Bị người trung niên bộ dáng như chấp sự này khiển trách một chầu, tên tiểu nhị kia không nhịn được nói:
- Thu chấp sự, sao lại bảo ta mới tới? Tốt xấu gì ta cũng tới bảy tám tháng rồi nha. Không phải người không hiểu quy củ. Tiểu tử này không hiểu quy củ như vậy, mở miệng ngậm miệng chính là tìm người. Lại gọi thẳng đại danh của Ngưu chưởng quầy Phi Mã khách điếm chúng ta. Ta giáo huấn hắn làm người thế nào cũng là chuyện bình thường a.
Giáo huấn người khác làm người thế nào?
Thu chấp sự kia nhịn không được cười lạnh, chỉ bằng vào đức hạnh của tiểu tử nhà ng ươi? Bản thân mình đã kém cỏi tới mức không thể nào kém cỏi hơn lại còn muốn giáo huấn người khác nên làm người thế nào?
Đây chính là chuyện cười lớn nhất năm nay a.
Nhưng Thu chấp sự hiển nhiên cũng không muốn truy cứu trước mặt người ngoài, khiến cho mọi người biết nội bộ Phi Mã khách điếm hỗn loạn.
Hắn lập tức thản nhiên nói:
- Tiểu uông, chuyện này tạm thời ngươi im miệng đi.
Thu chấp sự kia lại quay sang Giang Trần nói:
- Bằng hữu, ngươi tới tìm Ngưu chưởng quầy của chúng ta?
Giang Trần đối với Thu chấp sự này cũng có ấn tượng không kém, hắn cười nói:
- Ngưu Ngũ Hoa là chưởng quầy ở đây sao? Ta cũng thấy không giống a.
Sắc mặt Thu chấp sự có chút xấu hổ, cười khổ nói:
- Bằng hữu ngay cả thân phận của Ngưu chưởng quầy chúng ta cũng không biết, vậy tìm hắn làm gì?
Hiển nhiên Thu chấp sự có ý tứ giống như Tiểu Uông kia. Gia hỏa tướng mạo xấu xí này sẽ không thực sự tới tìm Ngưu chưởng quầy tống tiền đó chứ?
Ngưu chưởng quầy ở Phi Mã khách điếm vô cùng nổi danh là người thích làm việc thiện, thường xuyên tiếp rất nhiều bằng hữu võ đạo, trọng nghĩa khinh tài, ở Kim Chung thành có hiệp danh rất lớn.
- Hắn có ở đây không?
Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt.
Thu chấp sự than nhẹ một tiếng:
- Đã vài ngày qua Ngưu chưởng quầy không có tới khách điếm.
- Ồ? Đây không phải là khách điếm của hắn sao? Vài ngày hắn không tới đây? Hẳn là gặp chuyện gì đó hay sao?
Giang Trần nhíu mày hỏi.
- Khách điếm của hắn? Qua một thời gian ngắn nữa cũng không còn phải là của hắn nữa.
Tiểu Uông kia lanh mồm lanh miệng, ở một bên cười lạnh tiếp lời Giang Trần.
Lời này nói ra hiển nhiên Thu chấp sự có chút mất hứng, trừng mắt nhìn Tiểu Uông kia, dường như ánh mắt muốn nói, ngươi không mở miệng nói người ta cũng không coi ngươi câm đâu.
Da mặt Tiểu Uông này dày, chỉ cười một cách quỷ dị, không thèm để ý tới. HIển nhiên tiểu tử này đối với Thu chấp sự này cũng không có bao nhiêu tôn trọng.
Giang Trần cười lạnh nhìn Tiểu Uông:
- Có tiểu nhị như vậy Phi Mã khách điếm không mở rộng được cũng là chuyện thường tình.
Lời này giống như thoáng cái giẫm lên đuôi của Tiểu Uông kia vậy, tiểu tử này thoáng cái nhảy lên, giống như pháo đốt, kêu lên:
- Tiểu tử, lời này của ngươi có ý tứ gì? Bới móc sao? Có ai không? Có người tới Phi Mã khách điếm quấy rối.
Tiểu Uông này gọi vài tiếng, lập tức có một đám tay chân từ phía sau dũng mãnh tiến ra, cả đám hùng hổ vô cùng.
- Hỗn đản nơi nào tới? Ăn gan hùm mật gấu sao? Dám giương oai ở Phi Mã khách điếm của chúng ta?
- Tiểu tử, là ngươi sao?
Thu chấp sự vội nói:
- Đều lùi xuống cho ta. Đây là cửa trước khách điếm, chúng ta làm sinh ý, thô lỗ như vậy còn ra thể thống gì.
Những võ sĩ này nhìn Thu chấp sự, trong lúc nhất thời còn không thối lui lại.
Tiểu Uông kia kêu gào nói:
- Tiểu tử này rõ ràng không phải tới làm sinh ý, ta thấy tám phần là hắn tới gây khó dễ. Loại người này nếu như không cho hắn biết một chút, khi đó mặt mũi Phi Mã khách điếm của chúng ta để vào đâu?
Lúc này trong đại sảnh của Phi Mã khách điếm cũng không có mấy người, có mấy võ giả tán tu, việc không liên quan tới mình, cũng mặc kệ, tránh ở bên cạnh, dứt khoát ngồi xem náo nhiệt.
Giang Trần thầm kêu kỳ lạ, một chấp sự ở đây mà không quản được tiểu nhị nho nhỏ kêu la. Hơn nữa những võ sĩ tay chân này không ngờ lại không nge một chấp sự chỉ huy, mà để cho tiểu nhị kia tùy ý sai bảo.
Loại quản lý hỗn loạn này khiến cho Giang Trần không khỏi sinh ra một ít hoài nghi với Phi Mã khách điếm.
- Cơ huynh sẽ không lầm đó chứ? Phi Mã khách điếm rối loạn như vậy có thể có được tin tức tình báo gì giá trị chứ?
Cũng không phải Giang Trần không tin Cơ Tam công tử, nhưng mà ấn tượng đầu tiên mà Phi Mã khách điếm này tạo cho hắn quá kém.
Bất quá hắn chỉ tới tìm người mà thôi.
Nhìn qua năm sáu võ sĩ tay chân đang nhìn chằm chằm vào mình, thực lực cũng không kém. Ba Thánh Cảnh sơ kỳ, ba bán bộ Thánh Cảnh.
Với tư cách là tay chân, như vậy đã đủ rồi.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, đảo qua những võ giả trước mắt, nói:
- Sao nào? Còn muốn động thủ với ta?
Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo như băng.
- Tiểu tử, ngươi vũ nhục Phi Mã khách điếm chúng ta, chỉ cần ngươi cúi đầu nhận lỗi, lại quỳ xuống xin lỗi, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Bằng không mà nói, cũng chỉ có thể đánh gãy chân ngươi, để cho ngươi bò ra ngoài vậy.
Vốn Giang Trần cũng không muốn gây chuyện quá nhiều, thế nhưng mà hắn cũng không phải là người hay nén giận. Mấy tiểu nhân vật như vậy mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt hắn, khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra lửa giận.
Nếu như là bình thường, Giang Trần chỉ đến ở trọ, trong lòng không có chuyện, có lẽ đối với loại mạo phạm này hắn sẽ cười trừ.
Thế nhưng mà những ngày qua, hắn luôn lo lắng vì chuyện phụ thân, hiện tại mấy gia hỏa này hết lần này tới lần khác lại không có mắt, muốn chọc vào hắn.
Đây không thể nghi ngờ đã kích thích lửa giận của Giang Trần.
- Bò ra?
Giang Trần giận quá hóa cười:
- Ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi làm ta bò ra thế nào.
- Tốt, Con bà nó, miệng lưỡi tiểu tử này còn rất cứng rắn.
- Các huynh đệ, lên, phế hắn.
- Đừng nương tay, cho dù chết hay tàn phế cứ tính vào phần ta.
Thu chấp sự biết rõ đám tay chân này không phải thiện nam tín nữ gì. Vốn Phi Mã khách điếm không có đám người như vậy.
Thế nhưng mấy tháng nay Phi Mã khách điếm xuất hiện nhiều thay đổi, làm cho bầu không khí ở Phi Mã khách điếm cực kỳ không xong. Hiện tại còn ngang nhiên xuất hiện cục diện ẩu đả với khách nhân.
Thu chấp sự đau lòng, lại lo lắng kêu lên:
- Bằng hữu, lui một bước trời cao biển rộng, nếu không ngươi lui về phía sau tránh một chút đi.
Hiển nhiên Thu chấp sự không muốn nháo sự lớn, cũng không muốn khách nhân bị thương, gặp chuyện không may ở Phi Mã khách điếm.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Lui một bước chỉ sợ ta không ra khỏi khách điếm này được, chi bằng ta dứt khoát tiến một bước a.
Giang Trần nói xong, chân nâng lên, không ngờ lại thực sự bước về phía trước.
Mấy võ giả kia cười rộ lên, vô cùng dữ tợn, nhìn nhau một chút, trao đổi ánh mắt, đột nhiên tâm hữu linh tê, cùng tiến về phía Giang Trần.
Không thể không nói, đám người này xem ra hay tụ tập cùng một chỗ đánh nhau, tư thế quần ẩu vô cùng hoàn mỹ. Vừa mới khởi động đã đem cơ hồ tất cả đường lui phong bế lại, vây quanh Giang Trần.