Khả Khả chỉ khẽ cười, nho nhã, lễ phép đáp lại:
- Tiên sinh chỉ biết một mà không biết hai rồi. đan được của Mộc đại sư hiện tại quả thực không tính là trình độ cao cấp nhất. Thế nhưng tuổi của Mộc đại sư mới chỉ hơn hai mươi mà thôi. Một Đan Vương hơn hai mươi tuổi, trong cương vực nhân loại chỉ có một, tuyệt đối không có ai nói trình độ đan đạo vượt trên Mộc đại sư. Một đại sư tương lai, đan dược lúc còn trẻ của hắn chẳng lẽ không đáng để cất giữ hay sao?
Không thể không nói, Trích Tinh bang này tuyên truyền vô cùng tốt.
Chẳng những miêu tả, coi Mộc Cao Kỳ trở thành đan đạo đại sư đỉnh cấp trong tương lai, còn nói ra điểm sáng của đan dược hắn luyện chế ra lúc còn trẻ.
Loại năng lực chào hàng và ăn nói như vậy, quả thực khiến cho người ta không thể không bội phục.
Giang Trần cười cười, lại nói:
- Những đan dược này mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải không có tì vết. Chúng ta cảm thấy không có giá trị lưu giữ a.
Nụ cười sáng lạn của Khả Khả cô nương lập tức chuyển thành xấu hổ, đổ mặt phân bua nói.:
- Dù sao những ngày qua có rất nhiều người tới mua đan dược của Mộc đại sư về a. Rất nhiều, rất nhiều người.
- Người nhiều tiền thường ngốc a.
Giang Trần cười nhạt nói.
Tuy rằng Khả Khả là nữ hài tử được rèn luyện vô cùng tốt, thế nhưng nghe thấy những lời này của Giang Trần vẫn có chút mất hứng.
- Tiên sinh, người là khách nhân của Tân TInh phường chúng ta, nhưng mà không thể tùy ý vũ nhục đan dược của chúng ta. Nhất là đan dược của Mộc đại sư.
Ngữ khí của Khả Khả cô nương rất là chăm chú, kháng nghị với Giang Trần.
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Ta chỉ nói thật mà thôi. Cho dù Mộc đại sư đứng trước mặt ta, hắn cũng không dám nói những tác phẩm này rất hoàn mỹ. Ta suy đoán, những đan dược này chỉ là do Tinh Thần phường các người nói vậy mà thôi.
- Tiên sinh.
Khả Khả cô nương giống như một đầu cừu non phẫn nộ. Tính cách của cừu non là dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng một khi giận dữ, cũng có một phong vị khác.
- Được rồi, ăn ngay nói thực không được. Vậy thì coi như ta chưa nói gì là tốt nhất.
Nếu như không phải đã thu một vạn Thánh linh thạch làm phí quan sát. Khả Khả cô nương này chỉ sợ hiện tại hận không thể trực tiếp đá Giang Trần xuống lầu.
Giang Trần đi qua đi lại hai vòng quanh khu vực đan dược của Mộc Cao Kỳ.
- Khả Khả cô nương, Mộc đại sư có ở Tinh Thần phường không?
Dường như Khả Khả cô nương còn có chút tức giận, ánh mắt có chút tức giận nhìn Giang Trần, lại không có trả lời.
- Ta đoán hắn cũng không có mặt ở nơi này, rõ ràng là đan dược không hoàn mỹ lại thổi da bò như vậy. Chỉ sợ hắn cũng không có mặt mũi dày như vậy a.
Lần này Khả Khả cô nương thực sự giận dữ, lớn tiếng kháng nghị:
- Tiên sinh, mong tiên sinh tự trọng. Cho dù người chướng mắt tác phẩm của Mộc đại sư, người có thể lựa chọn xuống lầu.
Thanh âm của Khả Khả cô nương vô cùng lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Nhìn thấy một cô nương dịu dàng khả ái như vậy nổi giận, những người khác đều nhìn về phía Giang Trần, ánh mắt mang theo vài phần địch ý. Hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy người không biểu phong tình, không ngờ lại khiến cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy tức giận. Chuyện này không biết khiến cho bao nhiêu người oán trách a.
Hiển nhiên Giang Trần cố ý làm như vậy. Hắn bình luận nhiều như vậy, vốn ý là muốn nói bóng nói gió, nhìn xem có thể khiến cho Mộc Cao Kỳ hiện thân hay không.
Đnág tiếc lần thăm dò này của hắn dường như không có tác dụng gì. Ngược lại còn khiến cho Khả Khả cô nương này tức giận. Vốn ý ban đầu của Giang Trần cũng không phải muốn gây khó dễ cho Khả Khả cô nương này.
Lúc này một gã trung niên giống như là người phụ trách mặc y phục hoa lệ bước về phía bên này. Hai hàng lông mày cau lại, nhìn qua Giang Trần rồi nói:
- Bằng hữu, có chuyện gì vậy?
Giang Trần thấy diện mạo của người trung niên này có chút bất phàm, hẳn là người có địa vị ở Tinh Thần phường này.
Hắn cười nhạt một tiếng, nhìn những đan dược này rồi nói:
- Cũng không có gì, chỉ cảm thấy những đan dược của Mộc đại sư gì đó không có giống như lời tuyên truyền của các ngươi. Lại thu một vạn Thánh linh thạch. Trong lòng ta có chút kinh ngạc a.
Người trung niên kia nhíu mày nói:
- Bằng hữu, nói miệng không bằng chứng. Ăn nói lung tung. Đan dược của Mộc đại sư có lẽ còn chưa tới mức đăng phong tạo cực, thế nhưng mà Mộc đại sư năm nay mới hơn hai mươi tuổi. Dùng tuổi tác của Mộc đại sư có thể luyện chế ra đan dược như vậy đã vô cùng hoàn mỹ rồi. Nếu như bằng hữu muốn xoi mói, có lẽ không nên tới Tinh Thần phường này.
Người này nói cũng có chút đạo lý.
Những khách hàng khác cũng nhao nhao nói:
- Mọi người tới đây đều xem tiềm lực của Mộc đại sự.
- Đúng vậy, tuổi Mộc đại sư còn trẻ, nếu như dùng tiêu chuẩn Đan Vương cửu cấp suy xét hắn, nhất định là không được. Đan Vương cửu cấp có ai mà không phải là lão đầu sống mấy trăm năm, hơn ngàn năm cơ chứ?
- Không phải đúng sao? Một Đan Vương hơn hai mươi tuổi, có thể luyện chế ra đan dược như vậy tuyệt đối là một thiên tài năm ngàn năm khó có được.
- Đâu chỉ là năm ngàn năm, ta thấy một vạn năm cũng khó có một người như vậy a.
Những người này ngươi một lời ta một lời, thay nhau nói. Nhưng đều đề cao đan dược của Mộc Cao Kỳ. Trong lòng Giang Trần âm thầm cười lớn, nhìn qua mấy người lên tiếng kia, cơ hồ hắn ngoài nghi, những người này là người mà Trích Tinh bang phái tới nằm vùng a.
Giang Trần cũng thừa nhận, đan dược của Mộc Cao Kỳ ở trong tuổi tác của hắn mà nói, quả thực cũng coi như không gì sánh kịp.
Thế nhưng mà những đan dược này, ở trong mắt Giang Trần mà nói, quả thực còn chưa hoàn mỹ. Cũng không phải là xem xét từ trình độ đan đạo. Mà là những đan dược này tuy rằng có khí chất đặc biệt, nhưng mà những khí chất trong bản thân đan dược đã có một loại khí tích tụ, có một loại cảm giác như bị giam cầm, bó tay bó chân, không hoàn toàn được buông tay buông chân.
Loại khí chất này không phải là đan đạo đại sư cao cấp, tuyệt đối không thể nhìn ra được.
Nhưng mà Giang Trần lại biết rất rõ, sở dĩ những đan dược này có cảm giác như vậy là bởi vì có quan hệ với tình cảnh của Mộc Cao Kỳ hiện tại.
Từ đan dược ở đây có thể đoán ra được, Mộc Cao Kỳ hơn phân nửa còn không thoát khỏi thân phận nô lệ. Cho nên khiến cho trong đan dược của hắn thiếu đi một phần cảm giác tiêu sái tự nhiên.
Tuy rằng phong cách làm người của Mộc Cao Kỳ là người phiêu dật, thể hiện rất rõ ràng trong đna dược, thế nhưng mà trên phương diện khí chất. Dù sao vẫn thiếu một chút cảm giác tiêu sái tự nhiên kia.
Giang Trần không để ý tới những người này, hắn lạnh nhạt nói:
- Xem ra Tinh Thần phường để những đan dược này ở đây, thích được ca ngợi mà không tiếp nhận ý tứ phê bình. Là ta lắm miệng rồi. Chỉ tiếc nếu như người luyện chế đan dược này ở đây. Ta nhất định sẽ khiến cho hắn không phản bác được.