đan đạo.
Luận thiên phú đan đạo, thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ thậm chí còn vượt qua loại con dòng cháu giống như Lâm Yến Vũ ở Đan Hỏa thành.
Thiên Thiên Mộc Linh chi thể, đặt ở cả bát vực cũng là thiên phú đỉnh cấp, nhất đẳng.
- Mộc Cao Kỳ là huynh đệ của ta, nếu như không cứu thoát hắn khỏi khỏ hải, trong lòng ta sao yên tâm được. Huống chi hiện tại cũng là lúc dùng người, nếu như loại thiên tài như Mộc Cao Kỳ này lưu lạc ở ngoài, lại làm nô lệ cho người ta, trong lòng khó mà yên tĩnh được.
Trước khi Giang Trần rời khỏi Lưu Ly vương tháp đã nghĩ tới chuyện nên ra ngoài lịch lãm.
Đương nhiên, lần ra ngoài lịch lãm rèn luyện này không đơn thuần là vì muốn cứu vớt Mộc Cao Kỳ, còn có một nguyên nhân khác, đó là tìm kiếm phụ thân Giang Thụ Phong.
Nói thật tin tức về nơi hạ lạc của Mộc Cao Kỳ đã biết rõ, tuy rằng Giang Trần quan tâm tới hắn, thế nhưng không tới mức hoài niệm quá mức. Dù sao Mộc Cao Kỳ cũng không bị nguy hiểm tới tính mạng.
Thế nhưng mà phụ thân Giang Thụ Phong, năm đó chỉ dùng tu vi Linh cảnh lưu lạc bát vực, quả thực Giang Trần vô cùng hoài niệm. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này trong lòng hắn đau đớn.
Chỉ là cương vực nhân loại mênh mông như biển, cho dù dùng hệ thống tình báo của Khổng Tước thánh sơn và Bàn Long đại phiệt, âm thầm điều tra bốn phía, qua nhiều năm như vậy còn không có bất luận tin tức gì.
Đây là chuyện khiến cho Giang Trần càng nghĩ càng cảm thấy nóng lòng.
Khó khăn lớn nhất khi tìm kiếm phụ thân Giang Thụ Phong ở chỗ, bất kể phụ thân hay là mẫu thân đều không để lại manh mối có chút giá trị nào.
Đây mới là chỗ vấn đề lớn nhất.