Trong lúc nhất thời, cảm xúc Giang Trần kích động không thôi.
- Hắn thực sự họ Giang hay sao?
Trong lúc mơ hồ Vô Song đại đế có chút suy nghĩ. Từ trong lời nói mà Giang Trần và Lưu Chấn nói chuyện với nhau. Hắn dường như đã loáng thoáng nắm bắt được một ít tin tức.
Chỉ là những tin tức này hiện tại chỉ là suy đoán của hắn. Còn không có được nghiệm chứng.
Giang Trần nắm chặt tay Lưu Chấn, dồn dập hỏi:
- Nói, hắn có phải thực sự là họ Giang hay không?
Lưu Chấn dứt khoát khép mắt lại, không chống cự:
- Ta không biết..
Vô Song đại đế thấy thế cũng khuyên nhủ.
- Huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, không nên nóng vội. Lưu Chấn, ngươi cũng nên biết nhìn người. Huynh đệ nhà ta cũng không có ác ý.
Giang Trần nghe vậy dường như cũng nghĩ tới cái gì mà buông tay Lưu Chấn ra, vẻ mặt áy náy:
- Ngại quá, ta có chút nóng vội. Lưu Chấn, ta khâm phục nghĩa khí của ngươi. Nhưng mà đồng bạn của ngươi đối với ta rất là quan trọng. Ta hy vọng ngươi có thể tiết lộ một chút tin tức cho ta. Ta cam đoan, ta không có ác ý gì với người này. Nếu như nói điêu, trời tru đất diệt ta.
Lưu Chấn vẫn còn có chút chần chờ, ánh mắt bất định nhìn qua Giang Trần:
- Ngươi thực sự không có ác ý sao?
Giang Trần cười khổ nói:
- Ngươi thấy ta giống như là người có ác ý sao? Lại nói, không phải ta tự nâng thân phận mình, ngươi chỉ có tu vi Nguyên Cảnh, có gì đáng để ta có ác ý? Bởi vì những Thiên Oánh thảo còn lại của ngươi sao? Ta muốn lấy chúng còn cần bẫy rập gì? Còn không phải chỉ cần ra tay cướp đoạt ngươi, trực tiếp như vậy còn không phải tốt hơn hay sao?
Lưu Chấn thở dài:
- Thiệu công tử, không phải ta thừa nước đục thả câu. Đồng bạn kia của ta từng nói cho ta biết, thân phận của hắn tương đối đặc thù. Hắn lo lắng có người bắt hắn, đi uy hiếp thân nhân của hắn. Cho nên thân phận của hắn ta không tiện lộ ra. Thế nhưng Thiệu công tử đã đoán được, còn cần gì phải hùng hổ dọa người, hỏi liên tục như vậy?
- Thực sự họ Giang sao? Hắn gọi là Giang Thụ Phong hay sao?
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng ngưng trọng.
- Làm sao ngươi biết được?
Lưu Chấn trợn mắt há hốc mồm. Quả thực không thể tin nổi, hắn tự hỏi, mình căn bản không có lộ ra bất kỳ tin tức gì a.
Bờ môi Giang Trần nhẹ nhàng run rẩy, biểu lộ thoáng cái trở nên cực kỳ kích động.
- Mạch lão ca, chúng ta đi vào trong tìm kiếm. Ta đối với những lời của Vẫn Thiên hội chưa thể tin được. Có lẽ Kha trưởng lão kia đang nói dối cũng không chừng.
Vô Song đại đế gật đầu:
- Đi thôi.
Lưu Chấn gấp gáp
- Thiệu công tử, công tử còn chưa nói cho ta biết a.
Giang Trần lắc đầu, không nói gì thêm, trên mặt vô cùng lo lắng, dẫn đầu xông vào bên trong.
Long Tiểu Huyền nhìn Lưu Chấn, thở dài nói:
- Lưu Chấn, ngươi đã làm một chuyện thông minh. Ta chỉ nói cho ngươi biết một câu, nếu như đồng bạn của ngươi được cứu. Ngươi sẽ nhận được tạo hóa mà cả đời này ngươi cũng không dám mơ tới.
Lưu Chấn sững sờ, trong lúc nhất thời không rõ ý tứ của Long Tiểu Huyền.
- Long công tử, rốt cuộc công tử có ý g ì?
Lưu Chấn hoàn toàn không nắm bắt được ý tứ bên trong.
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Thiệu công tử trong miệng ngươi, thân phận thực sự của hắn cũng họ Giang.
Toàn thân Lưu Chấn chấn động, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. Nhìn bóng lưng Giang Trần, vẻ mặt khiếp sợ, đứng nguyên tại chỗ, miệng lẩm bẩm nói:
- Cũng họ Giang? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đúng là...
Lưu Chấn nghĩ tới đây, cảm xúc thoáng cái kích động lên. Trước kia hắn và Giang Thụ Phong đồng sinh cộng tử, nhiều năm cùng chung hoạn nạn như vậy, cảm tình rất tốt, cho nên cũng chia sẻ thân thế với nhau.
Lưu Chấn chỉ là một người cô đơn, phụ mẫu không còn. Từng có một đạo lữ, thế nhưng cũng chỉ lưu lại đoạn chuyện cũ thương tâm trong lòng hắn mà thôi.
Cho nên sau khi nghe thân thế của Giang Thụ Phong, hắn vô cùng đồng ti nfh. Hai người có cảm giác hợp nhau, thời gian dần dần trôi qua, càng ở chung càng coi nhau như huynh đệ ruột thịt.
Mà Giang Thụ Phong cũng là hán tử nhanh nhẹn, khi tình bằng hữu của hai người sâu dần lên. Giang Thụ Phong cũng không có dấu diếm thân thế của mình. Dù sao một mình hắn lưu lạc giang hồ lâu như vậy. Gặp loại huynh đệ sống chết có thể gửi gắm sinh mạng này, rất nhiều cảm xúc trong lòng rốt cuộc cũng có thể phát tiết.
Cho nên giữa hai người đều không che giấu nhau cái gì.
Vốn Giang Thụ Phong rời khỏi Thiên Quế vương quốc, còn mang theo một tùy tùng đó là Giang Ưng. Là thủ lĩnh hộ vệ của Giang Hãn lãnh địa trong Đông Phương vương quốc của hắn.
Chỉ là sau khi rời khỏi Thiên Quế vương quốc chưa được nửa năm, trong một lần ngoài ý muốn, Giang Ưng vì cứu hắn, hi sinh bản thân mình. Từ đó về sau chỉ có một mình Giang Thụ Phong lưu lạc.
Giang Thụ Phong đối với chuyện mất đi Giang Ưng vô cùng thống khổ, nhưng cuối cùng hắn vẫn tỉnh táo lại được. Bởi vì trong lòng hắn còn có một nguyện vọng mãnh liệt, chính là tìm được thê tử của mình.
Nguyện vọng này kích phát ra tiềm lực võ đạo của Giang Thụ Phong, làm cho hắn trên phương diện võ đạo không ngừng đột phá. Dù sao hắn cũng từng phục dụng Ngũ Long Khai Thiên đan, thiên phú và thân thể đều từng được cải tạo qua.
Cho nên tiến triển võ đạo của hắn cực nhanh. Sau khi Giang Ưng chết mấy tháng, hắn quen biết Lưu Chấn, hai người kết làm huynh đệ.
Mà khi hắn mới quen Lưu CHấn, tu vi còn xa không kịp Lưu Chấn. Chỉ là chưa tới mười năm tính tới bây giờ, tu vi đã vượt qua Lưu Chấn.
Lưu Chấn cũng vô cùng khiếp sợ thiên phú võ đạo của Giang Thụ Phong. Cũng vô cùng bội phục Giang Thụ Phong. Cho nên dần dà Giang Thụ Phong trở thành đại ca, Lưu Chấn thành người đi theo.
Nhưng mà Lưu Chấn lại không oán không hối, chuyện gì cũng nghe theo Giang Thụ Phong, chỉ ngẫu nhiên đề xuất một chút ý kiến mà thôi.
Hai người trong gần mười năm qua, tuy rằng trải qua rất nhiều mưa gió, thế nhưng trong giới tán tu tàn khốc, bên trong thế đạo tàn nhẫn như vậy không ngờ lại có thể mạnh mẽ sống sót.
Dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, bọn họ trong lúc vô tình phát giác ra một phế tích thượng cổ. Phát hiện ra số Thiên Oánh thảo này.
Chỉ tiếc phế tích thượng cổ kia trừ Thiên Oánh thảo ra. Vật tốt gì cũng không có.
Nhưng mà dù vậy cũng khiến cho hai võ giả Nguyên Cảnh nghèo rớt mùng tơi như bọn họ biến hóa nhanh chóng, trở thành đại phú hào phú khả địch quốc.
Chỉ tiếc tuy rằng trên người bọn họ mang trọng bảo, cũng không dám đi rêu rao khắp nơi. Dù sao bọn họ chỉ là võ giả Nguyên Cảnh, võ giả Nguyên Cảnh cầm Thiên Oánh thảo, không thể nghi ngờ một khi lộ ra sẽ chết rất thảm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lưu Chấn luôn cẩn thận như vậy.
Về phần Giang Thụ Phong, hắn ở trên Bát vực lang bạt mười năm, căn bản không tìm thấy bất luận tin tức gì về thê tử. Hắn tới Sương Nguyệt thành cũng bởi vì Sương Nguyệt thành là một trong những thành thị xa xôi nhất trong bát vực.