Giang Trần cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên chân lại nhấc lên.
Một đạo thân ảnh cơ hồ khiến cho người ta không nhìn rõ bỗng nhiên xuất hiện rồi lướt qua chung quanh.
Sau đó.
Phanh phanh phanh phanh.....
Liên tục sáu tiếng bạt tai vang lên trong đại sảnh.
Sua một khắc, sáu tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Sáu võ giả hung thần sát ác kia giống như bao cát bị đánh bay ra ngoài cửa đại sảnh.
Rầm rầm rầm.
Thân thể giống như bao cát rơi xuống đất, đập vào mặt đất rắn chắc. Tay xoa má, tay xoa mông mình, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Cảnh này khiến cho Thu chấp sự kia nhìn vào há hốc mồm, vừa rồi sáu võ giả kia đồng thời xuất động, cơ hồ hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, thậm chí là máu tươi văng khắp nơi.
Thế nhưng kết quả lại khiến cho hắn thiếu chút nữa ngạc nhiên tới mức rớt cằm. Sáu tay chân hung thần sát ác này không ngờ giống như bao cát vậy, bị người ta dùng một cái tát đập bay ra ngoài cửa.
Đừng nói là phản kháng, cho dù phản ứng cũng không kịp.
Trong mắt vị Thu chấp sự này toát lên vẻ khác thường. Trong mắt này có căng thẳng, có kiêng kị, lại có lo lắng.
Tiểu nhị gọi là Tiểu Uông kia thì sắc mặt càng thêm trắng bệch, miệng lưỡi khô khốc. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Giang Trần, biểu hiện trên mặt cần bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu.
Giang Trần như cười như không nhìn qua Tiểu Uông này, nói:
- Ta vào nam ra bắc, khách điếm cũng đã gặp không ít. Loại tiểu nhị so với chưởng quầy còn ngưu bức hơn như ngươi, quả thực là lần đầu tiên gặp phải. Được rồi, ngươi đã nghiện làm chưởng quầy như vậy. Ta dứt khoát thành toàn cho ngươi. Còn có tay chân hay không? Cứ kêu ra toàn bộ đi.
Bản thân Tiểu Uông kia là người lấn thiện sợ ác nhân. Nhìn thấy dung mạo Giang Trần, lại có lực lượng kinh người vừa rồi, tự nhiên đã dọa cho hắn té cứt té đái.
Viện binh?
Có thể gọi tới viện binh a. Thế nhưng cho dù có gọi viện binh tới chỉ sợ vẫn không đánh nổi tên trước mắt này.
Trong lòng Tiểu Uông khiếp đảm, thế nhưng lại thầm mắng:
- Tên hỗn đản này là ai? Lực lượng đáng sợ như vậy, bộ dáng lại tầm thường, giả heo ăn thịt hổ a.
Tiểu Uông vô cùng phiền muộn, thất vất vả hắn mới thị uy một lần, muốn uy phong một lần, thế nhưng không ngờ rằng kết quả lại đụng vào miếng sắt.
Hắn lắp bắp, mặt mũi đỏ bừng nói:
- Bằng hữu, bằng hữu... Đừng.... Đừng xúc động a. Ta... Ta là tiểu cữu tử của Đổng chường quầy trong Phi Mã khách điếm này.
- Đổng chưởng quầy?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Đúng, đúng vậy. Chính là Đổng Thăng chưởng quầy.
Tiểu Uông nói tới tỷ phu nhà mình, ngực cũng không tự chủ được mà ưỡn lên. Giống như danh tự của tỷ phu hắn có một loại ma lực, có thể gia trì dũng khí cho hắn, làm cho hắn tràn ngập lực lượng, tràn ngập quyết tâm vậy.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Đổng Thăng? Không biết.
- Ngươi... Ngươi không biết Đổng Thăng? Đổng đại chưởng quỷ ngươi cũng không nhận ra? Điều này sao có thể?
Tiểu Uông trừng mắt, hiển nhiên hắn cảm thấy chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Ngươi ngay cả nhị chưởng quỹ như Ngưu Ngũ Hoa cũng biết, lại không biết Đổng Thăng đại chưởng quỹ, có người vũ nhục như ngươi sao?
- Vì sao ta nhất định phải biết hắn?
Giang Trần không hiểu rõ, cố ý hỏi.
Người cũng đánh, tức giận cũng phát tiết xong. Tiểu Uông này tuy rằng rất lớn lối, thế nhưng hắn cũng không định ra tay với tiểu tử này.
Đánh những người kia là bởi vì những kẻ đó xuất thủ trước.
Tuy rằng miệng lưỡi Tiểu Uông này ti tiện, thế nhưng Giang Trần cũng không thèm ra tay với hắn.
Thu chấp sự thấy tình hình như vậy cũng biết người trẻ tuổi có dung mạo bình thường trước mắt mình không dễ chọc. Sợ cái miệng của Tiểu Uông lại gây tai họa, cho nên vội vàng từ trong quầy đi ra.
Ánh mắt và ngữ khí đều vô cùng thành khẩn:
- Bằng hữu, ta là Chấp sự thường trực hôm nay của Phi Mã khách điếm. Ngươi tìm Ngưu Ngũ Hoa nhị chưởng quỹ sao? Thu mỗ mang ngươi đi.
Thu chấp sự hiển nhiên cũng nhìn ra, nếu như lửa giận của vị này bị kích thích, chỉ sợ Phi Mã khách điếm sẽ gặp phiền phức lớn. Thu chấp sự có một loại trực giác, người trẻ tuổi có dung mạo không dễ nhìn này có một loại lực lượng rất kỳ quái, cỗ lực lượng này có lẽ có thể trực tiếp đốt Phi Mã khách điếm bọn họ thành tro bụi.
Cũng không phải là gặp ảo giác hay không, nhưng mà Thu chấp sự đối với trực giác của mình gần đây đều vô cùng tự tin.
Cho nên hắn không muốn bởi vì một chút chuyện mà mang tới đại họa cho khách điếm Phi Mã.
- Thu chấp sự, ta kính ngươi là người thức thời. Ta chỉ muốn tìm Ngưu Ngũ Hoa, đối với những người khác không có hứng thú, cũng không cần phải biết. Nếu như ngươi biết rõ Ngưu Ngũ Hoa ở đâu, mong ngươi dẫn đường. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi đi không một chuyến đâu.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Thu chấp sự chỉ đơn thuần không muốn mang tới phiền toái cho khách điếm Phi Mã, hắn nở nụ cười đắng chát:
- Bằng hữu, đây chỉ là công tác của ta, không tồn tại vấn đề thức thời hay không. Mời.
Tiểu Uông vỗ mặt quầy, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ:
- Chậm đã.
Ánh mắt Thu chấp sự phát lạnh, nhìn qua Tiểu Uông rồi nói:
- Tiểu Uông, ngươi còn muốn làm gì?
Hiện tại trong lòng Tiểu Uông này nghi thần nghi quỷ, hắn thậm chí còn cảm thấy tên trẻ tuổi dung mạo không đáng nhớ này nói không chừng là kẻ Thu chấp sự mời tới quấy rối.
- Thu chấp sự, người này tới Phi Mã khách điếm ta giương oai, bất kính đối với Phi Mã khách điếm ta, còn đánh người chúng ta. Ngươi cứ như vậy mang hắn đi, không phải quá qua loa hay sao? Rốt cuộc ngươi có phải là người của Phi Mã khách điếm hay không mà bàn tay lại hướng ra ngoài vậy?
Ngữ khí của Tiểu Uông càng thêm không khách khí.
Sắc mặt Thu chấp sự trầm xuống, nói:
- Không thể nói lý.
Hắn là chính nhân quân tử, hiển nhiên không muốn đấu mồm mép với loại tiểu tử lưu manh như Tiểu Uông này.
Hắn hít sâu một hơi, quay người nói với Giang Trần:
- Bằng hữu, tiểu tử này được sủng ái dẫn tới kiêu căng, người trẻ tuổi chưa trải qua đau khổ. Chúng ta đi, không nên chấp nhặt với hắn làm gì.
Những lời này hạ thấp giọng, Tiểu Uông muốn nghe lén cũng không nghe thấy được.
Giang Trần cười cười nói:
- Ta cũng không có hứng thú chấp nhặt với hắn, cũng không có hứng thú thay Phi Mã khách điếm các ngươi quản lý cấp dưới.
Nói xong Giang Trần cũng theo chân Thu chấp sự sải bước đi ra khỏi cửa lớn của Phi Mã khách điếm.
Tiểu Uông thở hổn hển nói:
- Tiểu tử, đứng lại, có giỏi thì đừng đi.
Bước chân Giang Trần dừng lại, nhìn thấy Thu chấp sự đang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, trong lòng thầm cười khổ, thở dài nói:
- Thu chấp sự, ta cho ngươi vài phần mặt mũi vậy.
Thu chấp sự thở dài nói:
- Nếu như bằng hữu biết Ngưu chưởng quầy, coi như cho Ngưu chưởng quầy vài phần mặt mũi đi. Tiểu Uông này vô cùng khốn kiếp, nhưng mà hắn hỗn đản như vậy thực ra là do Đổng Thăng Đổng chưởng quầy kia cố ý phái hắn tới nơi này quấy rối. Nói trắng ra là muốn chia cắt Ngưu chưởng quỹ, muốn cho Ngưu chưởng quỹ đem bộ phận sinh ý còn lại kia nhường lại hco hắn. Như vậy, Đổng Thăng đại chưởng quỷ sẽ trở thành lão bản duy nhất của Phi Mã khách điếm.