Tông môn nhất phẩm là tồn tại chí cao. Bởi vì số lượng tông môn nhất phẩm chính thức trên bát vực cũng không tính là nhiều.
Lưu Ly vương thành ở khu vực phía nam của bát vực, mà Tà Nguyệt thượng vực kia lại ở khu Tây Bắc, khoảng cách nếu tính theo đường thẳng so với Lưu Ly vương thành ước chừng hai ba mươi vạn dặm.
Nếu như muốn tới đó, không đi lộ trình trên trăm vạn dặm, căn bản không thể nào tới cảnh nội Tà Nguyệt thượng vực được.
Hơn nữa trên đường đi còn đủ loại tình huống ngoài ý muốn. Người bình thường muốn từ Lưu Ly vương thành đi tới Tà Nguyệt thượng vực, không có ba tới năm năm căn bản đừng nghĩ tới chuyện đi tới.
Trong lòng Giang Trần nghĩ ngợi một lát, mới lại hỏi:
- Vậy người treo nhiệm vụ kia, ngươi xác định sau đó không có tin tức gì chứ?
- Đúng vậy, không có tin tức. Đoán chừng hiện tại hắn đã rời khỏi Lưu Ly vương thành rất xa a. Tu vi n gười nó không phải rất mạnh, dùng thực lực của hắn, muốn từ Lưu Ly vương thành đi ra ngoài, một đường đi tới Tà Nguyệt thượng vực, chỉ sợ ít nhất cũng mất bảy tám năm. Nếu như người hắn muốn tìm là thánh nữ Tà Nguyệt thần giáo mà nói, vậy thì cuối cùng dù thế nào hắn cũng nhất định sẽ đi tới Tà Nguyệt thượng vực.
Bởi vì không biết người mà Cơ Tam công tử này có quan hệ với Cơ Tam công tử thế nào, cho nên Ngưu Ngũ Hoa cũng không dám đưa gia đánh giá lung tung.
Kỳ thực ở sâu trong lòng Ngưu Ngũ Hoa, hắn vẫn cảm thấy người treo nhiệm vụ này kỳ thực rất khó sống mà đi tới Tà Nguyệt thượng vực được.
Dù sao từ Thương Vân đại quốc đi tới Tà Nguyệt thượng vực, chẳng khác nào đã vượt qua đại bộ phận biên giới của bát vực. Hành trình dài như vậy, một võ giả thực lực không cao, muốn thuận buồm xuôi gió tới Tà Nguyệt thượng vực, chẳng những không có hy vọng, mà khả năng thành công còn cực kỳ bé nhỏ.
Huống chi người treo nhiệm vụ này hiển nhiên chưa từng nghe nói qua đoạn điển cố của Nguyệt thần giáo kia. Chưa từng nghe qua, vậy hắn chưa chắc đã biết rõ mà đi tới Tà Nguyệt thượng vực mà tìm.
Có thể thăm dò được nhiều tin tức từ chỗ Ngưu Ngũ Hoa như vậy, tuy rằng cũng không phải tin tức quá xác thực, thế nhưng Giang Trần đã cảm thấy đủ rồi.
Dù sao việc này thời gian quá lâu, Ngưu Ngũ Hoa có thể có những ấn tượng này đã là chuyện phi thường rồi. Dù sao một ít chuyện đàm tiếu bên ngoài gần mười năm trước, là một chưởng quỹ, hắn không nhớ rõ được chi tiết, tỉ mỉ là chuyện bình thường.
- Tà Nguyệt thượng vực, Nguyệt thần giáo.
Trong lòng Giang Trần thầm nhớ kỹ phương hướng của hai địa phương này. Hắn quyết tâm, lần này nhất định phải tới chỗ đó thăm dò một chút.
Dù sao Tà Nguyệt thượng vực kia, muốn đi tới đó nhất định phải qua Đan Hỏa thành.
Đan Hỏa thành ở phía bắc bát vực, mà Tà Nguyệt thượng vực lại ở phía tây bắc của Đan Hỏa thành. Muốn đi Tà Nguyệt thượng vực nhất định phải qua ddht.
Đương nhiên cũng có thể lựa chọn không đi qua Đan Hỏa thành, bởi vì Tà Nguyệt thượng vực dựa vào khu vực phía nam, có dãy núi kéo dài, vạn dặm hoang tàn vắng vẻ.
Nếu như đi con đường kia, nhất định phải đi ngang qua Nhân Yên sơn mạch hoang vu. Nhân Yên sơn mạch này trên cơ bản là địa phương yêu thú sinh sống. Là địa phương vô cùng nguy hiểm.
Cho nên trên cơ bản võ giả nếu muốn đi tới Tà Nguyệt thượng vực, đều chọn tuyến đường đi qua dhdt.
Trong lòng Giang Trần lựa chọn lộ tuyến, trước tiên đi tới Đan Hỏa thành, giải cứu Mộc Cao Kỳ, sau đó lại đi về tây bắc, đi tới Tà Nguyệt thượng vực nghe ngóng tin tức về Nguyệt thần giáo.
- Ngưu chưởng quỹ, những tin tức này vô cùng hữu dụng với ta. Đúng rồi, Đổng Thẳng Đổng đại chưởng quỹ của chúng ta ở nơi nào vậy?
Giang Trần hỏi.
Nghe thấy Giang Trần hỏi thăm chỗ ở của Đổng Thăng, trong lòng Ngưu Ngũ Hoa vui vẻ, hắn biết rõ Cơ Tam công tử muốn xuất đầu cho hắn. Lúc này hắn vô cùng kích động, không biết nên làm thế nào.
Những ngày qua hắn chỉ nghĩ nên cự tuyệt Đổng Thăng thế nào, thế nhưng lại không ngờ tới việc có ngày mình đi đối phó với Đổng Thăng.
Cho nên Giang Trần vừa hỏi như vậy, hắn cũng không biết nên nói sao.
- Ngươi nói xem, điểm mấu chốt của ngươi là gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Điểm mấu chốt là giữ vững những cổ phần trên người ta, không để cho Đổng Thăng độc chiếm. Lại nói, Đổng Thăng nhà hắn căn bản không kinh doanh Phi Mã khách điếm tốt được.
Ngưu Ngũ Hoa nói.
Thu chấp sự cũng phụ họa:
- Đổng đại chưởng quỹ là như vậy, tư tâm quá nặng. Vì đạt được mục đích này, không ngờ lại không tiếc để cho tiểu cữu tử ngu ngốc kia tới hô phong hoán vũ. Phi Mã khách điếm hiện tại quả thực là một đám chướng khí mịt mờ.
- Đã như vậy cứ để cho Đổng Thăng, Đổng đại chưởng quỹ của chúng ta xuất ra phần của hắn đi.
Giang Trần thản nhiên nói.
- Ồ?
Ngưu Ngũ Hoa sửng sốt.
Thu chấp sự cũng há hốc mồm, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng trong giây lát.
Để cho Đổng Thăng nhượng ra số cổ phần của mình? Kết cục của việc này thay đổi quá nhanh a. Vốn Đổng Thăng cường thế muốn bọn họ phải nhượng số cổ phần của mình cho hắn ta. Thế nhưng hiện tại, trái lại, Đổng Thăng phải nhượng số cổ phần của mình ra? Đổng Thăng kia... Hắn có thể đồng ý sao?
Ngưu Ngũ Hoa cười khổ nói.
- Tam công tử, Đổng Thăng kia dường như... dường như có chút chỗ dựa a. Công tử của phó thành chủ Kim Chung thành có quan hệ không tệ với Đổng Thăng, dường như bái làm huynh đệ sống chết có nhau a.
- Phó thành chủ?
Giang Trần khẽ giật mình:
- Chuyện Kim Chung thành, phó thành chủ có thể quyết định hay không?
Ngưu Ngũ Hoa sững sờ, vô thức lắc đầu nói:
- Thế thì cũng không được coi là vậy, vẫn là thành chủ đại nhân quyết định. Có đôi khi coi như là thành chủ đại nhân cũng không quyết định được. Bởi vì đây là quốc đô của Thương Vân, vẫn do quốc chủ Thương Vân quốc quyết định a.
- Như vậy chẳng được rồi sao? Chuyện Kim Chung thành, phó thành chủ không quyết định được huống chi chỉ là công tử của phó thành chủ?
Giang Trần cười cười.
- Như vậy đi, ta tới hoàng cung của Thương Vân quốc chủ. Các ngươi ở nơi này chờ tin tức của ta.
Giang Trần nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên xử lý chuyện này cho tốt, một lần vất vả, nhàn nhã cả đời.
Dù sao hắn đã nhận một nhân tình của Ngưu Ngũ Hoa này, dù sao cũng phải làm chuyện này cho thỏa đnág, không nên lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào thì tốt hơn.
Nghe Ngưu Ngũ Hoa và Thu chấp sự nói vậy, tuổi tác Đổng Thăng kia có lẽ còn ít hơn bọn họ, hơn nữa dã tâm nhất định còn lớn hơn một chút.
Một chưởng quỹ của khách điếm mà có thể kết nghĩa huynh đệ với công tử của phó thành chủ, năng lực kết giao của Đổng Thăng này nhất định không kém, nhất định là gia hỏa mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Loại người này nếu như để cho hắn nhìn thấy hy vọng hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào. Cho dù là Giang Trần hiện tại, có ra tay khiến cho hắn nhượng số cổ phần ra, sau đó nhất định hắn sẽ nghĩ ra đủ biện pháp gây phiền phức.