Tên phụ trách trung niên kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Theo ý của các hạ, hẳn muốn phân cao thấp với Mộc đại sư nhà ta? Xem ra các hạ tới đả quán sao? Ta có hiểu như vậy hay không?
Giang Trần cười nói:
- Đả quán? Ngươi đã thấy ai đơn thương độc mã tới đả quán chưa?
- Vậy các hạ có ý gì?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Ý ta là, Trích Tinh bang các ngươi rõ ràng có một tuyệt thế thiên tài, rõ ràng có được một kho báu, thế nhưng chỉ đào móc được một góc, còn vì thế mà đắc chí. Dùng hắn làm hàng hóa để tăng giá. Quả thực quá nực cười.
Những lời này của Giang Trần tán dương Mộc Cao Kỳ, lại hạ thấp Trích Tinh bang một chút. Khiến cho người phụ trách kia trong lúc nhất thời không đoán được ý đồ của Giang Trần.
- Bằng hữu, rốt cuộc ngươi có địa vị gì? Cố tình tới Tinh Thần phường chúng ta nháo sự sao?
Lúc nói lời này sắc mặt tên phụ trách kia chuyển thành hung thần sát ác. Ngữ khí bất thiện, hiển nhiên đã coi Giang Trần là người cố ý tới gây sự.
Quả thực Giang Trần tới gây sự.
Nhưng mà mục đích của lần nháo sự này chỉ là vì muốn nhìn thấy Mộc Cao Kỳ mà thôi.
Cho nên đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người này của người phụ trách, Giang Trần không chút né tránh, ngược lại còn nhẹ nhàng cười cười nói:
- Ngươi nói đúng một nửa, ta tới Tinh Thần phường này, mục đích là Mộc đại sư của các ngươi mà tới.
- Ồ? Hẳn ngươi muốn khiêu chiến Mộc đại sư? Muốn mượn danh khí của Mộc đại sư để trở nên nổi bật? Ngươi không biết rằng cách nghĩ của ngươi như vậy là tự cho mình thông minh hay sao?
Thanh âm của người phụ trách kia bỗng nhiên lạnh lẽo.
- Mượn hắn trở nên nổi bật?
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn làm một chút giao dịch với Trích Tinh bang các ngươi mà thôi.
- Giao dịch?
Người phụ trách kia cố gắng áp chế sự không vui trong lòng, nói:
- Giao dịch gì?
- Chuyện Tinh Thần phường ngươi làm chủ được không? Chuyện Mộc đại sư ngươi làm chủ được không?
Giang Trần lại hỏi lại hắn.
Người nọ khẽ giật mình, sau đó dùng ánh mắt đánh giá, tỉ mỉ đánh giá nhìn qua tên tán tu dung mạo bình thường trước mắt này.
Dường như hắn muốn biết, tên tán tu dung mạo bình thường này rốt cuộc đã tính trước, hay là vô tri không biết sợ? Ở Đan Hỏa thành, ở trong địa bàn của Trích Tinh bang, vậy mà không ngờ dám cò kè mặc cả với người phụ trách Tinh Thần phường như hắn.
Chỉ là một tán tu, hắn ta cho mình là ai cơ chứ?
Người phụ trách này nhiều lần muốn nổi giận. Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, nên nhẫn nại, chịu đựng.
- Mặc kệ ta có làm chủ được hay không, các hạ đã muốn làm giao dịch, cũng nên xuất ra thành ý. Ngươi có thứ gì có thể chứng minh ngươi có tư cách giao dịch với Trích Tinh bang chúng ta?
Người phụ trách này lạnh nhạt nói.
- Ta đã dám tới, tự nhiên ta có lực lượng của mình.
Giang Trần lạnh nhạt cười.
- Thứ cho ta ánh mắt vụng về, ta không nhìn ra lực lượng của ngươi ở chỗ nào.
Người phụ trách kia cũng không có khách khí.
Giang Trần tiện tay chộp một cái, lấy ra ba gốc linh dược Thiên cấp.
- Ba gốc linh dược Thiên cấp này, ở Tinh Thần phường các ngươi có nhiều linh dược như vậy, thế nhưng có thứ nào có thể so sánh được với nó cơ chứ?
Linh dược trong Tinh Thần phường tuy rằng nhiều, thế nhưng linh dược Thiên cấp vô cùng quý trọng. Tương đương với cường giả đế cấp, bình thường rất ít khi lưu thông trên thị trường.
Linh dược trong Tinh Thần phường này đại đa số là Chân Thánh cấp, còn có một bộ phận linh dược Địa cấp.
Nếu nói tới linh dược Thiên cấp, quả thực là không có.
Giang Trần tiện tay lấy ra ba gốc linh dược Thiên cấp, tự nhiên khiến cho hai mắt người phụ trách tỏa sáng. Trong mắt hiện lên vẻ tham lam không dễ dàng phát hiệ.
- Linh dược Thiên cấp?
Người phụ trách kia nói một tiếng, vô cùng kín đáo nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Nhãn lực rất tốt.
Giang Trần lạnh nhạt khen một câu.
Người phụ trách kia dường như muốn che dấu sự thất thố của mình cho nên hắng giọng nói:
- Linh dược Thiên cấp quả thực hiếp thấy, bất quá Tinh Thần phường ta cũng không phải là không có. Chỉ là bất quá bình thường chúng ta không bày linh dược Thiên cấp ra mà thôi. Các hạ có ba gốc linh dược Thiên cấp miễn cưỡng có tư cách nói chuyện giao dịch với Tinh Thần phường chúng ta.
- Chỉ là miễn cưỡng có tư cách thì sao?
Giang Trần cười ha ha, bỗng nhiên ung dung nói:
- Vậy nếu như đồ vật so với linh dược Thiên cấp còn quý trọng hơn gấp mười lần thì sao?
- So với linh dược Thiên cấp còn quý trọng hơn gấp mười lần sao?
Người phụ trách kia triệt để sửng sốt.
Giang Trần thừa cơ nói:
- Sinh ý như vậy ngươi có thể làm chủ được không?
Người phụ trách kia đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Nếu như quý trọng hơn gấp mười lần linh dược Thiên cấp. Đồ vật như vậy quả thực không phải bằng vào hắn có thể tưởng tượng nổi.
Loại giao dịch cấp bậc này hắn không dám tự tiện làm chủ.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, nói:
- Bằng hữu, rốt cuộc ngươi định giao dịch với Trích Tinh bang chúng ta thế nào?
- Dùng bảo vật của ta đổi Mộc đại sư của các ngươi.
Giang Trần nói thẳng.
- Đổi Mộc đại sư?
Người phụ trách kia lập tức cự tuyệt:
- Chuyện này tuyệt đối không được. Mộc đại sư là hàng không bán của Trích Tinh bang chúng ta.
Giang Trần cười ha hả, ngữ khí mang theo vài phần trào phúng nói:
- Nếu như Mộc đại sư thực sự là hàng không bán. Vậy các ngươi còn tốn tâm tư vào việc tuyên truyền, giả trang như vậy làm gì? Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Nếu như các ngươi thực sự không có ý định bán ra Mộc đại sư, thì cũng không tạo thanh thế cho hắn ta lớn như vậy. Chỉ cần âm thầm phát tài là được rồi.
Người phụ trách kia bị Giang Trần nói cho á khẩu không thể trả lời được. Trong lúc nhất thời không phản bác được gì.
Một lát sau hắn mới dùng giọng nói cổ quái nói:
- Các hạ không định dùng ba gốc linh dược Thiên cấp này đổi Mộc đại sư của chúng ta đó chứ?
Không đợi Giang Trần trả lời, người phụ trách này lập tức nói:
- Nếu như là như vậy ta khuyên ngươi nên sớm chết tâm tư này đi. Giá trị của Mộc đại sư đừng nói là ba gốc linh dược Thiên cấp, cho dù ba mươi gốc linh dược Thiên cấp cũng tuyệt đối không đổi được.
Giang Trần không phản bác, chỉ nói:
- Giao dịch là giao dịch, nếu như song phương thỏa mãn, đó mới gọi là giao dịch. Nếu như song phương không hài lòng, tự nhiên cũng không thể thành giao được. Mà hiện tại ta vững tin có thể khiến cho Trích Tinh bang các ngươi giao dịch.
- Vậy ngươi dùng gì giao dịch?
- Các hạ không đại biểu nổi cho Trích Tinh bang, bây giờ nói tới đồ vật, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?
- Không có vật để giao dịch, ngươi cảm thấy ta sẽ báo cáo chuyện này lên trên sao?
Người phụ trách kia cũng cười lạnh. hiển nhiên hắn cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Ngươi không báo cáo là chuyện của ngươi. Nhưng mà tôn chỉ khi bán ra Mộc đại sư của Trích Tinh bang các ngươi có lẽ là lấy được lợi ích lớn nhất đúng không?